TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 687-3: Rơi lên đầu

Ban trú kinh lớn như vậy chỉ còn lại một người bảo vệ và một người đầu bếp, Trương Dương có lẽ vẫn đang ngủ trong phòng. Ngô Minh nhìn vào cửa sổ phòng Trương Dương, lắc lắc đầu. Trong lòng thầm nói tên này ngủ thật là ngon. Khi y đến sân, Lão Khương bước đến, cười nói: “Bí thư Ngô, muốn ăn gì?”

Ngô minh nói: “Có mỳ không?”

Lão Khương nói: “Có, nước gà nấu mỳ được không?”

Ngô Minh cười nói: “Được, nói đến nỗi tôi chảy nước dãi ra rồi này.”

Lão Khương quay người vào trong nhà bếp, Ngô Minh vặn tay một lúc ở trong sân. Vừa mới mổ không lâu, y không dám vận động quá mạnh, bảo vệ Tiểu Phùng đi ra từ phòng bảo vệ, đang chuẩn bị mở cửa ban trú kinh.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô, nghe tiếng hình như nhắm vào chỗ họ, Tiểu Phùng hếu kì mở ô cửa nhỏ trên cửa lớn, nhìn ra ngoài, thì thấy một chiếc xe Benz, một chiếc xe Jeep, dẫn theo hai chiếc xe tải lớn đi về phía ban trú kinh. Tiểu Phùng chớp chớp mắt, quay đầu nhìn, thái độ trên mặt hơi sợ hãi.

Ngô Minh ngay lập tức đã cảm thấy sự việc bất thường. Y rảo bước về chỗ đó, rồi cũng nhìn ra ngoài qua ô cửa nhỏ, thì thấy chiếc xe đó đã dừng lại ở cửa rồi. Mấy chục người dân công nhảy xuống từ chiếc xe tải. Ba người xuống từ chiếc xe Benz đeo một loạt kính đen, trông rất cool, nhưng giống như tập đoàn xã hội đen trong phim Hồng Kong vậy.

Rất nhanh đã có người đến gõ cửa rầm rầm.

Bảo vệ Tiểu Phùng nghe thấy tiếng gõ cửa, mặt trắng bệch ra, gã nhẩm tính một chút, bên ngoài ít nhất phải có một trăm người, ban trú kinh ngoài lãnh đạo là đầu bếp, người bảo vệ thật sự chỉ có mình gã, gã run rẩy nói: “Bí thư Ngô, tìm….tìm…chúng ta đấy!”

Ngô minh dù sao cũng là phó bí thư thị ủy, mạnh mẽ hơn Tiểu Phùng nhiều lầm, dù là đại quân đến, y cũng vẫn tỏ ra khá trấn trĩnh. Y điềm đạm nói: “Có gì phải sợ, ở đây là kinh thành, chúng ta là xã hội pháp trị!”

Tiếng ầm ầm vang lên bên ngoài: “Mở cửa! Mở cửa mau! Không mở cửa chúng tôi đâm vào cửa đấy!”

Ngô Minh lớn tiếng nói: “Các người dám! Đây là cơ quan chính phủ, ai dám đâm cửa chính là đâm vào cơ quan chính phủ. Là hành vi phạm pháp!”

Ngoài cửa vang lên một trận cười, có người nói: “Mẹ kiếp, còn tự coi mình giỏi lắm kìa. Cơ quan chính phủ cái con khỉ, mảnh đất này là của chúng ta, nhà cũng là của chúng ta, các người mặt dày không đi, mà như mình có lí lắm!”

Tiếng đập cửa ngày càng lớn.

Ngô Minh vẫn dũng cảm, nói với bên ngoài: “Các người mau đi đi, nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Báo cái con mẹ nhà ông!” Một vật nhỏ đen sì ném vào qua ô cửa nhỏ, Ngô Minh không kịp tránh, bị đập lên người, thứ đó tóe ra, không ít bắn lên người y, thật là thối không chịu nổi. Ngô Minh cúi đầu nhìn, suýt nữa ọe ra, không biết họ lấy đâu ra phân chó, rồi lấy giấy báo cuộn lại ném vào đây, điều đen đủi là ném trúng gã, bộ quần áo mới tinh của Ngô Minh dính đầy phân chó, Ngô Minh đỏ mặt, lớn tiếng nói: “Tiểu Phùng, báo cảnh sát!”

Bên ngoài vang lên tiếng rầm rầm: “Tránh ra, tránh ra! Không mở cửa thì đâm nát cửa ra!” Sau đó là tiếng ầm ầm của ô tô.

