TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 843-3: Tìm đường thoái lui (3)

Phó thường vụ tỉnh trưởng Tiêu Nãi Vượng nói: “Tôi đồng ý với những gì Tống tỉnh trưởng nói, thời đại ngày nay phát triển rất nhanh, cải cách mở cửa cũng lúc mang đến một số mặt mặt trái, chính vì vậy chúng ta cần phải lập tức giữ cho đầu mình được tỉnh táo, muốn làm được những điều này thì chúng ta phải tự tạo cho mình một số nguyên tắc để ràng buộc với bản thân, đảng của chúng ta chính là nguyên tắc tốt nhất, là một đảng viên bất kì lúc nào cũng không được mất đi sự tin tưởng, rất nhiều người mồm thì suốt ngày nói về chủ trương nguyên tắc của đảng nhưng lại làm những việc tổn hại đến hình tượng của đảng. Tôi thấy đã đến lúc chúng ta phải chỉnh đốn là đảng phong đảng kỉ rồi.”

Kiều Chấn Lương nói: “trong phạm vi toàn quốc phải phát triển hoạt động tự giáp sát theo tác phong của Đảng, đối với những người vi phạm kỉ luật, tra ra một người phải xử lí một người, nhất định phải giữ được tính thuần khiết, đội ngũ cán bộ chúng ta nhất định phải làm cho trong sạch.”

Trong thường ủy hội Khổng Nguyên từ đầu đến cuối không hề phát ngôn, dây dẫn lửa làm cho cục trưởng cục điện lực Lưu Hiểu Trung gặp nạn chính là khách sạn Tuệ nguyên, nhắc đến Tuệ Nguyên y không thể thoát nổi liên can, đại cổ đông của Tuệ Nguyên chính là cháu họ ngoại của y Khang Thành, cháu đằng ngoại chỉ là cách nói với người bên ngoài, trên thực tế Khang Thành là con riêng của y, Khổng Nguyên lại rất yêu thương đứa con này.

Sau khi hội nghị kết thúc, Khổng Nguyên cúi đầu muốn rời khỏi, nhưng lại bị bí thư Kiều Chấn Lương gọi lại: “Lão Khổng, anh đợi một chút.”

Khổng Nguyên lúc này mới quay người lại, lông mày không khỏi nhíu lại, Kiều Chấn Lương tìm đến mình chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp.

Đợi khi những người khác rời đi, Khổng Nguyên mới mặt mày tươi cười đến bên cạnh Kiều Chấn Lương.

Nhìn thấy vẻ mặt Kiều Chấn Lương không hề có ý tức giận, Khổng Nguyên mới yên tâm, mỉm cười nói: “Bí thư Kiều, anh tìm tôi có chỉ thị gì không?”

Kiều Chấn Lương nói: “Lão Khổng này, ông chủ của khách sạn Tuệ Nguyên là cháu đằng ngoại nhà anh đúng không?”

Khổng Nguyên gật đầu nói: “gần đây tôi cũng mới biết, trước đây tiểu tử này làm ăn ở Thượng Hải, nó là cháu của vợ tôi, bình thường cũng không thường xuyên qua lại.”

Kiều Chấn Lương nói: “Tuệ Nguyên xảy ra chuyện đã lôi ra Lưu Hiểu Trung, tất cả những đầu mối đều cho thấy quan hệ giữa Lưu Hiểu Trung và em vợ là Lương Tư rất không bình thường, rất nhiều nhà thầu điện lực đều thông qua cây cầu Lương Tư mới có thể bắc quan hệ với Lưu Hiểu Trung.”

Khổng Nguyên nói: “tôi không rõ lắm những việc của khách sạn Tuệ nguyên, Lương Tư tôi cũng không quen biết.”

Y đã đẩy hết chuyện này đi, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, may mà mình sáng suốt đã để cho Khang Thành đứng bên ngoài vòng mà dùng con mắt lạnh để quan sát, sau đó lại kịp thời tiết lộ cho Lương Tư tin tức, để cho cô ta kịp thời bỏ chạy, nếu như lần này Lương Tư bị bắt thì thật sự sẽ có chút phiền phức, tuy y không hề nhận được bất kì chút tiền bạc nào từ Lương Tư, nhưng thân hình gợi cảm yêu kiều của Lương Tư y cũng đã được thưởng thức qua mấy lần, đây cũng coi là hối lộ, nếu như bị truyền ra ngoài thì mặt mũi của trưởng phòng tổ chức như y cũng sẽ chẳng dễ coi chút nào.

