Kỳ Sơn lúc đầu cười rất ít, nhưng bởi vì những lời này của Vũ Ý cũng không nhịn được, xoay người sang chỗ khác, một ngụm trà vừa uống đến trong miệng tất cả đều phun ra, Trương Dương người này vĩnh viễn đều là hư hỏng như vậy, lúc bạn nói chuyện nghiêm chỉnh với hắn, không biết lúc nào hắn sẽ toát ra một câu vô liêm sỉ.
Độ dày da mặt của Trương đại quan nhân tuyệt đối có khả năng liều mạng với tường thành, bị Vũ Ý mắng xong, cười hắc hắc, như người không có việc gì: "Vậy thì, tôi không có ý đó, Vũ Ý cô nghĩ quá nhiều."
Vũ Ý có chút thẹn quá thành giận ý, cầm ly rượu của Trương Dương rót đầy cho hắn: "Phạt anh ba ly, cho anh nói bậy!"
Trương Dương nói: "Tha tôi đi, nếu như tôi uống say, ngày mai lên không đi làm, ai lãnh đạo nhân dân huyện Tân Hải hoàn thành đại nghiệp cải cách mở ra?"
Đây là lần đầu tiên sau khi Trương Dương đi tới Tân Hải uống tận hứng nhất, hai bình rượu ngũ lương uống sạch sẽ, Vũ Ý và Kỳ Sơn cộng lại cũng là sáu bình rượu, tất cả đều vào bụng của hắn, về phần chai Mao Đài kia, Trương Dương nói cái gì cũng không muốn uống, hắn nhìn thời gian một chút nói: "Không còn sớm nữa, tôi cần phải trở về, đêm nay còn có vài phần văn kiện muốn xem."
Kỳ Sơn nói: "Làm lãnh đạo thực là khổ cực!" Hắn gọi người phục vụ tới tính tiền.
Đi ra cảng cá phú lâm, xe của Kỳ Sơn chờ ở chỗ này, Trương Dương hướng Vũ Ý nói: "Cô nghỉ ngơi ở đâu?"
Vũ Ý nói: "Khách sạn Công Hội, ngày mai còn có một nhiệm vụ phỏng vấn."
Kỳ Sơn nói: "Tôi đưa cô đi!" Hắn chỉ chỉ chiếc xe cách đó không xa.
Vũ Ý cũng không khách khí, cười nói: 'Được!"
Trương Dương khoát tay với cô ấy, chui vào trong xe mình.
Vũ Ý lên xe của Kỳ Sơn, Kỳ Sơn nói: "Ngũ Ca, khách sạn Công Hội."
Chiếc xe chậm rãi di chuyển.
Kỳ Sơn đưa cho Vũ Ý một chai trà chanh. Cẩn thận giúp cô ấy mở nắp, Vũ Ý cười nói: "Anh rất biết chiếu cố người."
Kỳ Sơn cười nói: "Quen rồi." Nói xong trong lòng bỗng nhiên cảm thấy một trận chua xót khổ sở, hắn nhớ tới em trai chết oan uổng của mình.
"Nghĩ cái gì vậy?" Vũ Ý phát hiện Kỳ Sơn biến hóa. Kỳ Sơn thở dài nói: "Không có gì, tôi đang suy nghĩ, vì sao cô không lên xe của Trương bí thư?"
Vũ Ý cười nói: "Hắn làm quan, nếu như tôi lên xe của hắn, trễ thế này bị người khác thấy, không chừng ngày mai sẽ bị biên ra chuyện xấu. Anh không thấy được ánh mắt của hắn, rất sợ tôi lên xe của hắn, ngay cả bắt chuyện một tiếng đưa tôi về cũng không dám."
Kỳ Sơn nở nụ cười ha ha, Tính tình của Vũ Ý vô cùng sáng khoải, ở chung với cô gái như vậy làm cho cảm thấy rất thoải mái.
Vũ Ý thật ra cũng không có nói sai. Trương đại quan nhân vừa đi tới Tân Hải, quả thật có rất nhiều cố kỵ, lúc đầu muốn điệu thấp, hiện tại tự nhiên lại thành phô trương, đêm nay tin tức được phát ra, chỉ sợ Tân Hải, không! Phải nói là toàn bộ Bắc Cảng không ai không biết hắn có bộ dáng gì nữa.
Trở lại tòa nhà số một của Hải Dương Hoa Viên, Trương Dương phát hiện bên trong sáng đèn. Trở lại phòng khách phát hiện Cảnh Minh Minh và Lâm Học Tĩnh hai người đều có mặt.
Thấy Trương Dương trở về, hai người cuống quít từ sô pha đứng lên: "Trương bí thư đã trở về!"
Trương đại quan nhân có chút kinh ngạc nói: "Các người đang đợi tôi?"
Lâm Học Tĩnh nói: "Hồng chủ nhiệm nói qua, cho chúng tôi chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Trương bí thư."
Trương Dương nói: "Tôi đêm nay đi ra ngoài ăn!" Ngẫm lại hai người các nàng hẳn là ở chỗ này chờ tới bây giờ, Trương đại quan nhân trong lòng không khỏi cảm thấy có chút áy náy: "Là tôi sơ sót, hẳn là gọi điện thoại về trước, cho các cô khỏi chờ."