Ngô Minh mặt biến sắc, y và Tiểu Phùng quay ra nhìn nhau. Hai người vội vàng tránh ra, họ vừa lùi sang một bên. Cánh cửa bên ngoài đã vang lên rầm! một tiếng. Bụi tung mù mịt, sau khi đập mạnh, cánh cửa đổ rầm xuống đất, một chiếc xe Jeep đè qua chiếc cửa xông vào vườn ban trú kinh, cửa chiếc xe Jeep chầm chậm mở ra. Một người đàn ông vạm vỡ cao đến hơn 1.9m bước xuống, hắn mặc một chiếc áo ngụy trang, đi một đôi giày chiến đấu sáng loáng, miệng hút một điếu xì gà, cái đầu hói sáng lên dưới ánh mặt trời, hắn hút một hơi dài, rồi nhổ ra một đám khói, nheo mắt nhìn Ngô Minh: “Các người ai là người phụ trách ở đây?”

Ngô Minh quay đầu nhìn về phía tòa nhà, y muốn nhìn xem Trương Dương đã ra chưa. Nhưng điều làm y thất vọng là, phòng của Trương Dương vẫn đóng kín, Ngô Minh thầm chửi, sự việc đều là do cậu gây ra, giờ đây người ta tìm đến rồi, mà mẹ kiếp cậu lại là con rùa rụt cổ. Ngô Minh chỉ có thể cố nói: “Tôi phụ trách!”

Tiểu Phùng đứng bên cạnh Ngô Minh, là bảo vệ, gã phải phụ trách sự an toàn của lãnh đạo, nhưng thấy đám người hung hãn kéo đến, Tiểu Phùng sợ đến độ nhũn cả chân, suýt nữa sụp xuống đất.

Người đàn ông cao to đó là một nhân vật khét tiếng, y là Mã Vĩnh Cương, sau khi giải ngũ, trở thành vận động viên đánh tay không, từng nhiều lần đoạt giải quán quân kinh thành, sau đó vì đánh nhau mà bị bắt vào tù. Sau khi ra tù liền mở một công ty bảo tiêu, vì đại cổ đông của công ty bảo tiêu này ở Kinh Bắc, nên Mã Vĩnh Cương có cái tên đệ nhất mãnh tướng Kinh Bắc, nghe nói gã rất giỏi đánh tay không, đánh tự do, quyền anh. Giỏi thực chiến.”

Hôm nay, Chung Tân Dân của Kinh Bắc phái gã đến, có nghĩa là đã tỏ rõ thái độ, gã không đàm phán, mà muốn dùng cách cưỡng chế để lấy lại mảnh đất này của gã.

Mã Vĩnh Cương đứng trước mặt Ngô Minh, chun chun mũi, xua xua tay, rõ ràng là đang nói rằng người Ngô Minh quá thối, hành vi lăng nhục này đã làm Ngô Minh tức giận. Ngô Minh cầm điện thoại lên, gọi cho 110, gã muốn báo cảnh sát.

Chưa đợi Ngô Minh gọi điện, Mã Vĩnh Cương đã giơ tay như điện giật, nắm lấy tay của Ngô Minh. Ngô Minh ngay lập tức cám tháy như một cái kẹp sắt kẹp lấy tay y. Xương cốt gần như đã bị gã bóp nát, đau đến độ trán Ngô Minh lấm tấm mồ hôi, y tức giận nói: “Anh làm gì?”

Mã Vĩnh Cương cười nói: “Không làm gì cả. Chỉ là đến đây để tuyên bố một quyết định, mảnh đất này thuộc về công ty Kinh Bắc chúng tôi, theo tổ chức chúng tôi đã thảo luận, chúng tôi phải thu hồi nó.”

Ngô Minh nói: “Chúng tôi đã đóng tiền thuê nhà năm nay rồi, các người không có quyền làm vậy!”

Mã Vĩnh Cương nói: “Ông đừng nói với tôi. Chúng tôi chỉ thực hiện lệnh thôi, giờ đây mời ông ra khỏi chỗ này!”

Ngô Minh nói: “Dựa vào đâu mà bảo chúng tôi đi? Ngày nào chưa nói rõ ràng chuyện này, chúng tôi không đi đâu!”

Mã Vĩnh Cương cười nói: “Này, ít nhiều gì ông cũng là cán bộ quốc gia, mặc dù chẳng phải là quan to gì, nhưng cũng không thể chày bửa chứ?” Gã quay người nói: “Các anh em. Mời vị đồng chí lãnh đạo này ra ngoài!”

Mã Vĩnh Cương vừa ra lệnh, đã có một đám người xông đến, hai người Ngô Minh và Tiểu Phùng không có chút cơ hội nào phản kháng, đã bị họ bê ra ngoài.

