Điều Trương Dương không ngờ được là, Kiều Chấn Lương lại chủ động nhắc đến chuyện này: “Bức “Lậu Thất Minh” tôi đã bảo Mộng Viện đưa cho cậu, tại sao cậu lại không nhận?”
Trương Dương cười nói: “Bí thư Kiều, quân tử không cướp thứ người ta thích, tôi chẳng có hứng thú gì với việc sưu tầm, vì vậy bức của Hoàng Nhàn Vân đó không có giá trị gì với tôi, nhưng nó lại có ý nghĩa cực kỳ to lớn với bí thư Kiều.”
Kiều Chấn Lương nói: “Lúc đầu chúng ta đã nói với nhau, bức chữ đó là để cho tôi mượn và ngắm, mượn được thì phải trả được, làm gì có chuyện mượn đồ người khác rồi lại nuốt luôn chứ?”
Trương Dương nói: “Bí thư Kiều đã trả rồi…” Nói đến đây, hắn cố ý dừng một chút rồi tiếp: “Nhưng là tôi không lấy thôi!”
Kiều Chấn Lương lộ ra một nụ cười thâm trầm, Trương Dương thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của y. Kiều Chấn Lương nheo mắt nhìn ánh mặt trời ngày càng sáng hơn, rồi nhẹ nhàng nói: “Gần đây rất ít những đồng chí Bình Hải đến thăm tôi.”
Trương Dương cười nói: “Nếu không phải vì hôm nay Bằng Phi tìm đến tôi, thì tôi cũng không đến.”
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: “Tôi biết.” Người vừa đi trà đã nguội, giờ đây y đã không còn là bí thư tỉnh ủy của Bình Hải nữa, còn gia tộc của y cũng đang ở vào trạng thái khó khăn, làm sao hi vọng người ta quan tâm đến y như trước đó nữa, Kiều Chấn Lương hiểu rất rõ điều này.
Trương Dương nói: “Có điều tôi không phải không phải là vì ông không còn là bí thư tỉnh ủy Bình Hải nữa, tôi tưởng rằng gần đây ông muốn yên tĩnh, không muốn gặp tôi.”
Kiều Chấn Lương cười ha ha nói: “Trương Dương, trông tôi có phải là dạng ủ dột thế không? Những thay đổi về công việc là điều hết sức bình thường, nếu như tôi còn chẳng có khả năng thích ứng thế này, thì làm sao làm tốt công việc được?”
Trương Dương cười nói: “Gặp được bí thư Kiều, tôi mới biết thế nào là tấm lòng rộng mở, hèn chi người ta đều nói rằng bụng của tể tưởng có thể chứa cả con thuyền!” Tên này không bỏ lỡ cơ hội nịnh nọt Kiều Chấn Lương, mặc dù hắn biết rằng không cần thiết phải nịnh nọt, nhưng câu này lại làm cho Kiều Chấn Lương rất vui.
Thời Duy và Kiều Mộng Viện cùng trở về, thấy Trương Dương ở trong nhà họ, Thời Duy xúc động gọi: “Trương Dương, sao anh lại ở đây?”
Trương đại quan cười nói: “Vừa đúng lúc tôi đến kinh thành, nên tiện thể tới đây thăm bí thư Kiều và Kiều lão.” Ánh mắt của hắn nhìn sang Kiều Mộng Viện, lâu rồi không gặp, sắc mặt của Kiều Mộng Viện trắng xanh như có bệnh, ánh mắt cũng không còn tinh nhanh như trước nữa, Kiều Mộng Viện cố gắng nở một nụ cười với Trương Dương, rồi nói: “Anh đến rồi à!”
Trương Dương gật đầu, hắn vỗ vỗ vào gáy mình: “ÔI chà, chỉ mải nói chuyện, tôi quên mất mục đích mình đến đây rồi, bí thư Kiều, tôi đi bốc thuốc cho ông.”
Hắn đứng dậy, nói với Kiều Mộng Viện và Thời Duy: “Mộng Viện, Thời Duy, hai người không có việc gì làm đúng không, lái xe đưa tôi qua đó đi!”