Lâm Học Tĩnh nói: "Không sao cả, Trương bí thư, tôi đi pha trà cho ngài."
Trương Dương nói: "Không cần!" Hắn ngửi thấy được mùi thơm cơm canh. Hướng Cảnh Minh Minh nói: "Các người chuẩn bị cơm tối?"
Cảnh Minh Minh là một cô gái ngượng ngùng, lông mi buông xuống nói: "Bởi vì không biết Trương bí thư lúc nào trở về, cho nên..."
Trương Dương nói: "Hai người các cô chưa ăn cơm phải không, đến đây ăn, đừng để bụng đói trở về."
Lâm Học Tĩnh và Cảnh Minh Minh nghe Trương Dương muốn các nàng ở chỗ này ăn, các nàng cũng không dám, Lâm Học Tĩnh pha xong trà nói: "Trương bí thư. Chúng tôi thu dọn xong thì đi."
Trương Dương cố ý làm mặt không vui nói: "Đi ăn, nếu không tôi lập tức gọi điện thoại cho Hồng Trường Thanh, cho các người từ ngày mai không cần đến đây."
Trương Dương vừa nói như thế, hai người bọn họ đều sợ, chỉ có thể đồng ý đi ăn. Trương Dương ngồi ở trong phòng khách uống trà, không bao lâu, các nàng ăn cơm xong đi ra, thu dọn sạch sẽ xong, chuẩn bị cáo từ rời đi.
Trương Dương gọi các nàng ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nói: "Tiểu Lâm, tiểu Cảnh, bắt đầu từ ngày mai các người không cần đến đây!"
Lâm Học Tĩnh và Cảnh Minh Minh đều cả kinh, Lâm Học Tĩnh nói: "Trương bí thư, chúng tôi có phải là làm không tốt, làm ngài mất hứng?"
Trương Dương nói: "Không phải, thật ra một mình tôi ở đây, lúc đầu sẽ không cần để ý nhiều, các người như bây giờ, khiến cho tôi cứ há mồm chờ cơm, dường như một tiểu thiếu gia vậy." Sự thật hai người nữ phục vụ xinh đẹp tồn tại khiến cho Trương đại quan nhân cảm thấy không được tự nhiên, lúc trước Đỗ Thiên Dã gặp phải loại sự tình này, giữa lão Đỗ và Tô Viện Viện cũng bởi vậy mới sản sinh tình cảm mờ ám, vì quan hệ của bọn họ, có không ít người cử báo tác phong sinh hoạt của Đỗ Thiên Dã có vấn đề, vết xe đổ ở đây, Trương đại quan nhân không thể không phòng.
Cảnh Minh Minh nghe đến đó muốn cười, Lâm Học Tĩnh nhẹ nhàng ngắt cánh tay cô ấy, nhắc nhở cô ấy không nên thất thố tại trước mặt lãnh đạo.
Trương Dương nói: "Hiện tại không phải xã hội cũ, tôi không phải cậu ấm, các người cũng không phải nha hoàn, tất cả mọi người là bình đẳng, không có ai nên chiếu cố ai!"
Lâm Học Tĩnh nói: "Trương bí thư, chiếu cố ngài là công tác của chúng tôi, chúng tôi cũng không có cảm thấy bất bình, chỉ là phân công của mọi người khác biệt, công tác của ngài là làm đại sự, công tác của chúng tôi là làm việc nhỏ."
Trương Dương không ngờ rằng Lâm Học Tĩnh lại có thể nhanh mồm nhanh miệng, hắn nở nụ cười: "Như vậy đi, các người cũng thấy được, chổ của tôi quả thật không có bao nhiêu chuyện để làm, sau này các người không cần mỗi ngày đều tới, mỗi tuần tới một chuyến, giúp tôi quét dọn vệ sinh một chút là được, về phần cơm tối, nếu như tôi không có xã giao, ngay giải quyết ngay tại căn tin, các người thấy thế nào?"
Lâm Học Tĩnh và Cảnh Minh Minh liếc mắt nhìn nhau, thật ra Trương Dương không cần phải trưng cầu ý kiến của các nàng, thân là bí thư huyện uỷ, hắn muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, các nàng chỉ có thể phục tùng an bài, Trương Dương nói như vậy, khiến cho các nàng cảm giác được vị bí thư huyện uỷ mới tới này không có kiêu ngạo gì cả.
Trương Dương nhìn ra các nàng do dự, mỉm cười nói: "Hồng chủ nhiệm tôi sẽ nói với cô ấy."
Lâm Học Tĩnh gật đầu.
Trương Dương ngày hôm sau vừa đến cơ quan liền gọi Hồng Trường Thanh vào phòng làm việc của mình, đem chuyện này nói với cô ấy một lần, Hồng Trường Thanh nhìn thấy thái độ của Trương Dương kiên quyết như thế, cũng không nói cái gì, cô ấy cười nói: "Trương bí thư, tôi chủ yếu là lo lắng ngài một mình tới Tân Hải, bên cạnh không ai chiếu cố, cho nên mới làm ra an bài như vậy."
