Kiều Chấn Lương nhíu mày: "Cô ta một lòng hướng, chắc không có kẻ thù." Y nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Những gì liên quan tới cái chết của cô Mạnh của cậu, tôi hy vọng cậu không nói ra ngoài, cậu biết đấy, lời người đáng sợ, tôi không muốn bị người hữu tâm lợi dụng, chỉ muốn cô Mạnh của cậu có thể ra đi một cách yên bình." Kiều Chấn Lương sở dĩ nói như vậy là cân nhắc đến danh dự của Kiều gia, nếu chuyện Mạnh Truyền Mĩ tự sát truyền ra, khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng tới danh dự của Kiều gia.
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Kiều yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung đâu."
Kiều Chấn Lương thở dài: "Phía Mộng Viện thì cậu khai thông cho nó nhé, đứa nhỏ này bởi vì chuyện của mẹ nó mà sinh ra một số hiểu lầm với tôi, tôi cũng không biết nên trao đổi với nó như thế nào."
Trương đại quan nhân có thể thông cảm cho chỗ khó xử của Kiều Chấn Lương, Mạnh Truyền Mĩ cắm cho y một cái sừng như vậy, ngay cả con gái mà y dưỡng dục nhiều năm cũng không thân sinh của y, đổi thành người thường thì chỉ sợ đã sớm bùng nổ rồi, nhưng Kiều Chấn Lương cân nhắc tới vinh dự của tộc, danh dự của bản thân, không thể không bị đánh gẫy răng rồi cũng đành nuốt vào bụng, lặng lẽ thừa nhận tất cả. Kiều Chấn Lương sở dĩ nóng lòng hoả táng thi thể của Mạnh Truyền Mĩ, mục đích chính là để tận lực phong tỏa tin tức, khống chế ảnh hưởng của chuyện này.
Nhà ai cũng có vấn đề, chỉ thấy trộm ăn thịt, không ai thấy trộm bị đánh, mặt ngoài phong quang của Kiều Chấn Lương thì rất nhiều người đều nhìn thấy, nhưng ai có thể thấy được niềm chua xót sau lưng y, cho tới bây giờ trong lòng Kiều Chấn Lương vẫn không ngừng nhỏ máu, tư vị nuôi con gái của người ta cũng không dễ chịu gì.
Kiều Chấn Lương có thể an bài tất cả thuận lợi như vậy ở nhà tang lễ Kinh Sơn ít nhiều cũng nhờ một người - bí thư thị ủy Kinh Sơn Ngô Minh, trước đây khi Kiều Chấn Lương đảm nhiệm bí thư tỉnh ủy Bình Hải cũng không tốt gì với Ngô Minh, Ngô Minh ở dưới tay y trên sĩ đồ cũng bị lạnh nhạt, nhiều lần trăn trở mới được có được vị trí bí thư thị ủy Kinh Sơn, có điều tuy rằng là vậy, Ngô Minh vẫn không dám mang thù, địa vị chính trị của Kiều Chấn Lương y không thể với tới được, càng không cần phải nói tới đối nghịch với y. Hiện giờ Kiều Chấn Lương là bộ trưởng bộ nông nghiệp, y mở miệng bảo Ngô Minh làm việc, Ngô Minh tất nhiên không dám chậm trễ.
Kiều Chấn Lương tới nhà tang lễ thành phố Kinh Sơn không lâu thì Ngô Minh cũng đã nghe tin mà tới.
Kiều Chấn Lương nhận được điện thoại của Ngô Minh, có chút không vui, y nhíu mày theo thói quen, gác điện thoại rồi nói với Trương Dương: "Ngô Minh tới."
Trương Dương nói: "Hắn là bí thư thị ủy Kinh Sơn, ngài đã tới, hắn về tình về lý đều nên tới đón." Trương Dương không muốn giao tiếp với Ngô Minh, đứng dậy nói: "Bộ trưởng Kiều, tôi tránh đi trước."
Kiều Chấn Lương gật đầu, Trương Dương rời đi không thì Ngô Minh liền tới, y đi một mình vào trong phòng nghỉ giành cho khách quý của Kiều Chấn Lương, khi vào cửa trên mặt tràn ngập vẻ bi thương, người không biết còn tưởng rằng bà già hắn chết.
Kiều Chấn Lương vươn tay ra, Ngô Minh bước nhanh tới, hai tay cầm tay Kiều Chấn Lương rồi dùng sức mà lắc, nói: "Bộ trưởng Kiều, nén bi thương thuận biến."
Đã tiến hành đăng ký tử vong, Ngô Minh muốn tra ra thân phận của người chết cũng không khó.
Kiều Chấn Lương thở dài, cùng Ngô Minh ngồi xuống sô pha, Ngô Minh tràn ngập quan tâm nói: "Bộ trưởng Kiều, sao lại xảy ra chuyện này?"
Kiều Chấn Lương nói: "Vợ tôi si mê Phật học, chuyện trước khi xuất gia chắc anh cũng có nghe nói."
Ngô Minh gật đầu.
Kiều Chấn Lương nói: "Trong khoảng thời gian này thân thể của cô ta không tốt, con gái tới thăm, cô ta nói muốn tới Tây Sơn tự thắp hương, nhưng không ngờ lần này lại ra đi không về."
Ngô Minh chán nản nói: "Trời có lúc này lúc kia, người có họa có phúc, bộ trưởng Kiều, nếu bi kịch đã phát sinh rồi thì xin hãy nén bi thương thuận biến."
Kiều Chấn Lương nói: "Chuyện này gia đình tôi không muốn làm rùng beng, anh chắc biết rõ, trên chính đàn cho dù là một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ có người gây sóng gió."