Kiều Chấn Lương cười cười nói: “Nhưng có người nói trước khi Lương Tư đi đã từng đến phòng tổ chức tìm anh.”

Khổng Nguyên bị Kiều Chấn Lương vạch mặt nói dối ngay tại chỗ, trong lòng bất giác lo lắng, có điều khả năng thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt của y rất xuất sắc, liền làm ra vẻ kinh ngạc: “Có sao? Lương Tư? Sao tôi không có ấn tượng gì?”

Kiều Chấn Lương nói: “có là chỉ là lời đồn, bây giờ những người thích nói linh tinh càng lúc càng nhiều, anh đừng để tâm nhé.”

Khổng Nguyên nói: “giữ cho mình dễ, nhưng giữ cho miệng người khác thì quá khó, không sao, người khác thích nói thế nào thì cứ nói, tôi công tác nhiều năm rồi, những người nói xấu sau lưng tôi đều có, chỉ cần mình ngay thẳng thì người khác nói thế nào cũng chẳng sao.”

Kiều Chấn Lương cười nói: “Lão Khổng, lời này của anh nói rất đúng, làm người phải ngay thẳng, làm người thật sự không thể làm việc sai trái, chỉ cần làm sai nhất định sẽ bị người ta bắt, anh nói xem có phải không?”

Khổng Nguyên gật đầu cười nói: “Đúng thế, Lưu Hiểu Trung tuy giảo hoạt nhưng cuối cùng cũng đã rơi vào lưới rồi.”

Kiều Chấn Lương nói: “cho nên mới nói hồ li càng giảo hoạt càng không thoát khỏi tay thợ săn.”

Trương đại quan nhân từ khi bắt đầu chỉ muốn tìm Lưu Hiểu Trung đòi công bằng, hắn không hề ngờ rằng đến cuối lại có thể lôi ra được việc tham ô của Lưu Hiểu Trung, Lưu Hiểu Trung sau khi bại dưới tay của Trương Dương thì tiếng tăm trong lĩnh vực phản tham nhũng càng lúc càng lớn, cái khác không cần nói, chỉ cần tính đến các nhân vật cấp sở bị bại trong tay hắn cũng không đếm rõ được, cho nên khi Lưu Nhạn Hồng gặp Trương Dương không kìm được mà lại kiến nghị nói: “Trương Dương à, tôi thấy cậu đúng là thiên tài chống tham ô ấy, trời sinh đã là nhân tài cho công tác kỉ ủy, đến đi, hãy đến sở giám sát, tôi bảo đảm cậu không phải lo về con đường quan lộ.”

Trương đại quan nhân cười khổ nói: “tôi nói này sở trưởng Lưu, có thể không mỉa mai tôi được không? Việc của Lưu Hiểu Trung tôi thật không dám chiếm công, tôi hoàn toàn không biết hắn tham ô, xuất phát điểm của tôi cũng chỉ là muốn đòi lấy công bằng, đây cũng là do tôi nể mặt Đỗ Thiên Dã mà thôi, tôi nào có ngờ được Lưu Hiểu Trung lại là một đại tham quan.”

Lưu Nhạn Hồng cười nói: “Vô tâm sáp liễu liễu thành âm, cậu nói xem, trong những năm qua đã có bao nhiêu cán bộ gục trong tay cậu rồi? bây giờ những quan tham đó nghe đến tên cậu là đã sợ hãi tận trong lòng, cậu còn lợi hại hơn cả bí thư Lưu kỉ ủy chúng tôi ấy chứ.”

Trương Dương nói: “khéo không chừng giờ có rất nhiều quan tham nhớ tôi mà muốn hại tôi ý chứ, tôi chỉ là một cán bộ bình thường thôi, tôi không có quan hệ gì với kỉ ủy hết.”

Lưu Nhạn Hồng nói: “bí thư Lưu nói rồi, chuẩn bị tặng cho cậu một uy chương anh hùng phản tham nhũng.”

Trương Dương vội vàng lắc đầu: “đừng đừng, huy chương đó không thể ăn cũng không thể uống được, chỉ có thể làm cho những quan lại tham nhũng chĩa ánh mắt căm thù về tôi mà thôi, hay là thôi đi, tôi phải khiêm tốn một chút.”

Lưu Nhạn Hồng nói: “cậu sợ à?”

