TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 849-2: Thư họa song tuyệt(2)

Dù thứ họ mặc giờ không phải là áo dài nữa, nhưng ít nhiều cũng phải khoác lên người bộ quần áo đời Đường, để lộ ra sự tu dưỡng văn hóa của bản thân, người có văn hóa rất để ý đến cá tính của mình, sợ rằng người ta không biết mình có văn hóa.

Hoàng Nhàn Vân cười giơ tay ra với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, tôi nghe danh anh đã lâu, hôm nay mới có cơ duyên gặp mặt, thật là hân hạnh quá! Thật là hân hạnh quá!”

Trương Dương cười nói: “Câu này đáng lẽ phải để tôi nói mới đúng, tôi đã nghe đại danh của Hoàng tiên sinh từ lâu rồi. Trong lòng tôi đã coi Hoàng tiên sinh như bậc thầy của mình, nói ra thì, chúng ta cũng có thể được coi là sư huynh đệ, Hoàng tiên sinh, không biết tôi nói vậy có mạo muội quá không?”

Hoàng Nhàn Vân cười nói: “Chủ nhiệm Trương thật khách sáo quá!”

Trương Dương nói: “Đây không phải là quan trường, Hoàng tiên sinh cũng không phải là người trong thể chế, anh cứ gọi tôi là Trương Dương đi, tôi cũng thấy người sang bắt quàng làm họ một chút, gọi anh một câu Nhàn Vân huynh nhé!”

Hoàng Nhàn Vân gật đầu lia lịa, Hoàng Tây Dân đứng ở bên cạnh thật là khó xử, trong lòng nghĩ, Trương Dương ơi là Trương Dương, anh thật là chẳng biết điều gì hết, rõ ràng biết rằng Hoàng Nhàn Vân là chú họ của tôi, mà còn gọi huynh xưng đệ với ông ta, đây chẳng phải là để tôi phải gọi anh bằng chú sao? Thật ra Hoàng Tây Dân đã nghĩ quá nhiều, Trương Dương chẳng hề để ý đến hắn, xuất phát từ quan hệ của Thiên Trì tiên sinh, hắn gọi Hoàng Nhàn Vân một tiếng sư huynh thật là điều bình thường.

Phàm là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh không có ai không biết quan hệ của Trương Dương và Thiên Trì tiên sinh, Thiên Trì tiên sinh đối xử tốt hơn rất nhiều với Trương Dương, sau khi chết, còn tặng cho Trương Dương biệt viện ở Hương Sơn, dù là anh em ruột cũng không thể hưởng thụ sự đãi ngộ như vậy. Giữa Thiên Trì tiên sinh và Trương Dương là bạn vong niên, và cũng là quan hệ thầy trò, bạn hữu, nếu không phải vì quan hệ giữa La Tuệ Ninh và Trương Dương, Thiên Trì tiên sinh thật sự muốn thu nhận Trương Dương làm đồ đệ của mình.

Hoàng Nhàn Vân đến phòng sưởi nắng ở tầng hai để uống trà, ánh nắng buổi sáng rất ấm áp, ngồi ở trong phòng sưởi nắng, cả người đều cảm thấy ấm áp vô cùng, Trương Dương phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, mặc dù Hoàng Nhàn Vân là thư họa đại sư, nhưng trong biệt thự của gã lại không có một tác phẩm thư họa nào, đây là một điều bất thường với gã.

Hoàng Nhàn Vân nói: “Khi thầy giáo mất đi, do tôi đang ở Mỹ, nên không kịp về để gặp thầy lần cuối, mỗi lần nhớ đến điều này, trong lòng tôi luôn cảm thấy tự trách mình.”

Trương Dương nói: “Mỗi người ít nhiều đều có những điều nuối tiếc, chỉ cần trong lòng thường xuyên nghĩ đến hình ảnh của Thiên Trì tiên sinh, tôn trọng những lời giáo huấn của tiên sinh, thì đã đủ để an ủi vong linh của tiên sinh rồi.”

Hoàng Nhàn Vân mỉm cười gật đầu, gã nói với Trương Dương: “Lần này tôi bảo Tây Dân mời anh đến, chủ yếu là để gặp anh, nhân tiện cọ xát chút về nghệ thuật thư pháp.”

