TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 685-3: Mẹ kiếp(3)

Trương Dương nói: “Muốn để chúng ta chuyển đi cũng được thôi, nhưng nhất định phải bảo họ bồi thường lại tiền sửa chữa năm ngoái cho chúng ta, còn nữa, thời gian ba ngày để chuyển đi là không đủ, bảo họ cho chúng ta thời gian một tháng.”

Vương Nghị cười đau khổ nói: “Tôi thấy việc này rất khó.”

Trương Dương nói: “Anh đi chuẩn bị chút đi, tìm một luật sư, tôi muốn khởi tố vụ này.” Vương Nghị nói: “Khởi tố sao? Thế có được không?”

“Sao lại không được, cùng lắm là cứ kéo ra, ban trú kinh chúng ta đâu sợ kéo dài thời gian chứ, công ty Kinh Bắc đấy của họ có cần danh dự nữa không, tôi muốn làm lớn việc này lên, để họ không còn chui mặt vào đâu được.”

Vương Nghị sao thấy tên này hình như rất hưng phấn, gã đột nhiên ý thực được Trương Dương thuộc vào dạng tự gây ra chuyện, gây chuyện là thế mạnh của hắn, hắn đã coi việc gây chuyện là một loại thú vui, nếu thật sự là như vậy, thì lần này có chuyện để làm lớn rồi.

Trương đại quan cũng không phải là chỉ muốn gây chuyện, hắn cũng suy nghĩ rất chu đáo cho việc này, sau khi về, triệu tập tất cả các đồng chí ban trú kinh mở một cuộc họp, nói một cách đơn giản tình hình cho họ, những nhân viên làm việc của ban trú kinh phần lớn đều không muốn đi, dù sao thì đã ở đây làm việc và sinh sống nhiều năm như vậy, đã quen với tình hình của bên này rồi, nếu như đổi sang một địa điểm mới thì chẳng ai chịu cả, có điều cũng có một bộ phận nhỏ đồng ý chuyền đi, họ cảm thấy rằng Sử Học Vinh chết ở đây, không tốt, đổi một chỗ khác cũng được.

Sau khi Trương Dương triệu tập ý kiến của mọi người, lại triệu tập hai vị phó chủ nhiệm đến mở một cuộc họp lần nữa.

Vu Hải Lâm và Vương Nghị đều không muốn đi, năm ngoái ban trú kinh vừa xây sửa lại, đã bỏ ra đến hơn 1000000, dù là công ty Kinh Bắc có bồi thường cho họ hai lần tiền thuê nhà, thì vẫn không thể bù lại tổn thất này được, nhưng họ đều cho rằng lần này không thể nào thắng được người ta, người ta là người cầm chuôi, đã nói chấm dứt hợp đồng, mà nhà lại là của người ta, phải đi là việc nhất định xảy ra.

Trương Dương nói: “Các anh nói ý kiến của mình đi.”

Vu Hải Lâm nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi cảm thấy việc này không lạc quan chút nào hết, thực lực của Kinh Bắc rất lớn, giám đốc của họ Chung Tân Dân là một nhân vật lớn, chúng ta không cần phải đắc tội với họ, tôi thấy kết quả lý tưởng nhất là có thể để họ cho chúng ta thêm chút thời gian, chúng ta cầm tiền bồi thường rồi tìm một chỗ khác.”

Vương Nghị thầm nói rằng, nếu như đó là trước khi Trương Dương ra tay đánh Nghiêm Khai Kim, ý kiến này của Vu Hải Lâm còn có khả năng thực hiện, nhưng giờ đây Trương Dương đã đánh Nghiêm Khai Kim rồi, điều càng phiền phức hơn nữa là vẫn chưa đợi lấy được tiền bồi thường. Vương Nghị không dám nói rõ ra, chỉ là nói một câu đường vòng: “Nếu sớm biết thế này, thì hôm nay đã lấy tiền bồi thường rồi.”

Trương Dương nói: “Anh lấy số tiền đó làm gì? Lấy số tiền đó có nghĩa là chứng minh anh đã đồng ý yêu cầu của người ta. Lấy tiền của người ta là chúng ta không còn lý gì để nói nữa, người ta đã bồi thường chúng ta rồi, chúng ta không có lý gì không rời đi.”