Trương Dương nói: “Tôi sợ ai chứ? Tôi chỉ cảm thấy có chút hổ thẹn, chuyện lần này không liên quan đến tôi lắm, Lưu Hiểu Trung là do nội bộ hệ thống điện lực tố cáo, chứng minh hắn có vấn đề, chỉ có điều là do tôi gây rối cho hắn rồi mọi chuyện bị bung bét ra thôi. Nếu nói đến công lao phải là các chị mới đúng.”

Lưu Nhạn Hồng cười nói: “Được, cậu không muốn tôi cũng không ép.”

Trương Dương nói: “đã tìm được Lương Tư chưa?” Lưu Nhạn Hồng nói: “cô ta sớm đã làm xong thủ tục di dân sang New Zealand rồi, đã nghe ngóng được tình hình nên giờ chắc đang trốn ở New Zealand, có điều Lưu Hiểu Trung không hề lôi cô ta ra, chỉ có một số thương nhân thực hiện hối lộ nói thông qua cô ta để bắt tay với Lưu Hiểu Trung mà thôi, xem ra cô ta nghe ngóng được phong thanh nên đã nhanh chóng chuyển nhượng việc làm ăn đi, trước khi cơ quan kiểm sát quyết định có hành động với cô thì cô ta đã kịp thời bỏ trốn rồi.”

Trương Dương nói: “người đàn bà này rất giảo hoạt, có điều hiệu suất của đám người ở viện kiểm sát cũng quá là thấp, Lưu Hiểu Trung có vấn đề tại sao lại không kịp thời khống chế Lương Tư?”

Lưu Hiểu Trung nói: “cho dù là bây giờ cũng không có chứng cứ phạm tội xác thực của Lương Tư, hôm nay tôi tìm cậu đến đây cũng là vì việc này.” Cô ấy ngồi nghiêm chỉnh một chút, nói: “gần đây những tố cáo về cậu cũng không ít, cậu hãy để ý một chút nhé.”

Trương Dương cười nói: “chắc là vì tôi quá xuất sắc cho nên những tố cáo nhắm vào tôi không ngừng gia tăng rồi.” tên tiểu từ này tối với những chuyện này cảm thấy rất bình thường, tâm thái đã tu luyện đến mức nước lửa cũng không xâm nhập được rồi.

Lưu Hiểu Trung nói: “quan hệ giữa cậu và Tần Thanh lại bị người ta lấy ra làm chuyện để nói, gần đây một số tài liệu tố cáo đã tiết lộ ra hết những chuyện các cậu đã làm ở Xuân Dương, những tài liệu tố cáo ấy đều đã bị tôi khống chế hết rồi, hành vi ngày thường của cậu cũng cần phải tiết chế lại, để tránh người ta lôi chuyện của cậu ra để nói.”

Trương Dương nói: “Tôi không sợ.”

Lưu Nhạn Hồng nói: “cho dù cậu không sợ nhưng cậu cũng phải suy nghĩ cho Yên Nhiên, việc này nếu như truyền đến tai cô ấy thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào chứ? Tống tỉnh trưởng sẽ nghĩ như thế nào? Trương Dương, cậu cũng không còn bé gì nữa, không thể cả ngày bay nhảy mãi như thế được, hôn sự của mình cũng đã đến lúc phải suy nghĩ rồi.”

Trương Dương nói: “chị Lưu, chị yên tâm, tôi hiểu nên làm thế nào.”

Lưu Nhạn Hồng nói: “Thực ra để cậu và Tần Thanh làm việc cùng nhau là không tốt, trước đây khi hai người ở Xuân Dương đã có không ít lời đồn thổi rồi, Tần Thanh cũng vì vậy mà bị điều đến Lam Sơn, trong chốn quan trường vì sự phát triển của sau này mọi người đều nên giữ một cự li nhất định.”

Trương Dương nói: “cho nên chị khuyên tôi nên đến công tác ở kỉ ủy.”

Lưu Nhạn Hồng nói: “những gì tôi nói đều là lời khuyên chân thành, cậu thích nghe hay không thì tùy.”

Trương Dương nói: “tôi sẽ suy nghĩ, có điều tôi đến Đông Giang cũng chưa lâu, vẫn chưa ngồi nóng mông, không thể đi bây giờ được.”

Lưu Nhạn Hồng nói: “tôi khuyên cậu là phải giữ khoảng cách thích hợp chứ không phải bảo cậu đi.”

Đọc truyện chữ Full