TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 934-1: Để cho ngươi chơi (1)

Trương Dương cười ầm lên, không ngờ Vương Chí Cương một dáng vẻ thư sinh lại có thể hài ước đến vậy, hắn gật gật: "Được, không vội, tiến hành từng việc từng việc một, đúng rồi, cậu tốt nghiệp trường đại học nào vậy?"

Vương Chí Cương đáp: "Thanh Hoa ạ, nhưng tôi vẫn chưa học xong, mới chỉ nhận chứng chỉ chưa tốt nghiệp."

Trương Dương hỏi: "Trông cậu rất tài hoa, có chuyện gì vậy?"

Vương Chí Cương nói: "Một lời khó tả, lúc tôi đi học đã yêu một giảng viên phụ đạo, thường xuyên qua lại nên không kiềm chế được, cô ấy có thai, tôi cũng không dự tính sẽ giữ đứa con này, nhưng cô ấy muốn giữ bằng được, kết quả bị nhà trường biết được, cô ấy từ chức, tôi bị lưu ban, thế là cả hai trở về Tân Hải, bây giờ cháu cũng được 6 tuổi rồi."

Trương đại quan nhân tròn xoe mắt nhìn, cái anh Vương Chí Cương này trông có vẻ nho nhã văn thơ, không ngờ cũng là nhân tài cấp này, Trương đại quan nhân khen ngợi gã không dứt: "Dám làm dám chịu, đây mới là người trung thực!"

Vương Chí Cương cười đau khổ: "Vốn đây chỉ là chuyện riêng tư cá nhân, lẽ ra không nên nói với bí thư, nhưng chuyện này của tôi cả huyện Tân Hải đều biết, dù sao sớm muộn bí thư cũng biết, không bằng tự tôi nói ra, vợ tôi là Vương Học Ninh, vì chuyện này mà gia đình cô ấy xảy ra xích mích, bây giờ đành làm giáo viên vật lí dạy cấp ba trường Nhất Trung của huyện, chỉ là tạm thời."

Trương Dương nói: "Có cơ hội chúng ta cùng làm quen nhé, tình cảm của hai vợ chồng cậu thật khiến tôi khâm phục."

Vương Chí Cương nói: "Khâm phục gì ạ, đơn giản chỉ là không thể khống chế được tình cảm của bản thân, bây giờ tôi nghĩ, chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa, cô ấy vẫn là giảng viên đại học, còn tôi không chừng đã tốt nghiệp bằng tiến sĩ của Thanh Hoa rồi."

Trương Dương cười: "Tái ông mất mã chưa biết là họa hay phúc, cậu bây giờ không phải là đã lên chức giám đốc sở tài chính sao?"

Vương Chí Cương cắn mội, cố lấy đủ dũng khí nói: "Bí thư Trương, còn có một chuyện nữa tôi phải thừa nhận với bí thư."

"Cậu cứ nói!"

"Thực ra tôi không phải là nhân viên cấp phó khoa gì hết, tôi chỉ là một nhân viên tạm thời của cục khoa học kĩ thuật, cha tôi là một người rất thủ cựu, ông sợ người khác sẽ đàm tếu, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa giải quyết vấn đề biên chế cho tôi, người khác thấy tôi là con trai ông nên nể mặt ông mới gọi tôi là trưởng khoa, thực ra tôi không là gì cả..."

Trương Dương sửng sốt, bấy giờ mới cười ha ha, hắn chỉ vào Vương Chí Cương: "Chí Cương à, tiểu tử cậu thật là rắc rối, đến biên chế cũng không có, mà đòi làm giám đốc sở tài chính sao?"

Vương Chí Cương nói: "Tôi cũng không nghĩ sẽ làm giám đốc sở tài chính gì cả, tôi chỉ muốn mượn cơ hội để tập trung sự chú ý của mọi người, chủ yếu là sự chú ý của bí thư, hệ thống này là do tôi và vợ mình sáng chế ra, chúng tôi muốn nhờ đó mà cống hiến chút sức lực cho Tân Hải. Bí thư Trương, trước đây ở Thanh Hoa, tôi cũng từng là một sinh viên bằng kép, nếu không phải chưa tốt nghiệp, thì đã sớm nhận bằng cử nhân kinh tế rồi."