Vương Nghị không nói gì nữa, trong lòng thầm nói, Trương Dương nghĩ vấn đề cũng thật là chu đáo, đã suy nghĩ chu đáo vậy, thì tại sao lại còn đánh người trong công ty?

Trương Dương nói: “Có phải là anh không hiểu tại sao tôi lại đánh người trong công ty không?”

Vương Nghị xấu hổ cười.

Trương Dương nói: “Tôi vốn không định đánh anh ta, nhưng cái tên họ Nghiêm đó quả thật quá hống hách, hơn nữa là anh ta đánh tôi trước. Tôi đánh anh ta là để tự vệ thôi, hơn nữa, tôi không sợ việc này làm ầm lên, cùng lắm, thì lên đến tòa án, ai thắng ai thua còn chưa biết kìa.”

Vương Nghị nói: “Nhưng làm như vậy, thì ban trú kinh chúng ta chẳng còn lý lẽ gì nữa rồi.”

Trương Dương cười nói: “Người là do tôi đánh, có liên quan gì đến ban trú kinh chứ? Tôi là chủ nhiệm thể ủy. Đâu có phải là chủ nhiệm ban trú kinh, tôi đánh anh ta là hành vi cá nhân, điểm này tôi đã nghĩ từ lâu rồi.”

Hai mắt Vương Nghị sáng lên, vốn dĩ gã nghĩ Trương Dương quá kích động, không ngờ hắn đã suy nghĩ tất cả nhân tố vào trong đó rồi, thế này thì, hôm nay Trương Dương đánh người được coi là hành vi cá nhân, không liên quan gì đến ban trú kinh của họ nữa, bên công ty Kinh Bắc cũng không thể lấy chuyện này để làm lý được. Vương Nghị nói: “Chủ nhiệm Trương, người ta có thể kinh doanh lớn như vậy, đằng sau nhất định phải có bối cảnh, anh đã đánh Nghiêm Khai Kim, họ sẽ không chịu vậy đâu.”

Trương Dương nói: “Thì sao? Đánh thì cũng đánh rồi, họ không phục thì họ đến tìm tôi.”

Vu Hải Lâm và Vương Nghị đều quay sang nhìn nhau, mặt xuất hiện nụ cười gượng gạo.

Trương Dương nói: “Làm cho tôi thủ tục nhà ở, từ đầu tháng đến cuối năm sau đó nói rõ số tiền bồi thường.”

Vu Hải Lâm và Vương Nghị đều ngạc nhiên: “Để làm gì?”

Trương đại quan cười hì hì nói: “Tôi muốn làm một cái đinh! Tôi muốn xem xem, có tôi ở đây, ai dám đuổi tôi đi!”

@@@@@

Buổi trưa, cục trưởng phân cục trực thuộc Lương Liên Hợp đến, gã lần này đến khôn gphari để tìm bạn, mà là để điều tra vụ Trương Dương đánh Nghiêm Khai Kim.

Trương Dương cười hà hà mời Lương Liên Hợp vào trong phòng làm việc, Lương Liên Hợp thấy tên này chẳng có vẻ gì đã gây chuyện, ngầm thở dài một hơi nói: “Này Trương lão đệ, sao cậu toàn gây chuyện phiền phức vậy.”

Trương Dương nói: “Câu này của Lương cục có ý gì vậy? Tôi đã gây sự với ai chứ?”

Lương Liên Hợp nói: “Sáng này có phải cậu đã đến công ty Kinh Bắc không?”

Trương Dương gật đầu nói: “Tôi đi rồi, tôi đi cùng với Vương Nghị.”

Lương Liên Hợp nói: “có phải cậu đánh người rồi không?”

Trương đại quan mặt rất tội nghiệp: “Đâu có! Anh có phải không biết gì về tôi đâu, tôi là một đảng viên, là một cán bộ quốc gia cấp chính sợ, làm sao tôi có thể đánh người được chứ?”

Lương Liên Hợp bị câu nói của tên này làm cho á khẩu, gã không ngờ Trương Dương lại không nhận: “Trưởng phòng hành chính của công ty Kinh Bắc Nghiêm Khai Kim đã đến phân cục báo ản, nói rằng cậu đánh anh ta ở phòng làm việc.”