Thời Duy nói: “Để chị tôi đi cùng anh đi, tôi còn có chút việc phải làm.”
Thật ra Trương đại quan không hề định bảo cô ấy đi cùng, hắn nói như vậy là để lợi dụng Thời Duy để che đậy, không muốn bộc lộ ra mục đích của mình.
Kiều Mộng Viện gật đầu, Trương Dương và cô cùng ra ngoài lên chiếc Cadillac của Kiều Mộng Viện, sau khi khởi động xe ô tô, Trương Dương nhìn vẻ mặt Kiều Mộng Viện, rồi đau lòng nói: “Cô gầy đi rồi!”
Kiều Mộng Viện không nói gì, chiếc xe chầm chậm đi ra đằng trước, Trương Dương cố lấy dũng khí, giơ tay ra, nắm lên bàn tay đang lái xe của Kiều Mộng Viện, hắn rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể Kiều Mộng Viện, nhưng Kiều Mộng Viện không từ chối, để cho hắn làm ấm bàn tay của mình.
Trương Dương nói: “Tại sao không nghe điện thoại của tôi, tại sao lại tắt máy?”
Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn yên tĩnh một chút.”
“con người sống ở trên đời, có rất nhiều thứ không thể né tránh được đâu.”
Kiều Mộng Viện cười điềm đạm: “Chỉ cần muốn tránh là tránh được thôi.”
Trương Dương nói: “Cô đang tháo chạy điều gì?”
Kiều Mộng Viện nói: ‘Tất cả!”
“Cả tôi sao?” Ánh mắt của Trương đại quan nhìn thẳng vào cô, Kiều Mộng Viện rất muốn tránh, nhưng trong không gian chật hẹp này làm cho cô không thể tránh được.
Kiều Mộng Viện nói: “Nghe nói anh và Yên Nhiên sắp kết hôn rồi, chúc mừng anh!”
Trương Dương gật đầu nói: “Cảm ơn! Tôi cũng nghe nói một vài tin tức liên quan đến cô.”
Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng rút tay ra khỏi hắn, điềm đạm nói: “Xem ra chúng ta đã học được cách giao lưu qua người khác, không biết đây là tiến bộ hay là thụt lùi đây?”
Trương Dương nói: “Nếu đã không thích, tại sao phải miễn cưỡng bản thân mình?”
Kiều Mộng Viện phanh xe, đã đến tiệm thuốc rồi.
Trương đại quan chỉ cần năm phút là đã bốc được hết số thuốc hắn cần, hắn vốn muốn tìm một chỗ để nói chuyện với Kiều Mộng Viện, nhưng Kiều Mộng Viện đã từ chối. Vì vậy cuộc nói chuyện của họ chỉ có thể ở trong xe, Trương Dương đột nhiên nghĩ lại thời gian khi Hứa Gia Dũng vừa chết, Kiều Mộng Viện cũng ở trong trạng thái thế này, nhưng lần này dường như kiên quyết hơn lần trước.
Khi đối mặt với vấn đề của Kiều Mộng Viện, Trương đại quan luôn tỏ ra khó xử, hắn không dám làm gì, hắn không dám nói những gì mình nghĩ ra, vì hắn không dám hứa một cách dễ dàng, vì vậy hắn trở nên thiếu dũng cảm, nhưng hắn lại không thể nhìn Kiều Mộng Viện đi vào khu rừng thăm thẳm, trên thực tế, với Trương đại quan, ngoài hắn chẳng có ai có thể làm cho Kiều Mộng Viện hạnh phúc, dù là Kiều Mộng Viện có thể lựa chọn Chu gia, người đó còn là anh em kết nghĩa với hắn. Tình hình gần đây của Kiều Mộng Viện làm cho hắn cảm thấy lo lắng vô cùng, hắn muốn tìm ra con đường đi đến trái tim Kiều Mộng Viện, nhưng đáng tiếc không biết phải làm thế nào.
Trên đường về nhà, Kiều Mộng Viên luôn yên lặng, dù là Trương Dương nói chuyện với cô thế nào, cô cũng không muốn nói lại, Trương đại quan cũng chẳng còn biết làm gì hơn.
