Trương Dương nói: "Bí thư Lương không nói cái gì chứa?" Hắn cũng có thể đủ cảm thấy được Lương Thiên Chính vừa rồi khó chịu.
Quách Thụy Dương cười nói: "Không có gì!" Gã cố ý giơ cổ tay lên nhìn một chút: "Thời gian còn sớm, hay là hao ta đi uống chút?"
Trương Dương nói: "Đừng ở chỗ này, tôi nhớ kỹ phía sau ngõ nhỏ có quán ăn không tồi."
Quách Thụy Dương nói: "Được!"
Trương Dương mặc áo khoác vào, hai người cùng nhau đi ra phòng tạm trú kinh thành, đi tới quán ăn của Lưu Lão Đức lúc trước bọn họ đã tới, gọi vài ómn ăn, ngồi xuống bên cạnh bàn uống, rượu là rượu Mao Đài Quách Thụy Dương mang đến, Trương Dương không khỏi nhớ tới vừa rồi chiêu đãi Chu Hưng Dân dùng Thanh Giang Đặc Cung, không khỏi nở nụ cười.
Quách Thụy Dương thấy hắn nhìn chằm chằm bình rượu cười, lập tức rõ ràng hắn vì sẽ cười, cũng nở nụ cười theo: "Lão đệ à, cậu cũng từng làm phòng tạm trú kinh thành, cậu hẳn là biết cái việc này không dễ làm, chiêu đãi đối với lãnh đạo vô cùng chu đáo, người ta sẽ nói cậu phô trương lãng phí, nếu như keo kiệt, sẽ cảm thấy cậu thiếu tôn trọng, khó nha!"
Trương Dương nói: "Quách chủ nhiệm đem phòng tạm trú kinh thành Bình Hải làm cho sinh động, hiện tại nguyên lão ba đời trong quan trường Bình Hải cũng không hơn, ngài tính là một người."
Quách Thụy Dương nói: "Nguyên lão là thật, dừng lại không bước cũng là sự thật."
Trương Dương cười nói: "Quan trường như đi ngược dòng nước, không tiến thì lui, Quách chủ nhiệm nhiều năm sừng sững không ngã, trên thực tế đã trở thành cột mốc quan trường, là mẫu để tôi học tập."
Quách Thụy Dương cười ha ha: "Trương lão đệ, cậu học hết những bệnh xấu trên quan trường rồi!"
Trương Dương nói: "Tôi phát hiện ra, mỗi khi tôi nói thật ra luôn luôn không ai tin tưởng."
Quách Thụy Dương nâng ly rượu cùng Trương Dương nói: "Trẻ tuổi mới là vốn liếng, chúng tôi đều đã già, trên chính trị còn muốn làm cái gì cũng rất khó." Quách Thụy Dương nói ra lời nói này, trong nội tâm tràn ngập mất mác, ai cũng đều có lúc hăng hái, ai cũng đều có qua hùng tâm tráng chí, Quách Thụy Dương đương nhiên cũng không ngoại lệ, thế nhưng trước mặt hiện thực, tình cảm mãnh liệt và hùng tâm của gã đã chậm rãi lụi tàn, Quách Thụy Dương không biết là phòng tạm trú kinh thành thay đổi mình, hay là mình thay đổi phòng tạm trú kinh thành, nói túm lại, gã đã cảm giác được, mình và phòng tạm trú kinh thành đã thân không thể tách.
Trương Dương nói: "Tôi gần đây có thể chuyển chổ khác."
Quách Thụy Dương nội tâm hơi ngẩn ra, thế nhưng cũng không có cảm thấy kinh ngạc nhiều, với bối cảnh và điều kiện của Trương Dương, chuyển đi là chuyện tốt nhi, có câu là cây chuyển chết, người chuyển sống, nếu như giống như gã nhiều năm trôi qua vẫn dậm chân tại chổ, mới không bình thường, Quách Thụy Dương nói: "Chu tỉnh trưởng ngày hôm nay tới bàn chuyện này với cậu?"
Trương Dương nói: "Ông ta nói Bắc Cảng xảy ra một trận hoả hoạn, bởi vì sự kiện này bí thư huyện uỷ Tân Hải phải gánh chịu trách nhiệm."
Quách Thụy Dương nghe rõ ràng, vị trí của Cữu Thế Kiệt đã trống, Chu Hưng Dân là muốn cho Trương Dương đi bổ khuyết, Quách Thụy Dương cảm thán, rốt cuộc là trong triều có người thì có chức vị, Trương Dương tuổi còn trẻ đã lên làm quan to một phương, tuy rằng bí thư huyện ủy không là quan to cái gì, nhưng Quách Thụy Dương cho rằng với tuổi tác của Trương Dương, có thể đến cái vị trí này đã là tương đối lý tưởng. Quách Thụy Dương nói: "Vụ cháy lớn ở Bắc cảng tôi cũng nghe nói liễu, lần này chết không ít người, kinh động toàn quốc, Cữu Thế Kiệt gánh chịu trách nhiệm là tất nhiên."
