Trương Dương cố sức kéo lại, đối phương dùng đầu gối hung hăng đá lên bụng hắn, Trương Dương nhấc chân ngăn trở, một đấm đánh trúng bụng dưới của đối phương, làm đối phương xụi lơ trên mặt đất, đoạt lấy súng ngắn trong tay phải. Một gã quân nhân còn lại tòng phía sau ôm lấy hắn, Trương Dương nhấc chân đá, một cước đá trúng đối phương, đối phương kêu thảm ngã xuống trên mặt đất, Trương Dương thuần thục lấy đạn trong súng ra, sau đó ném súng xuống đất.
Lúc này có hơn mười quân nhân cấp tốc chạy về hướng chổ phát nổ, Trương Dương thấy tình thế không ổn, hắn hét lớn với hai gã quân nhân ngả xuống đất: "Chuyện này không liên quan đến tôi!"
Trương Dương bỗng nhiên cảm giác được đầu vai dường như bị muỗi đốt, hắn vô thức té gục xuống đất, thấy trong núi, tựa hồ có tia sáng lóe ra, đầu vai trong nháy mắt bị máu tươi nhuộm đỏ, thính lực của Trương Dương vẫn đang khôi phục, hắn nổi giận mắng: " Mẹ kiếp chúng mày!"
Trong núi hiển nhiên có người phục kích hắn, lại một viên đạn bắn ra, lần này bắn trúng một gã quân nhân trên mặt đất, Trương Dương trốn sau một khối đá núi, lại vươn tay, kéo hai gã quân nhân lôi qua, hai người này có thể giúp hắn làm chứng, nếu như bọn họ đều chết, hắn khẳng định càng thêm phiền phức.
Quân nhân bên trong vùng cấm quân sự từ cửa nhỏ không ngừng mà vọt ra, bọn họ được vũ trang hạng nặng, nhanh chóng vây Trương Dương ở giữa, hơn mười họng súng nhắm ngay Trương Dương.
Trương Dương thấy các quân nhân có cử động miệng, đáng tiếc nghe không thấy bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, Trương Dương chỉ chỉ cái lỗ tai, ý bảo mình không nghe được bọn họ nói cái gì, thấy tay áo mình đã bị máu tươi làm ướt đẫm. Hắn lớn tiếng nói: "Trên núi có mai phục, có tay súng bắn tỉa!", rồi đưa tay điểm trúng huyệt đạo của mình, cầm máu tươi đang chảy ra.
Hơn mười người quân nhân tiểu đội lên núi tìm tòi, hai gã quân nhân đến bắt Trương Dương lại, trói hai tay của hắn sau lưng, Trương Dương không có phản kháng, hắn tuy rằng lợi hại, thế nhưng đối mặt nhiều họng súng như vậy, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trước khi thính lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, Trương Dương đầu tiên sẽ giữ bình tĩnh, hắn bình tĩnh nói: "Tôi và vụ nổ này không liên quan, tôi muốn gặp lãnh đạo cấp trên của các người!" Y đạo quan đồ khởi điểm tiếng Trung võng
Một gã quân nhân đỏ mắt đi tới, báng súng hung hăng nện phía sau lưng của Trương Dương, hắn giận dữ hét: "Thằng khốn!" Hắn và người lính gác trên cao bình thường có quan hệ tốt, thấy bạn bè bị bắn chết, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm. Cú này làm Trương Dương đau, nhưng mà hắn vẫn quật cường đứng thẳng, lạnh lùng nói: "Tôi không liên quan đến chuyện này, tôi muốn thấy cấp trên của các người!"
Đám quân nhân buộc tội Trương Dương vùng cấm quân sự, trước khi Trương Dương tới đây thật không ngờ mình sẽ vào đây với phương thức như vậy đến nơi đây. Hắn càng thật không ngờ rằng, quan trên tối cao ở đây lại chính là Tần Chấn Đường, lúc này thính lực của Trương Dương trên cơ bản đã khôi phục lại bình thường, hắn bị đám binh sĩ đưa vào phòng làm việc của Tần Chấn Đường, Tần Chấn Đường thấy Trương Dương trên người đầy máu bị áp giải đến, biểu tình cũng có chút kinh ngạc, hắn ta thật sự không ngờ rằng sẽ gặp lại Trương Dương dưới tình huống như vậy, kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt, Trương Dương và Tần gia có oán hận chất chứa rất sâu, đại ca của Tần Chấn Đường Tần Chấn Đông bị Tần Manh Manh giết chết, bọn họ vốn muốn lợi dụng Tần Hoan dụ Tần Manh Manh đi ra, thế nhưng lại bị Trương Dương nhảy vào quân khu đại viện cướp đi, lúc đó Trương Dương còn đấm Tần Chấn Đường, Tần Chấn Đường có bắn trả Trương Dương, chuyện này sau đó tuy rằng bị đè ép xuống, nhưng mà oán hận giữa bọn họ cũng chưa có hóa giải.
