Tần Thanh nói: "Đêm đó trong nhà Thường bí thư hình như có người lẻn vào, người kia không phải em chứ?"
Trương Dương cũng tương đối lý giải Tần Thanh, Thanh mỹ nhân trí tuệ siêu quần, cô ấy khẳng định nhìn ra cái gì, cho nên mới hỏi từ căn nguyên, Trương Dương cũng không muốn gạt cô ấy cái gì, thành thật đáp: “Là em!"
Tần Thanh nói: "Sau đó..."
Trương Dương nói: "Sau đó em liền chạy thoát!"
Tần Thanh nói: "Em và Hải Tâm..."
Trương đại quan nhân vẫn rất dối trá, hắn hỏi ngược lại: "Chị nghĩ rằng em và Hải Tâm làm sao?"
Tần Thanh cũng không có nói thẳng, mà là mỉm cười nói: "Nội công em giao cho chị gần đây lại có tiến bộ, thị lực, nhĩ lực thậm chí khứu giác đều rất linh mẫn."
Trương đại quan nhân nội tâm cả kinh: "Cho nên..."
Tần Thanh nói: "Cho nên có chút mùi vị, chị vừa ngửi đã biết, nhất là em!"
Trương Dương xấu hổ cười cười: "Vậy..."
Tần Thanh thở dài nói: "Em đó, hạ nhiều trái tình như vậy, sau này em xử lý thế nào?"
Trương Dương nói: "Nếu như em nói chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, chị sẽ tin tưởng sao?"
Tần Thanh nói: "Chị tin hay không không quan trọng, quan trọng là... Có một số việc đã xảy ra, xảy ra em phải đi đối mặt, không phải mỗi một phụ nữ đều có thể bất kể danh phận và tương lai, Trương Dương, em cho rằng mình có thể gánh vác nhiều tình cảm như vậy? Em có thể đều mang đến hạnh phúc cho mọi người sao?"
Trương Dương nói: "Chị Thanh, tôi có phải là rất khốn nạn không?"
Tần Thanh lắc đầu, cô ấy vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trương Dương: "Có đôi khi chị cảm thấy mình rất hiểu ngươi, thật ra có chút thời gian tôi lại cảm thấy mình một chút cũng không biết, em thật sự rất không giống với người bình thường."
"Mắng em? Chị nói em là bệnh tâm thần?"
Tần Thanh không nhịn được nở nụ cười, cô ấy sẵng giọng: "Không phải, chị nói là, em có một mặt mà chị không biết, y thuật của em, võ công của em, tất cả cái này tựa hồ cũng không thể dùng lẽ thường giải thích."
Trương đại quan nhân ý thức được, Thanh mỹ nhân đối với thân phận của hắn đã bắt đầu sản sinh hoài nghi, Trương Dương thật sự có loại xung động bật thốt, thế nhưng hắn không thể nói.
Tần Thanh lại nói: "Em trong tình cảm thoạt nhìn rất hoa tâm, người ngoài có thể đều cho rằng như thế, thế nhưng chị lại biết, tình cảm của em và người khác khác nhau, em đối với tôi, đối với Yên Nhiên, đối với Giai Đồng, còn có những cô gái khác, đều rất nghiêm túc, đều là thật tâm, sẽ vì bảo hộ bọn chị mà không tiếc hi sinh tất cả của mình thậm chí sinh mệnh của em, thế nhưng em có nghĩ tới hay không, tình cảm như vậy cũng không hiện thực, căn bản không phù hợp tiêu chuẩn đạo đức của xã hội hiện nay, chính em cũng rõ ràng em đang làm cái gì?"
"Em..." Trương đại quan nhân cứng họng, lời nói của Tần Thanh khiến hắn không chống đỡ được.
Tần Thanh nói: "Trương Dương, chị nói những cái này cũng không phải vì trách cứ em, tôi đã sớm nói qua rồi, tôi không yêu cầu đầy đủ em cái gì, thế nhưng chị không hy vọng em trong tình cảm vẫn đần độn như thế, tương lai em sẽ có hôn nhân của mình, sẽ có gia đình của mình, sẽ có..."
Trương Dương che môi của Tần Thanh, hắn nhìn thật lâu hai tròng mắt sáng của Tần Thanh, qua hồi lâu, hắn đi hướng ra ngoài cửa.
"Trương Dương!"
Trương Dương mấp máy môi, lộ ra một nụ cười rất kỳ quái, hắn mở cửa phòng bước đi ra ngoài.