Trương Dương nói: "Tôi không biết gì đối với tình huống bên kia."
Quách Thụy Dương nói: "Bắc Cảng là chổ lạc hậu nhất của toàn bộ Bình Hải, tuy rằng có cảng lớn nhất Bình Hải, nhưng trở thành trói buộc Bình Hải kinh tế phát triển, cái đó có quan hệ với cơ sở kinh tế bạc nhược của bọn họ, cũng có quan hệ với trình độ chấp chính của lãnh đạo thành phố bọn họ."
Trương Dương nói: "Lãnh đạo thành phố Bắc cảng tôi biết đến chỉ có một Tào Hướng Đông, sau đó ông ta điều tới Giang thành đảm nhiệm thường vụ phó thị trưởng."
Quách Thụy Dương nói: " Bí thư thị ủy Bắc cảng Hạng Thành, ông ta cũng là nguyên lão ba triều, Cố bí thư lúc còn tại vị, ông ta đảm nhiệm bí thư thị ủy Bắc Cảng, hiện tại đã là nhiệm kỳ thứ hai."
Trương Dương nói: "Người này thế nào?"
Quách Thụy Dương cười nói: "Tôi và ông ta cũng không quen, bất quá tôi biết, hậu trường của ông ta là Tiết gia."
Trương Dương nói: "Tiết gia?"
Quách Thị Dương nói: "Một người có thể ở trên một vị trí nhiều năm như vậy, có thể tính là có rất nhiều loại, về phần nguyên nhân thật sự phía sau, vẫn là để lại cho cậu phỏng đoán" Quách Thị Dương nâng ly rượu nói: "Vô luận thế nào, tôi đều phải chúc mừng cậu, lão đệ, làm người đứng đầu cảm giác tuyệt đối khác biệt, cậu đi đến bước này là chuyện tốt!"
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng hy vọng là chuyện tốt, thật ra rời khỏi Đông Giang là tôi chủ động nói ra!"
Quách Thị Dương cười nói: "Tống bí thư tạo áp lực cho cậu, làm việc dưới tay cha vợ, luôn không được tự do, đi Tân Hải cũng không tồi, núi cao xa hoàng đế, tự tại một ít"
Trương Dương cười ha hả nói: "Anh luôn nói Tân Hải không tồi, khiến cho tôi có chút chờ mông, nhưng hiện tại tình huống của Tân Hải không được tốt lắm"
Quách Thị Dương nói: "Cơ sở càng kém, đáy càng mỏng, thì càng dễ đạt được thành tích, lão đệ, tôi thấy là chuyện tốt!"
Trương Dương đang muốn nói hai câu khiêm tốn, bỗng nhiên thấy xa xa hiện lên một thân ảnh quen thuộc, tuy rằng nhìn thoáng qua, nhưng Trương đại quan nhân liếc mắt nhìn ra đó chính là thủ trưởng của hắn khi hắn còn ở trong quốc an, Triệu Quân.
Triệu Quân hiển nhiên không nhìn thấy Trương Dương, gã đi rất vội vàng, ngồi trên một chiếc xe màu đen.
Trương Dương nói với Quách Thị Dương: "Quách chủ nhiệm, tôi có chút việc, đi trước" Cũng không giải thích với Quách Thị Dương, Trương Dương đã đón một chiếc taxi leo lên.
Quách Thị Dương không ngờ rằng thằng nhãi này nói đi liền đi, gã chỉ có thể cười khổ.
Trương Dương lên xe taxi, rút ra tờ một trăm đồng đưa cho người tài xế nói: " Theo chiếc Duke phía trước"
Người tài xế thấy Trương Dương ra tay hào phóng như thế, đương nhiên cũng không nói nửa chữ.
Trương Dương nhắc nhở ông ta cẩn thận một chút, đừng để chiếc xe phía trước phát hiện.
Người tài xế cẩn thận hỏi: "Anh bạn, anh là công an à?"
Trương Dương gật đầu nói: "Được đấy, ánh mắt rất chuẩn, đã bị ông nhìn ra"
Người tài xế đắc ý nói: "Tôi đang làm gì chứ? Người nào mà không gặp qua? Công nhân, nông dân, cán bộ, quần chúng, khách làng chơi, tiểu thư, công an, tội phạm, tất cả đều gặp qua, chỉ cần nhìn ánh mắt của cậu là tôi có thể đoán ra được bảy tám phần"
Trương Dương cười nói: "Từ trong mắt của tôi ông có thể nhìn ra cái gì?"
"Chính nghĩa!"
Trương đại quan nhân nghe nói như thể, lồng ngực không tự chủ dựng thẳng dậy.
Tài xế nói: "Anh bạn, tôi tuyệt đối không nhìn nhầm, người có tướng mạo đàng hoàng như anh, hình dạng chính nghĩa hiên ngang, tuyệt đối không phải người xấu"
Trương đại quan nhân cười ha hả một tiếng, nhưng nhìn thấy chiếc xe Duke phía trước dừng lại tại Kinh Đông Nhất Hào, Triệu Quân từ trên xe bước xuống, cũng không có lập tức đi vào, mà là đứng ở đó châm một điếu thuốc, lúc hút thuốc, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, như là xem có ai theo dõi mình hay không, hoặc như là đang chờ người.