Đến Kiều gia, đầu tiên là nấu thuốc cho Kiều Chấn Lương, buổi trưa hôm đó ăn cơm ở Kiều gia, vốn dĩ hắn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Kiều Mộng Viện, nhưng đáng tiếc vì Kiều Mộng Viện cố ý lảng tránh hắn, nên không tìm được cơ hội thích hợp.
Sau khi ăn cơm, Kiều lão lại gọi Trương Dương vào trong phòng để hỏi mấy vấn đề bồi dưỡng cơ thể, dù là không thể tấn công chính diện, Trương đại quan chỉ còn có cách đi đường vòng, hắn cố ý nói với Kiều lão: “Kiều lão, tôi nghe nói Mộng Viện sắp đính hôn rồi sao?”
Thái độ của Kiều lão hơi ngạc nhiên: “Sao tôi không biết?”
Lần này làm cho Trương đại quan ngớ ra, hắn cười gượng gạo: “Tôi chỉ là nghe người khác nói, Kiều lão, ông đừng trách tôi lắm chuyện.”
“Ai nói với cậu vậy? Mộng Viện nói sao?”
Trương Dương nói: “Không, là tôi thấy gần đây tâm trạng của cô ấy không được tốt.”
Kiều lão nói: “Trương Dương, cậu và Mộng Viện đều là bạn tốt, tôi hi vọng rằng cậu có thể nhân cơ hội lần này để giúp an ủi nó.” Kiều lão thở dài nói: “Tôi cũng để ý gần đây tình trạng của nó không tốt, tôi luôn lo lắng cho nó, nhưng tính cách của đứa cháu này của tôi lại quá mạnh mẽ, dù là có chuyện lớn đến đâu cũng chỉ giấu trong lòng, một mình gặm nhấm.”
Trương Dương gật đầu nói: ‘Chút nữa tôi sẽ hẹn họ đi ra ngoài nói chuyện.”
Kiều lão cười nói: “Được thôi, cùng ra ngoài chơi là điều tốt nhất, người trẻ tuổi phải học được cách giảm bớt áp lực.”
Được Kiều lão đề nghị, Trương Dương và Kiều Bằng Phi, Kiều Mộng Viện, Thời Duy cùng ra ngoài chơi, Kiều Bằng Phi đề nghị đi trường ngựa Tây Sơn, ở đó gần đây mở một câu lạc bộ thể thao, ngoài đua ngựa, bắn súng còn rất nhiều môn thể thao khác nữa.
Sau khi mấy người trẻ tuổi rời đi, Kiều lão gọi Kiều Chấn Lương vào trong phòng mình, đầu tiên Kiều lão quan tâm hỏi về cánh tay của con trai.
Kiều Chấn Lương cười nói: “Thuốc của Trương Dương rất hiệu nghiệm, vừa mới đắp vào, mà đã cảm thấy toàn thân nóng lên, không còn đau nữa.”
Kiều lão nói: “Trương Dương đúng là một nhân tài, rất ít thấy người trẻ tuổi thế này.”
Kiều Chấn Lương nói: ‘Thật sự là tốt.”
Kiều lão nói: “Thật ra lúc đầu, cha còn nghĩ về việc để nó làm cháu rể kìa, cha có thể thấy rằng, Mộng Viện rất thích cậu ta!”
Kiều Chấn Lương ngước đầu, nhìn ánh mắt của cha, y hơi ngạc nhiên, người ngoài là người sáng suốt, cha y có thể nhận ra Mộng Viện có tình cảm với Trương Dương là điều không hề kỳ lạ, thật ra Kiều Chấn Lương cũng biết điều đó, người mà con gái thật sự yêu thích là ai, y rất rõ, Kiều Chấn Lương nói: “Đáng tiếc Trương Dương đã trở thành con rể nhà Tống gia rồi, không nên nhắc đến chuyện này nữa.”