Trương Dương cười nói: “Nhàn Vân huynh, trước mặt anh tôi thật sự không dám múa rừu qua mắt thợ.”

Hoàng Nhàn Vân nói: “Anh quá khiêm tốn rồi, trước khi mất, thầy thường xuyên nói với tôi, thư pháp của anh rất phóng khoáng, và rất có khí phách, nói đến khí thế của thư pháp, những người trên thế giới sở hữu điều này quả thật rất ít.”

Trương Dương nói: “Đánh giá của Thiên Trì tiên sinh với tôi cao như vậy sao?”

Trương đại quan rất chắc chắn về trình độ thư pháp của mình, mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng cũng gần bằng với những gì Thiên Trì tiên sinh đã nói, mặc dù hắn không phải là hoàn mỹ về mặt kỹ xảo thư pháp, nhưng khí chất cứng rắn trong đó, ít người có thể bì được với hắn.

Hoàng Tây Dân không thể tìm được cơ hội nào để chen lời vào, gã cười nói: “Tôi thật là vinh hạnh quá, không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy hai vị đại sư thư pháp biểu diễn.”

Hoàng Nhàn Vân đã nhắc ra điều đó, thì Trương Dương không thể nào không nể mặt gã, hơn nữa, hắn cũng thật sự muốn xem trình độ thư pháp cả Hoàng Nhàn Vân thế nào, Hoàng Nhàn Vân mời hắn đến phòng thư pháp ở tầng ba, mặc dù Hoàng Tây Dân là cháu trai của gã, nhưng cũng chưa từng có cơ hội vào đây, Hoàng Nhàn vân có một tật lạ, rất ít khi mời người khác vào trong phòng làm việc của mình, Trương Dương là một ngoại lệ, Hoàng Tây Dân hôm nay được thơm lây, nếu không cũng không có cơ hội vào trong căn phòng này.

Trên thư án đã bày sẵn giấy trắng, bút và mực đề đã chuẩn bị xong hết, xem ra, Hoàng Nhàn Vân đã chuẩn bị từ trước rồi, thực ra cao thủ thư pháp cũng gần giống với cao thủ võ công, gặp được cao thủ cùng ngành luôn muốn cọ xát một chút, tác phẩm của Hoàng Nhàn Vân rất đẹp, sau khi Thiên Trì tiên sinh qua đời, ngoài tác phẩm của tiên sinh không ngừng tăng giá, Hoàng Nhàn Vân là đệ tử đắc ý nhất của Thiên Trì tiên sinh, cũng được giới thư pháp đánh giá cao, rằng trình độ gần tiếp cận với Thiên Trì tiên sinh, giá cả tác phẩm thư pháp của gã cũng tăng nhiều lần, một bức tác phẩm thư pháp bán đấu giá ở Hong Kong vào tháng trước, đã bán được với giá 5000000.

Trương Dương nói: “Hoàng Nhàn huynh mệnh một đề đi!”

Hoàng Nhàn Vân nói: “Chúng ta viết một bức Lậu Thất Minh đi, để tôi viết trước!” Là chủ nhà, gã đương nhiên phải làm trước.

Hoàng Nhàn Vân cầm bút lông lên, thói quen viết chữ của gã hơi giống với Trương Dương, đều là nhắm mắt trước, hít vào một hơi thật sâu, rồi yên lặng bắt đầu viết, thư pháp Trung Quốc là sự kết hợp cao độ giữa cơ thể và tâm hồn, trong quá trình viết phải đạt đến mức độ các mặt hô hấp, nhịp tim, động tác đều như nhau, Hoàng Nhàn Vân chỉ viết vài nét, Trương Dương đã nhận ra nét đặc sắc trong đó rồi, hèn chi người ta thường nói, Hoàng Nhàn Vân là đệ tử ưu tú nhất của Thiên Trì tiên sinh, thư pháp của gã vừa phiêu du lại không giả tạo, bất cứ loại thư pháp nào cũng phải được xây dựng trên một cái nền vững chắc, cái gốc của thư pháp nằm ở phong cốt, nếu như tác phẩm thư pháp mất đi phong cốt, thì chẳng còn gì nữa, còn tác phẩm tư pháp ưu tú thật sự đều là sự thay đổi biến hóa trên cái nền phogn cốt, Hoàng Nhàn Vân đã thể hiện được hết cái đẹp của linh hồn thư pháp. Mỗi nét bút đều rất xác đáng, nếu như tách rời từng nét bút rồi viết lại theo, thì dù thế nào cũng không thể nào viết đẹp được như gã.