Trương Dương ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn gã.
Triệu Quân đã từng là thủ trưởng của hắn, cũng là một trong các thuộc hạ mà Hình Triệu Huy tin tưởng nhất, từ sau khi Hình Triêu Huy bị buộc tội, Trương Dương đã mất tin tức của gã, hắn tin tưởng Triệu Quân xuất hiện không phải ngẫu nhiên, hiện tại Trương Dương cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào trong quốc an, nếu như Chương Bích Quân thật sự là nội gián, vậy bên trong quốc an tuyệt đối có đồng mưu.
Triệu Quân hút được nửa điếu thuốc thì ném xuống đất, dùng chân dẫm nát đầu thuốc lá, sau đó bước nhanh vào Kinh Đông Nhất Hào.
Trương Dương mở cửa xe đi theo, không dám đến quá gần, Triệu Quân là đặc công được huấn luyện kỹ càng, có kinh nghiệm chống theo dõi phong phú, tiến vào sảnh của Kinh Đông Nhất Hào, ánh sáng bên trong rất mờ, giữa sân khấu có một ca sĩ đang hát, Trương Dương thấy Triệu Quân ngồi bên cạnh quầy bar, Trương Dương không đi qua, tìm một góc tối ngồi xuống, hắn gọi một chai rượu, hai mắt tập trung quan sát hành động của Triệu Quân.
Triệu Quân ngồi ở chổ kia vừa uống rượu vừa nghe ca hát, đã qua hơn mười phút, vẫn không có bất luận kẻ nào đến gần, ngay cả Trương đại quan nhân cũng bắt đầu hoài nghi, có phải là phán đoán của mình xuất hiện sai lầm? Triệu Quân ngày hôm nay đến đây là vì uống rượu giải sầu?
Ngay trong lúc Trương Dương suy nghĩ rằng mình đã hiểu lầm và chuẩn bị đi qua chào hỏi, thì hắn thấy một cô gái mặc đồ đen đi đến hướng quầy bar, cô gái kia ngồi bên cạnh Triệu Quân.
Nhãn lực của Trương Dương siêu mạnh, tuy rằng ánh sáng rất mờ, cách nhiều người như vậy, hắn vẫn có thể nhìn ra cô gái kia chính là Tang Bối Bối, nội tâm của Trương đại quan nhân nhất thời kích động, từ lúc Chương Bích Quân cho hắn đi tra nhà của Tra Tấn Bắc, hắn đã sớm đoán được Tang Bối Bối chính là quân cờ quan trọng trong việc tra nhà, trong lúc hỏa hoạn xảy ra, Tang Bối Bối dùng bom hẹn giờ cho nổ con đường, suýt chút nữa hại luôn hắn, khi hỏa hoạn xong, Tang Bối Bối liền biến mất một cách ly kì, hắn đã từng hỏi qua Chương Bích Quân về Tang Bối Bối, thế nhưng Chương Bích Quân giữ miệng rất kín, không đề cập tới, Trương Dương có thể kết luận, Tang Bối Bối có thể đã tra được cái gì đó của Tra Tấn Bắc.
Nếu như Tang Bối Bối là đặc công quốc an, vậy việc cô ta quen biết với Triệu Quân cũng không có gì ngạc nhiên, hai người bọn họ gặp mặt nhau tại chổ này là có mục đích gì?
Trương Dương nhìn bọn họ xa xa.
Triệu Quân và Tang Bối Bối cũng không nói gì, Triệu Quân uống xong ly rượu, đứng dậy rời đi, Trương Dương vội vàng cúi đầu, thấy Triệu Quân đã rời khỏi Kinh Đông Nhất Hào.
Tang Bối Bối vẫn ở lại quầy bar, đại khái sau mười phút, cô ấy cũng trả tiền rời đi.
Trương Dương đợi Tang Bối Bối đi ra cửa, hắn cũng đứng dậy đi theo.
Tang Bối Bối sau khi đi ra, đón một chiếc taxi rời đi, Trương Dương cũng đưa tay đón xe, không ngờ rằng lại chính là người tài xế vừa rồi, người tài xế kia mở miệng cười nói: "Tôi biết cậu còn cần dùng xe, cho nên đợi cậu ở chổ này"
Trương Dương cười nói:" Ông không cần làm ăn sao?" Hắn chỉ chỉ chiếc taxi phía trước, ý bảo theo sau.
Người tài xế lắc đầu nói: "Lúc nhỏ tôi đã muốn làm cảnh sát, ngày hôm nay cậu giúp tôi thực hiện nguyện vọng!" Xem ra trong lòng ai cũng từng có một lần muốn làm anh hùng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 898-2: Sứ mệnh mới (2)
Chương 898-2: Sứ mệnh mới (2)