Lão Khương cầm dao từ trong nhà bếp đi ra, nhìn thấy cảnh trước mắt, ông ta cũng tức giận, múa đao lớn tiếng nói: “Thả bí thư Ngô của chúng ta ra!” Thật ra Lão Khương cũng chỉ giả vờ vậy, cầm con dao chỉ để làm mình dũng cảm hơn, chứ không dám chém. Có điều có con dao trong tay, vẫn dọa được mấy người. Lão Khương đang chuẩn bị làm anh hùng, thì cánh tay cầm con dao đã bị nắm lấy, chiếc dao bị giật lại.

Đó là một người đàn ông mặc áo vest đèn sì, tên đó cướp lấy con dao, rồi giả vờ định chém Lão Khương, làm Lão Khương kêu lên: “Giết người, giết người!”

Tất cả bọn chúng cười rầm rầm.

Người đàn ông đó nở một nụ cười không mấy tử tế, gã cầm lấy con dao, đột ngột ném về phía trước, con dao quay quay tỏng không gian, rồi cắm phập vào cây quế ở vườn, chiếc dao găm rất sâu vào mới dừng lại, cán dao còn rung lên không ngừng.

Lão Khương sợ hãi, chút dũng khí vừa nãy đã bay đi mất rồi.

Mã Vĩnh Cương cười nói: “Nhiệm tiên sinh, không cần anh phải ra tay, sự việc bên này chúng tôi đến xử lý.”

Người đàn ông áo đen gật đầu, rồi bỏ Lão Khương ra, nói bằng một giọng phổ thông rất khó nghe: “Ông đi, chúng tôi không làm khó ông!”

Lão Khương cũng không dám ở lại nữa, không dám lấy lại con dao, cúi thấp đầu, vội vàng bước ra ngoài.

Mã Vĩnh Cương cười lớn nói: “Moi người nghe đây, vất hết đồ của họ ra ngoài, từ ngày hôm nay, chúng ta thu hồi lại mảnh đất này!”

Khi chúng đang chuẩn bị ra tay,thì cửa phòng chính giữa tầng 2 mở ra, Trương đại quan mặc một bộ đồ thể thao màu xanh, chầm chậm bước ra, đến hành lang bên ngoài ngáp một hơi. Tiếp tục là uốn lưng, nhìn xuống phía dưới, tên mặt chẳng có chút kinh ngạc nào hết. Trong tay cầm một quả táo, hắn gặp một miếng rồi nói: “Này, các người làm gì thế? Mẹ kiếp, sao không có chút lịch sự nào vậy? Sáng sớm không để người ta ngủ à?”

Mã Vĩnh Cương ngước đầu nhìn hắn: “Chúng tôi là người của công ty Kinh Bắc, đây là nhà của chúng tôi, giờ đây chúng tôi thu hồi, anh đi khỏi đây ngay!”

Trương Dương lại cắm một miếng táo rồi nói: “Tôi không quen công ty Kinh Bắc gì cả. Cút hết cho tôi. Đừng ở đây ảnh hưởng đến tôi nghỉ ngơi!”

Mã Vĩnh Cương nghe lời hắn nói, tức giận: “Anh nói cái gì?”

“Tôi bảo các người cút đi!”

Mã Vĩnh Cương nhìn trái nhìn phải, mặt hầm hầm, giờ đây người gã rất nhiều, đối phương chỉ có một, thật ra một mình gã cũng có thể dễ dàng vất tên này ra ngoài. Tên này thật không biết trời cao đất dày là gì. Mã Vĩnh Cương nói: “Có tin tao đập chết….” Mã Vĩnh Cương không biết rằng, trước gã, trưởng phòng hành chính Kinh Bắc là Nghiêm Khai Kim vì nói câu này mà bị một cái tát.

Trương Dương lần này không đánh gã, vì cự ly quá xa, Trương đại quan giờ đây không với tới được, tay phải hắn rung lên, một vật bay ra.

Mã Vĩnh Cương còn chưa kịp nói hết câu đó, đã bị thứ vất ra từ tay Trương Dương chặn đứng họng, vừa chua vừa ngọt, đó chính là lõi táo Trương đại quan ăn thừa. Mặc dù là lõi táo, nhưng Trương Dương ném ra vẫn rất có uy lực. Làm cho răng Mã Vĩnh Cương đau nhói, máu ứa ra, đau là một chuyện, Mã Vĩnh Cương còn cảm thấy tởm, đồ người khác ăn thừa sao lại đột nhiên rơi vào miệng gã, gã khạc một tiếng nhổ ra, rồi tức giận: “Mẹ kiếp, mày xuống đây cho tao!”

Trương đại quan từng bước từng bước đi xuống. Đối phương rất nhiều người, hơn một trăm. Trương Dương không phải lần đầu tiên gặp phải cảnh này, khi bước xuống lầu, đột nhiên điện thoại của hắn vang lên, Trương Dương cười, rồi móc điện thoại ra, mà còn nói trước mặt đám người: “Đợi chút nhé, tôi nghe điện thoại!”

Đọc truyện chữ Full