Trương Dương phát hiện người phụ nữ này thật sự rất có thể nói, hắn cười nói: "Chị Hồng, tôi biết chị cũng là tốt bụng, thế nhưng nhất cử nhất động của chúng ta đều được dân chúng để ý, đừng làm nhiều đặc thù hóa như vậy, tôi đang đứng ở thời gian một người ăn no cả nhà không đói bụng, làm gì có nhiều việc nhà như vậy, sau này, chị tìm một bảo mẫu, mỗi tuần đến đây giúp tôi quét tước vệ sinh một lần là được."
Hồng Trường Thanh đáp ứng, trước khi đi cô ấy lại nghĩ tới một việc: "Trương bí thư, chuyện ngày hôm qua ngài dũng cứu Lý Minh Phương đã lên tin tức Bình Hải, là quang vinh của toàn bộ Tân Hải chúng ta, Trương bí thư, ngài đã trở thành thần tượng của toàn bộ huyện ủy."
Trương Dương cười nói: "Nào có khoa trương như vậy, được rồi, chị Hồng, chị an bài một chiếc xe, tôi đi bệnh viện Nhân dân huyện nhìn mẹ con Lý Minh Phương một chút."
Hồng Trường Thanh gật đầu đi ra.
Hồng Trường Thanh rời đi không lâu, Phó Trường Chinh đi đến, hắn đem vài phần văn kiện chỉnh lý tốt đặt ở trên bàn làm việc của Trương Dương, thấp giọng nói: "Trương bí thư, cuộc họp thường uỷ có cần mở hay không?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần! Tôi căn bản không biết gì đối với Tân Hải, sao mà họp?"
Phó Trường Chinh nói: "Vừa rồi nhận được điện thoại của đài truyền hình trung ương, bọn họ muốn tiến hành phỏng vấn ngài." Trương Dương nói: "Tất cả phỏng vấn cùng loại đều miễn, tôi tới Tân Hải là công tác, cũng không phải vì làm tuyên truyền!"
Phó Trường Chinh cười cười, theo Trương Dương lâu như vậy, hắn đối với Trương Dương là vô cùng lý giải, biết Trương Dương yêu làm náo động, không ngờ rằng khi tới Tân Hải hắn lại thay đổi không ít, theo Phó Trường Chinh xem ra, điệu thấp của Trương Dương là đuôi thỏ dài không được, bất quá đối với biểu hiện điệu thấp hiện nay của tạm Trương Dương, hắn là biểu thị nhận thức, dưới tiền đề thiếu lý giải đối với tình huống thực tế của Tân Hải, quả thật không thích hợp làm ra động tác mù quáng.
Trương Dương nói: "Sao cậu cười mờ ám đến như vậy?"
Phó Trường Chinh nói: "Tôi vẫn đều cười như thế này."
Trương Dương rất kỳ quái nhìn hắn, làm Phó Trường Chinh cả người không được tự nhiên: "Trương bí thư, còn có việc sao? Không có việc gì tôi đi ra ngoài trước."
Trương Dương nói: "Tới Tân Hải thích ứng chứ?"
Phó Trường Chinh nói: "Công tác sinh hoạt cũng được, chỉ là cảm giác có chút kỳ quái."
"Kỳ quái chổ nào?" Phó Trường Chinh ở trước mặt Trương Dương đương nhiên không cần phải giấu diếm cái gì: "Cảm giác đồng sự xung quanh đều phòng bị tôi, không ai nguyện ý chủ động giao lưu với tôi."
Trương Dương nở nụ cười: "Vừa đến chỗ lạ đều là như thế này."
Phó Trường Chinh lắc đầu nói: "Lúc trước không phải là như thế."
Trương Dương cảm thán nói: "Muốn dung nhập vòng tròn của người khác nói dễ vậy sao, bất quá không cần bao lâu, cái vòng tròn này phải lấy tôi làm trung tâm." Tại trước mặt Phó Trường Chinh Trương Dương cũng không dùng che giấu hùng tâm tráng chí của mình.
Lý Minh Phương được đưa đến phòng bệnh thần kinh khoa của bệnh viện nhân dân huyện, lo lắng cô ấy còn có thể có khuynh hướng tự sát, bệnh viện phái chuyên gia hộ lý, cục công an cũng phái hai nữ cảnh phụ trách an toàn của cô ấy.
Sự thật chứng minh an bài như vậy cũng không phải là làm điều thừa, từ chuyện ngày hôm qua, ký giả truyền thông đến đây phỏng vấn nối liền không dứt, may mà có nữ cảnh sát ở đây, mới cản được bọn họ.
Lúc Trương Dương và Hồng Trường Thanh đi tới thần kinh khoa, tình huống của Lý Minh Phương đã ổn định, con trai cũng từ phòng bệnh nhi khoa về tới bên cạnh cô ấy. Hồng Trường Thanh mua hoa tươi và thực phẩm dinh dưỡng, đương nhiên những cái này đều phải làm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 911-2: Vô tâm cao điệu (2)
Chương 911-2: Vô tâm cao điệu (2)