Trương đại quan trước kia cũng đã từng nhìn qua thư pháp của không ít đệ tử của Thiên trì tiên sinh, với hắn đều bình thường, chẳng có mấy ai thật sự đạt được những nét tinh túy của Thiên Trì tiên sinh, hôm nay nhìn thấy thư pháp của Hoàng Nhàn Vân, hắn mới biết rằng hóa ra trong số đệ tử của Thiên Trì tiên sinh lại có một người xuất sắc như thế này, thư pháp của gã giống với Thiên Trì tiên sinh, nhưng lại có phong cách của riêng mình, lộ ra phong cách của tông phái, hèn chi người này lại có danh tiếng lớn đến vậy trên trường quốc tế.

Hoàng Nhàn Vân viết xong, liền mỉm cười nói: “Trương Dương, bình phẩm một chút, thế nào?”

“Đẹp!” Trương Dương nói xong lại bổ sung một câu: “Ngoài chữ đẹp thật sự tôi không thể nào nghĩ được thêm nên nói gì nữa rồi.”

Hoàng Nhàn Vân nói: “Vậy được, đợi anh viết xong, chúng ta sẽ bình luận thêm!”

Vốn dĩ Trương đại quan chẳng mấy húng thú với trò bày trò ra dáng, đặc biệt là lại cọ xát với những người nho nhã văn hóa như thế này, nhưng thấy được những chữ mà Hoàng Nhàn Vân viết, hắn đột nhiên cảm thấy ngứa tay, nhưng nghĩ một lúc lâu vẫn chưa đặt bút viết, hắn cười với Hoàng Nhàn Vân: “Nhàn Vân huynh, ngọc ngà ở ngay trước mắt, tôi thật sự không dám giở trò.”

Hoàng Nhàn Vân cười nói: “Có lẽ là đề tài của tôi đã gò bó anh, hay là thế này đi, anh cứ viết những gì anh muốn, thích viết cái gì thì viết cái đó.”

Trương Dương lúc này mới gật gật đầu, nếu như viết Lậu Thất Minh, thì hắn chẳng thể nào vượt qua được trình độ của Hoàng Nhàn Vân, hắn viết một bài “Thấm Viên Xuân Tuyết”, Trương đại quan vừa động bút, ánh mắt của Hoàng Nhàn Vân đã chợt sáng lên, thư pháp của Trương Dương quả nhiên như Thiên Trì tiên sinh nói, đầy khí chất, giống như trường giang chảy xiết, nếu chỉ luận về kỹ xảo thư pháp, Trương Dương có lẽ không được thuần chất, nhưng chính nét thô ráp này làm cho người khác không thể nào bì được, nếu so sánh với thư pháp tỉ mỉ của Hoàng Nhàn Vân, thì thư pháp của Trương Dương là sông lớn hồ lớn, thư pháp của Hoàng Nhàn Vân lại là sơn động thanh tú, hai bức tác phẩm thư pháp này đặt cạnh nhau, không thể nào so bì được ai hơn, mà là bổ sung cho nhau, hai loại thư pháp với phong cách khác nhau đều làm lộ ra một nét đẹp khó có thể hình dung.

Trương đại quan vung bút, viết xong bức chữ này, cũng mỉm cười nói: “Mời Nhàn Vân huynh bình phẩm!”