Kiều lão nói: “Gần đây rất nhiều người đều đang nói về chuyện thông gia của Mộng Viện và tiểu tử Chu gia.”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Vợ của Tô Kiến Dương rất nhiệt tình, là bà ấy chủ động nói đến chuyện này, cha cũng biết về Chu Hưng Quốc đấy, có thể coi là người giỏi trong số người trẻ tuổi, điều kiện hai nhà chúng ta cũng tương đương, vì vậy con không có lý do để phản đối, hai đứa đã gặp mặt một lần, còn về việc phát triển sau này thì phải để thuận theo tự nhiên thôi, còn lâu mới đến lúc nói về chuyện kết hôn.”
Ánh mắt của Kiều lão nhìn thẳng vào con mắt của Kiều Chấn Lương, điều này làm cho Kiều Chấn Lương cảm thấy không thoải mái, y bồn chồn: “Cha, cha muốn nói gì?”
Kiều lão nói: “Cuộc đời bất cứ ai đều không thể cứ mãi ở vào đỉnh cao, có đỉnh cao thì phải có vực sâu, nhưng dù là ở bất cứ thời điểm nào, đều phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, đều phải hiểu một chuyện, giải quyết vấn đề quan trọng là nằm ở mình, chứ không phải là mượn tay người khác. Cha không biết cảm giác của Mộng Viện với con Chu gia thế nào, nhưng trong lúc này, nếu như chúng ta liên hôn với Chu gia, người ta sẽ tưởng rằng đây là một loại thông gia giả tạo, họ sẽ nói rằng chúng ta lợi dụng họ, đồng nghĩa với việc chúng ta tuyên bố với tất cả mọi người, chúng ta đang bị thụt lùi, muốn lợi dụng cách này để níu kéo lại đỉnh cao, chẳng lẽ Kiều Chấn Lương con đã đến lúc không còn đường nào rồi sao? Chẳng lẽ đã đến mức độ phải bán con gái mình để đổi lấy lợi ích chính trị rồi sao?’
Kiều Chấn Lương đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng lên: “Cha, con không như vậy!”
Kiều lão nói: “Cha không can thiệp vào chuyện tình cảm của Mộng Viện, nhưng cha không cho phép bất cứ ai quyết định thay cho nó, tương lai của nó phải để tự nó quyết định, phiền phức do Bằng Cử gây ra, chính Mộng Viện đã từ bỏ tất cả sự nghiệp của mình không chút do dự, rất dũng cảm, rất phóng khoáng, Kiều gia chúng ta nhiều con cháu như vậy, đâu có đứa thứ hai làm được như nó, nó là cô cháu gái cha thích nhất! Cha nhất định phải để nó được hạnh phúc!”
Trương Dương nhận được cuộc điện thoại báo bình an của Sở Yên Nhiên, Trương Dương nói rằng năm nay mình có thể không về được để ăn tết, Sở Yên Nhiên không tỏ thái độ gì, bảo hắn chơi vui ở kinh thành, bà ngoại cô ấy cũng sẽ hiểu cho Trương Dương.
Trương đại quan đột nhiên nghĩ đến việc không ai hiểu chồng bằng vợ, cúp điện thoại, phát hiện ra Thời Duy đã dựa vào ghế của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Trương Dương nói: “Sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy? Gần đây tôi đâu có đắc tội với cô?”
Thời Duy nói: “Anh có đắc tội với tôi không đâu liên quan gì đến việc tôi nhìn anh có thuận mắt hay không.”
Trương đại quan cười khổ hạnh: “Đã bao giờ cô thấy thuận mắt với tôi đâu.”
Thời Duy nói: “Hạnh phúc nhỉ! Gọi điện vui nhỉ, trái tim sắp rơi ra rồi nhỉ?”
Trương đại quan nói: “Cô không chịu được tôi hạnh phúc à? Cô ghen tị à?”
Thời Duy phùng má nói: “Anh mà tôi cũng phải ghen tị sao?”
Trương Dương nói: “Tôi chỉ là một nông dân, có thể ăn no mặc ấm, có vợ có con là đã hạnh phúc rồi, tôi rất bình thường!” Không đợi Thời Duy nói mình, Trương đại quan đã tự bình phẩm về mình như vậy.
Thời Duy nói: “Anh cũng có chút tự nhận thức về bản thân đấy.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 874-1: Tuổi trẻ ngông cuồng(1)
Chương 874-1: Tuổi trẻ ngông cuồng(1)