Trương Dương nói: "Vương Chí cương, cậu chỉ cần ghi nhớ một câu nói, người có bản lĩnh vào tay tôi sẽ mãi mãi không bao giờ bị vùi dập, cậu không có biên chế phải không? Tôi sẽ giúp cậu, người khác nghĩ rằng không thể một bước lên trời nhận được chức giám đốc sở tài chính, nhưng với tôi là chuyện bình thường."

Trương Dương gọi ngay một cuộc điện thoại trước mặt Vương Chi Cương, hắn gọi cho chủ nhiệm bộ tổ chức nhân sự Tiêu Nãi Vượng, hắn nói qua về vấn đề của Vương Chí Cương sau đó nêu ra yêu cầu: "Chủ nhiệm Tiêu, việc này anh nhất định phải giúp tôi, người này là một nhân tài, nếu không đưa được cậu ấy vào đội ngũ cán bộ thì thật là tổn thất lớn của quốc gia."

Vương Chí Cương đứng bên cạnh nghe, tuy y cảm thấy da mặt mình rất dày, nhưng nghe xong câu này cũng không tránh khỏi đỏ mặt, vị bí thư trước mắt đây quả là quá lời rồi, sau này nếu mình mà không làm tốt chức trách, không chừng xấu hổ mà chết.

Tiêu Nãi Vương nghe Trương Dương nói liên hồi lúc lâu, giờ mới nói: 'Cậu đừng vòng vo với tôi nữa, chẳng phải là muốn sắp xếp cho người thân tín của cậu sao?"

Trương đại quan nhân cười: "Chủ nhiệm Tiệu, chúng ta có thể nói uyển chuyển một chút hơn không?"

Tiêu Nãi Vượng đáp: "Tôi trước giờ chỉ thích nói thẳng nói thực, không thích vòng vo tam quốc, cậu thấy được tôi sẽ giúp cậu chuyện này, được rồi, không nói nhiều nữa, tiểu tử cậu chỉ cần làm tốt công tác ở Tân Hải, những chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ toàn lực ủng hộ cậu."

Trương Dương cúp máy, quay sang nói với Vương Chí Cương: "Giải quyết xong rồi, vấn đề biên chế của cậu hai này sau sẽ được làm xong, nhưng cậu phải nhớ rằng, cần phải dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, tôi có thể đỡ cậu lên được thì cũng có thể đá cậu xuống được."

Vương Chí Cương lúc này mớ cảm động nói: "Bí thư Trương, bí thư yên tâm, con người ta sống còn phải ngẩng mặt, cây sống còn có lớp vở, tôi tuyệt đối sẽ không là bí thư mất mặt!"

Trương Dương nhìn đồng hồ: "Thôi không nói nhiều nữa, cậu bây giờ phải đảm nhận trách nhiệm giám đốc sở tài chính. Tối nay tôi tổ chức tiệc rượu, hãy đi cùng."

Vương Chí Cương cảm kích gật đầu: "Không thành vấn đề."

Tối đó Trương Dương chuẩn bị hai bàn tiệc, tham dự có giám đốc các ngân hàng chi nhánh Tân Hải, và bạn bè thương nhân, ngoài ra còn có các tổng giám đốc quốc doanh địa phương.

Bữa tiệc bắt đầu, Trương Dương bày tỏ lòng cảm ơn đến các lãnh đạo ngân hàng đã đầu tư không hoàn trả cho công trình xây dựng trạm gác, sau khi cạn ly ba chén rượu, Trương đại quan nhân mới nói: "Có người nói tôi vừa mới chân ướt chan ráo tới Tân Hải, đã dương cờ đánh chống gây chú ý bề ngoài, không có chút đàng hoàng gì cả, tôi lại không nhận thấy như vậy, một thành phố nến như không có môi trường ổn định trị an tốt, cuộc sống của nhân dân sẽ bất ổn, tôi muốn hỏi thử các bằng hữu thương nhân ở đây, nếu các vị phải lựa chọn, các vị sẽ đầu tư trên một mảnh đất an bình hay là một nơi hỗn loạn đây?"

Thương Hải Long đáp: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cái đầu rồi."

Trương Dương cười: "Cảm ơn đáp án của giám đốc Thường, chỉnh đốn trị an xã hội, không những liên quan mật thiết tới dân sinh mà còn gắn kết với cả kinh tế của chung ta, gắn bó chặt chẽ với sự phát triển của Tân Hải, ở đây tôi xin thông báo với mọi người một tin quan trọng, đơn xin duyệt đổi lên thành phố của Tân Hải đã gửi lên quốc vụ viện, lãnh đạo đảng và nhà nước vô cùng coi trọng vấn đề này, tôi nghĩ nửa năm nay sẽ có kết quả phê chuẩn."