Nhàn Vân chỉ nói một chữ “đẹp”, gã giống như Trương Dương, ngoài chữ đẹp thật sự không thể nghĩ được ra thêm chữ gì nữa, mặc dù gã có thể nhận ra bút pháp của Trương Dương quá phóng khoác, không tỉ mỉ, nhưng nếu tác phẩm với phong cách này mất đi tính phóng khoáng, thì sẽ mất đi mỹ cảm của nó, Hoàng Nhàn Vân cuối cùng đã hiểu tại sao sư phụ mình lại thích người thanh niên này như vậy, về thư pháp, Trương Dương không hề kém gã, hơn nữa, Trương Dương lại rất trẻ, đến khi Trương Dương đến tuổi này của gã, còn không biết sẽ giành được thành tựu thế nào.

Hoàng Tây Dân vì có người chú là nhà thư pháp này, nên bình thường cũng thích viết, hôm nay nhìn thấy hai người múa bút, gã cũng nhận ra nét đẹp trong đó, gã khen ngợi theo, nhân cơ hội đề ra yêu cầu, gã muốn lấy bức Lậu Thất Minh của Hoàng Nhàn Vân: “Chú họ à, cháu rất thích bức này, hay là tặng cho cháu đi.”

Đừng tưởng Hoàng Tây Dân là cháu của Hoàng Nhàn Vân, nhưng trong tay lại không hề có một tác phẩm nào của Hoàng Nhàn Vân cả, hôm nay gã lợi dụng thời cơ rất thích hợp, cho rằng Trương Dương có mặt ở đây, Hoàng Nhàn Vân dù thế nào cũng sẽ không từ chối mình, nhưng Hoàng Nhàn Vân lại từ chối rất quyết đoán: “Bức này tôi đổi với Trương Dương!”

Trương Dương cười nói: “Nhàn Vân huynh, nếu vậy thì tôi được lời quá.”

Hoàng Nhàn Vân cười nói: “Nói thật, bức chữ này của anh, tôi cả đời này đều không viết được.”

Trương Dương nói: “Phong cách không thể nào miễn cưỡng, vì vậy tôi vừa rồi mới không dám viết Lậu Thất Minh.”

Hai người nhìn nhau cười lớn, không cần phải nói gì nhiều, cả hai đều hiểu, Hoàng Tây Dân đứng một bên ngớ ra, rõ ràng là thừa thãi, trong lòng gã vô cùng đau khổ, có một người chú họ là nhà thư pháp, nhưng lại chẳng được lợi lộc gì từ đó.

Hoàng Tây Vân cũng nhận ra sự khổ sở của gã, bèn lấy một quyển giấy bên cạnh đưa cho Hoàng Tây Dân: “Đây là một bức Mục Ngưu do chú vẽ, tặng cho cháu đấy…”

Hoàng Tây Dân cảm động đến độ tay trở nên run rẩy, bức tranh của Hoàng Nhàn Vân rẻ nhất cũng phải mười mấy vạn, nếu như những tác phẩm đắc ý của gã không biết còn đáng giá bao nhiêu nữa, Hoàng Tây Dân cầm bức vẽ rồi run rẩy nói: “Cảm ơn chú, cảm ơn chú…”

Hoàng Nhàn Vân nói: “Tây Dân, cháu ra tham quan ở phía ngoài chút đi, chú và Trương Dương có một chút việc cần nói riêng với nhau.”

Hoàng Tây Dân gật đầu lia lịa, biết rằng Hoàng Nhàn Vân bảo gã gây trở ngại, nhưng đã có được một bức tranh, đừng nói là bảo gã đi ra ngoài, dù là mắng gã mấy câu gã cũng không để ý, Hoàng Tây Dân cầm bức tranh đó vui vẻ đi ra ngoài.

Hoàng Nhàn Vân lắc lắc đầu, mời Trương Dương đến bên bàn trà ở ban công, Hoàng Nhàn Vân nói: “Có lẽ anh cũng nhìn thấy rồi, ở chỗ tôi đây không có mấy thư họa.”

Trương Dương gật đầu nói: “Tôi vừa vào cửa đã nhìn thấy rồi, những nhà thư pháp khác, ai nấy đều treo đầy nhà tác phẩm của họ, trong nhà anh, ngoài trong thư phòng, gần như không nhìn thấy bất cứ bức tự họa nào, có phải vì bình thường Nhàn Vân huynh rất ít khi ở nhà không?”

Đọc truyện chữ Full