Trương Dương nói: “Có nhân chứng không? Có vật chứng không?”

“Anh ta bị thương!”

“Anh ta bị thương cũng không thể nào chứng minh là do tôi đánh chứ!” Trương Dương cầm điện thoại lên, rồi gọi Vương Nghị vào.

Vương Nghị thấy cảnh sát đến, ngay lập tức ý thức được sự việc đã trở nên nghiêm trọng, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Trương Dương nói: “Lương cục, anh quen người này chứ, Vương Nghị, Lương cục nói rằng trưởng ban hành chính công ty Kinh Bắc Nghiêm Khai Kim đến báo án, nói rằng tôi đánh anh ta ở công ty, lúc đó anh có ở đó không?”

Vương Nghị gật đầu nói: “Tôi ở đó, từ đầu đến cuối.”

Lương Liên Hợp còn chưa kịp hỏi, Trương Dương đẫ hỏi hộ gã: “Phó chủ nhiệm Vương, anh nhìn thấy tôi đánh Nghiêm Khai Kim không?”

Trước mặt Trương Dương, Vương Nghị đương nhiên không thể bán đứng hắn, gã chẳng thèm nghĩ đã lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy.”

Lương Liên Hợp thầm nói, có kiểu hỏi như cậu vậy sao? Gã ho một tiếng rồi nói: “Phó chủ nhiệm Vương, ý anh là anh không nhìn thấy chủ nhiệm Trương đánh Nghiêm Khai Kim, hay là đã nhìn thấy chủ nhiệm Trương đánh Nghiêm Khai Kim?” Một câu hỏi hơi dài dòng, nhưng nghĩ kỹ một chút, thì không phải vậy, Lương Liên Hợp hỏi rất xác đáng.

Vương Nghị cũng là một tên rất xảo quyệt, vốn dĩ gã vừa không muốn đắc tội Trương Dương, vừa không muốn đứng ra làm chứng, nên muốn dùng ba chữ không nhìn thấy để ậm ờ cho quá, nhưng Lương Liên Hợp cũng không phải hạng vừa, theo rất sát, bắt gã phải nói ra sự thật. Vương Nghị nói: “Tôi đã nói rồi, tôi ở đó trong suốt quá trình, nhưng tôi không hề nhìn thấy chủ nhiệm Trương đánh anh ta, chủ nhiệm Trương không đánh anh ta!” Lần này nói rất rõ ràng.

Trương Dương hài lòng gật đầu, cười nói: “Hai câu, anh hiểu rồi chứ, lúc đó trong phòng làm việc chỉ có tôi, Vương Nghị và Nghiêm Khai Kim, Vương Nghị có thể làm chứng cho tôi, tôi còn chẳng động vào anh ta, mà anh ta lại dám báo án rằng tôi đánh anh ta, người này sao lại vô liêm sỉ vậy chứ? Chẳng có chứng cứ gì cũng có thể ăn nói hàm hồ. Đừng để tôi gặp được anh ta, chỉ cần để tôi chạm mặt, tôi sẽ đánh anh ta thật đấy!”

Lương Liên Hợp đâu phải là tên ngốc, nhìn rất rõ sự việc này, nhưng biết rõ Vương Nghị làm bằng chứng giả cũng không làm được gì, lúc đó trong phòng làm việc chỉ có ba người, Trương Dương có nhân chứng, Nghiêm Khai Kim thì không có, thật ra dù là có chứng minh được Trương Dương đánh anh ta, thì cũng chỉ là một vấn đề dân sự, có điều quan hệ của Lương Liên Hợp và tổng giám đốc Kinh Bắc Chung Tân Dân khá tốt, Chung Tân Dân đã đến tìm gã, thì dù gì gã cũng phải đến điều tra, dù chỉ là giả đò. Lương Liên Hợp cười nói: “Nói rõ ràng là được rồi, có lẽ là hiểu nhầm!”

Trương Dương quay sang nhìn Vương Nghị: “Phó chủ nhiệm Vương, bảo nhà ăn chuẩn bị một bàn cơm, buổi trưa tôi uống mấy chén với Lương cục.”]

Đọc truyện chữ Full