Tin này nhất thời làm cho mọi người có mặt đều phấn trấn cả lên, nếu Tân Hải chuyển lên thành phố, có tác dụng thúc đẩy lớn lao sự phát triển của các ngan hàng và doanh nghiệp.

Trương Dương nói: "Cái khó ló cái khôn! Tân Hải muốn thay đổi nghèo khó lạc hậu, cần phải đón nhận một đợt cải cách triệt để. Đợt cải cách này có thể không nhanh chóng hoàn thành trong thời gian ngắn, nhưng xin hãy tin rằng, con người tôi không hề thiếu thốn quyết tâm, càng không thiếu sự dũng cảm và thực lực để thực hiện mục tiêu. Các vị có tin không, cuộc cải cách lên thành phố của Tân Hải tất sẽ thành công, tương lai của Tân Hải sẽ cực kì tốt đẹp."

Vương Chí Cương mới nhậm chức trưởng phòng tài chính sớm muộn sẽ trở thành nhân vật hết sức quan trọng, địa vị hiện nay của hắn ta trải qua một quá trinh vô cùng kì bí, điều đó chỉ là một phần, còn một lí do quan trọng hơn, đó chính là hệ thống năng lượng mặt trời có thể phát điện của hắn, trên thị trường các doanh nhân đều rất nhạy bén đối với các cơ hội kinh doanh, bọn họ lần lượt đề xuất với Vương Chí Cương các vấn đề chi tiết, điều này chứng tỏ trong lòng của nhiều người vẫn còn đang hoài nghi về hệ thống của Vương Chí Cương.

Vương Chí Cương tỏ ra rất tự mãn trả lời câu hỏi đầy tính hiếu kỳ của mọi người. Thực ra thì hắn vừa mới hoàn thành xong sản phẩm mẫu, giờ chỉ còn chờ đưa vào sản xuất nữa thôi.

Trong lúc mọi người đang vây quanh đặt ra câu hỏi cho Vương Chí Cường, Kỳ Sơn bê ly rượu đến chỗ Trương Dương, cười nói: - Bí thư Trương, chúc cho việc kinh doanh của anh thành công! Trương Dương tiếp lời: - Mới bắt đầu thôi, đâu dám nói đến thành công, đường con dài lắm! Kỳ Sơn cười nói: - Gần đây tôi đang có ý định mở một nhà máy hải sản ở Tân Hải, nơi này rất sôi động, chỉ có điều còn vài điểm cần phải suy xét cho kỹ.

Trương Dương cười nói: - Anh dự định sẽ đầu tư bao nhiêu? Nếu không nhiều lắm tôi có thể góp vốn cùng anh. Kỳ Sơn cười ha ha nói: - Ba triệu, địa điểm đã chọn xong rồi, chỉ không biết, bí thư Trương có thể tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi hay không? Trương Dương quay về phía phía phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên nói: - Phó thị trưởng, câu hỏi của tổng giám đốc Kỳ có phải là quá kỳ quái không, đối với dự án đầu tư ở Tân Hải, chúng ta tuyệt đối tạo mọi điều kiện tốt nhất để ủng hộ. Sẽ có các chính sách ủng hộ các vị, với những quy đinh đã đề ra phù hợp với quy định của vùng Tân Hải, chúng tôi nhất định sẽ tạo điều kiện thuận lợi nhất có thể.

Đinh Cao Sơn cũng đi đến nói tiếp: - Bí thư Trương, tôi có một kiến nghị nhỏ, chỗ chúng tôi nằm ở thành phố Tân Hải, ngày nào cũng có khách từ nhiều nơi đến, nhưng xe khách của chúng tôi đi đến đâu cũng phải nộp phí đường, cho dù là đi vào hay đi ra đều bị thu phí, dù là xe từ ngoài đến hay xe ở địa phương cũng phải nộp tiền. Kỳ Sơn cũng nói: - Nói đến việc này, tôi cũng có ý kiến, cảnh sát giao thông ở Tân Hải các anh đúng là quá độc ác, chỉ cần là xe từ nơi khác đến đi vào chỗ chúng tôi, thì đều bị phạt.

Đọc truyện chữ Full