Bên ngoài đang có mưa phùn, khi tiến vào mùa xuân, mưa của Nam Tích rõ ràng nhiề lên, Trương Dương đi tới trước xe jeep, xoay người, thấy Tần Thanh đứng ở cửa sổ phòng, hai tay kề sát trên cửa thủy tinh, thân thể mềm mại có vẻ mông lung, Trương Dương thấy không rõ khuôn mặt của cô, thế nhưng cảm giác được ánh mắt thân thiết của Tần Thanh, hắn cười cười, vung tay lên, rất thong thả mà lại rất gian nan đi bộ dưới mưa.
Trương Dương cũng không có giận Tần Thanh, mà là giận chính mình, thậm chí có thể nói có chút chán ghét mình, chán ghét mình lạm tình, khi hắn từ từ thích ứng xã hội này, từ từ lý giải quan niệm tình cảm của thời đại này, hắn vẫn cho rằng chuyện nhiều vợ thời đại bây giờ không cho phép, trong lòng của Trương Dương cảm thấy khổ sở, hắn vì mình mà khổ sở, thường thường vào lúc này, hắn cảm giác mình rất cô độc, vô luận hắn nỗ lực thế nào, hắn vẫn không thuộc về thời đại này, một người cô độc của Đại Tùy sinh tồn tại thế kỷ hai mươi, hắn rất muốn tìm người nói hết, thế nhưng hắn tới càng lâu, càng biết lịch sử của mình cỡ nào, cho dù thân cận như Tần Thanh, cũng không thể đơn giản thổ lộ.
Tần Thanh cách cửa thủy tinh, nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, đôi mắt đẹp của cô cũng đầy nước, cô rơi lệ, cô ấy bỗng nhiên ý thức được trên người của Trương Dương có nhiều bí mật cô không biết, lời nói vừa rồi đã chạm đến tới thần kinh mẫn cảm của hắn không thể nghi ngờ, cô ấy rất muốn chia sẻ với Trương Dương, thế nhưng Trương Dương không muốn nói, nhìn bóng lưng quật cường của Trương Dương, Tần Thanh thậm chí có suy nghĩ hối hận, hay là mình không nên nói nhiều như vậy.
Điện thoại trên tủ giường vang lên, Tần Thanh cầm lấy điện thoại, thấy là dãy số của Trương Dương, nghe điện thoại, hầu như đồng thời nói cùng Trương Dương: "Xin lỗi!"
Hai người đồng thời sửng sốt một chút, sau đó Trương Dương nói: "Xin lỗi!"
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở của Tần Thanh, chỉ có trước mặt Trương Dương cô ấy mới có thể thoả thích biểu hiện sự nhu nhược của mình.
Trương Dương nói: "Thật ra em có một bí mật!"
Tần Thanh rưng rưng nói: "Không cần nói, ai ai cũng đều có bí mật của riêng mình.”
Trương Dương nói: "Em muốn phụ trách với tình cảm, nhưng càng như vậy, em càng dây dưa không rõ, em... em không biết mình nên làm cái gì bây giờ."
Tần Thanh nói: "Vậy đừng nói tình cảm, đem tất cả tinh lực bỏ vào trong công tác đi."
Trương Dương nói: "Em muốn đối với ai cũng đều tốt, đều phụ trách, nhưng chính bởi vì như vậy, em lại trở thành người không có trách nhiệm nhất.”
Tần Thanh nói: "En tốt, tuy rằng em rất hoa tâm, thế nhưng em vẫn tốt như cũ, trên đời này không ai tốt như em!"
Viền mắt của Trương Dương có chút nóng lên, hắn đứng ở trước xe jeep, mặc cho mưa phùn rơi xuống: "Em sống không có mục đích, tôi không biết mình vì sao lại biến thành như vậy, chỉ vì mình hài lòng vui vẻ, tùy tâm sở dục phóng túng tình cảm của mình, em rất là khốn nạn..."
Tần Thanh nói: "Trương Dương, đừng đứng ở trong mưa, trở về, chị chờ em!"
Trương Dương lắc đầu: "Em nghĩ, em cần bình tĩnh một chút, chị Thanh, cảm ơn chị nhắc nhở."
"Chúng ta vĩnh viễn không cần phải nói cảm ơn!"
Trương Dương gật đầu, giật cửa xe jeep, rất nhanh khởi động ô tô, lái ô tô biến mất trong mưa bụi lất phất...
...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 701-2: Lui tới (2)
Chương 701-2: Lui tới (2)