Trương Dương nhìn thấy Tần Chấn Đường thì chuyện đầu tiên nghĩ đến là, chuyện hôm nay rốt cuộc có phải là người của Tần gia bày ra không, bọn họ vẫn ghi hận mình, lúc trước gây khó dễ tại hạng mục sân bay mới Giang thành, tạo áp lực với Đỗ Thiên Dã, bức bách Đỗ Thiên Dã miễn chức Trương Dương, chính bởi vì sự kiện này Trương Dương mới rời khỏi Giang thành đến Nam Tích, theo Trương Dương thấy Tần gia nếu có thể sử dụng thủ đoạn như vậy, lập bẫy hại mình cũng rất có thể.
Tần Chấn Đường chậm rãi đi đến chổ Trương Dương, hắn đánh giá Trương Dương, ánh mắt dường như dã thú hung mãnh nhìn thẳng con mồi: "Trương Dương! Mày làm ra chuyện tốt rồi!"
Trương Dương thầm kêu không ổn, sự tình hôm nay khẳng định phiền phức. Vẻ mặt của hắn vẫn trấn định như trước, thản nhiên nói: "Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi bị người lừa gạt mà thôi!"
Tần Chấn Đường cười lạnh nói: "Mày cũng bị người ta lừa? Thật là trùng hợp!"
Trương Dương nói: "Trùng hợp hay không trùng hợp, trong lòng anh rõ ràng. Tôi bị thương, hỏi cái vấn đề này trước, có phải nên tìm một bác sĩ trị thương cho tôi?"
Tần Chấn Đường nói: "Viên đạn này cũng không bắn trúng chổ yếu hại của mày!" Trương Dương nói: "Cho nên tôi mới có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với anh!"
Tần Chấn Đường nói: "Mày tốt nhất là thành thật khai ra, tới nơi này làm gì? Mày có mục đích gì? Có phải là muốn đánh cắp tình báo quân sự của bọn tao?"
Trương Dương nói: "Tôi đã nói qua, tôi bị người ta lừa, có người nói cho tôi biết, các người bắt vài học sinh, một người bên trong là em tôi, cho nên tôi tới tìm các người, anh có thể hỏi hai người quân nhân kia, lúc đó tôi nói với bọn họ rất rõ ràng, còn đem giấy chứng nhận cho bọn họ nhìn."
Lúc này quân nhân phái lên núi tìm kiếm đều đã trở về, người mang đội Trương Dương cũng nhận thức, là bạn tốt của Tần Chấn Đường Triệu Toàn Tăng, Trương Dương lúc đột nhập vào Tần gia gian, đã từng một cước đá bay thằng nhãi này, cho nên Triệu Toàn Tăng thấy Trương Dương con mắt cũng đỏ lên, hắn ta cũng không có khách khí như Tần Chấn Đường, xông lên nắm lấy cổ áo của Trương Dương, giận dữ hét: "Mày nói rõ ràng cho tao, đồng bọn của mày ở nơi nào? Bọn mày tới nơi này muốn làm gì?"
Tần Chấn Đường nói: "Triệu Toàn Tăng, cậu bình tĩnh một chút, kết quả tìm kiếm thế nào?"
Triệu Toàn Tăng lắc đầu nói: "Người chạy!"
Lúc nói chuyện bên ngoài lại truyền đến một tiếng nổ, cự ly rất xa, sắc mặt mọi người đều thay đổi, Triệu Toàn Tăng móc súng lục ra để lên đầu của Trương Dương: "Mau nói thật, lần này bọn mày rốt cuộc có bao nhiêu người, muốn làm gì?"
Trương Dương nói: "Anh lấy súng ra, tôi không phạm tội, cũng không phải gián điệp, anh không có quyền đối đãi tôi như vậy."
Triệu Toàn Tăng cả giận nói: "Bọn tao đã chết một người, bị thương hai người, mày không đem chuyện nói rõ, tao nổ súng bắn chết mày!”
Lúc này lại có một gã quân nhân hoang mang rối loạn chạy đến, hắn thấp giọng bên tai của Tần Chấn Đường nói cái gì đó, sắc mặt của Tần Chấn Đường chợt thay đổi, cả giận nói: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Tên quân nhân kia sợ hãi nói: "Vừa nãy..."
Tần Chấn Đường đi về phía trước, đoạt lấy súng trong tay của Triệu Toàn Tăng, mở chốt bảo hiểm chỉ về cái trán của Trương Dương: "Lập tức khai ra cho tao, đồng bọn của mày là ai?"
Trương Dương nói: "Tôi không có đồng bọn..." "Đoàng!" một tiếng súng vang lên, Tần Chấn Đường bắn ngay mặt đất dưới chân Trương Dương, nền xi măng lập tức xuất hiện một cái hố, Trương Dương không ngờ rằng hắn ta thật sự nổ súng, có chút kinh ngạc của nhìn hắn.
Tần Chấn Đường bởi vì phẫn nộ nên khuôn mặt trở nên vặn vẹo, dùng súng chỉ vào cái trán của Trương Dương nói: "Tao hỏi lại mày một lần, bọn mày tổng cộng bao nhiêu người? Bọn mày thuộc về tổ chức nào? Mục đích của bọn mày có phải là để đánh cắp tình báo quân sự của bọn tao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 691-2: Mệnh trời không thể trái (2)
Chương 691-2: Mệnh trời không thể trái (2)