Ngô Minh liên tục gật đầu: "Bộ trưởng Kiều, ngài là lãnh đạo cũ của tôi, ngài nói như thế nào thì tôi sẽ làm như thế." Trong lòng lại không khỏi có chút hối hận, xem ra Kiều Chấn Lương là muốn xử lý nhẹ nhàng chuyện này, sớm biết như vậy mình đã không tới, đến lúc này ngược lại thành mình chôn xuống ẩn hoạn, vạn nhất sau này có người muốn chuyện này để làm trò, Kiều Chấn Lương chẳng phải là hoài nghi tới mình ư?"
Ngô Minh cố ý nói tránh đi: "Vừa rồi tôi ở bên ngoài hình như nhìn thấy xe của Trương Dương."
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Mộng Viện gọi hắn tới đây hỗ trợ, nơi này cách Tân Hải không xa."
Ngô Minh cũng không hỏi nhiều, sau khi làm rõ thái độ của Kiều Chấn Lương thì hắn quyết định mau chóng cáo từ, loại phiền toái này càng ít dính vào càng tốt, chuyện nhà của Kiều gia các anh không liên quan gì tới tôi.
Trương Dương tới phòng nghỉ thăm Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện không hề ngủ, chỉ cầm một bức ảnh chụp cô ta và mẹ rồi ngơ ngác nhìn.
Trương Dương vừa mới đi vào phòng nghỉ thì nhận được điện thoại của Lâm Tú, lại là tìm được vật phóng xạ trong máu của Mạnh Truyền Mĩ, bước đầu phán định là trúng độc, loại nguyên tố phóng xạ này rất dễ dàng bị cơ thể người hấp thu, tồn tại trong tổ chức mềm khắp toàn thân, nhất là trong cơ thể, trường kỳ hấp thu sẽ tạo thành tổn thương mãn tính cho thân thể, thậm chí là tử vong.
Lâm Tú nhắc nhở Trương Dương cần phải kiểm tra vật phẩm thường dùng bên cạnh Mạnh Truyền Mĩ xem có vật phóng xạ tồn tại không.
Trương Dương không hề đem chuyện Mạnh Truyền Mĩ đã tử vong nói với Lâm Tú, gác điện thoại, tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, Kiều Bằng Phi nhìn thấy hắn tới thì đứng dậy nói: "Trương Dương, ha người tâm sự đi, tôi đi sang chỗ bác tôi."
Trương Dương gật gật đầu, sau khi Kiều Bằng Phi rời đi, hắn ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộng Viện rồi nói khẽ: "Cảm giác thế nào?"
Kiều Mộng Viện nói: "Đây là lựa chọn của mẹ tôi, tôi không thay đổi được."
Trương Dương nói: "Thật ra trong khái niệm của nhà phật thì sinh tử vốn không có gì khác nhau, vạn sự vạn vật đều có thuyết luân hồi, có lẽ cô Mạnh hiện tại đã được giải thoát rồi..."
Kiều Mộng Viện nói: "Hy vọng bà ấy thực sự có thể được giải thoát." Tay cô ta nhẹn nhàng chuyển động phật châu, đó là chuỗi phật châu mà mẹ để lại.
Trương Dương vươn tay ra cầm chuỗi phật châu đó, phật châu xanh biếc, nhãn nhụi, có thể nhìn thấy một viên hạt châu trong đó có khác hai chữ hư ảo.
Kiều Mộng Viện từ trong hành động của Trương Dương cảm thấy một số dị thường, kinh ngạc nói: "Phật châu này có gì không đúng à?"
Trương Dương nói: "Không có gì, Mộng Viện, thứ này thôi để tôi giữ cho, cô mấy ngày hôm nay tinh thần không tốt, vạn nhất làm mất thì thật đáng tiếc."
Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta toàn tâm toàn ý tín nhiệm Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Cha tôi muốn tức khắc hoả táng mẹ tôi." Cô ta tạm dừng một chút rồi lại nói: "Tôi biết, ông ấy là không muốn để chuyện này tạo thành ảnh hưởng bất lương đối với ông ấy, tôi không rõ, mẹ tôi đã chết rồi, vì sao ông ấy còn phải cố kỵ nhiều như vậy, vì sao không thể để mẹ tôi ra đi yên bình, vì sao còn phải cân nhắc tới cảm thụ của người ngoài?"
Trương Dương vỗ nhẹ nhẹ lên vai cô ta, nói khẽ: "Mộng Viện, thật ra cha cô cũng có chỗ khó xử của ông ấy, cô Mạnh chết là tự sát, chuyện này nếu bị người ngoài biết, người hữu tâm sẽ lợi dụng, còn chưa biết sẽ đồn thổi ra thành những gì, cô cũng không muốn sau khi cô Mạnh chết rồi mà vẫn không được yên đúng không. Kỳ thực chuyện này trong mắt tôi thì cách làm của cha cô không gì đáng trách, ông ta không chỉ vì bản thân ông ta, cũng không chỉ là vì danh dự của Kiều gia, làm như vậy cũng là để bảo hộ các cô."
Kiều Mộng Viện nói: "Thứ ông ta thực sự coi trọng chỉ là chức quan của mình thôi."
Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, Kiều Mộng Viện hiển nhiên đã đổ trách nhiệm cái chết của mẹ mình lên đầu Kiều Chấn Lương, từ góc độ của Trương Dương mà xem xét thì Kiều Chấn Lương trong chuyện này rất đáng được đồng tình, y phải chịu đựng sự phản bội của Mạnh Truyền Mĩ, nội tâm đau khổ cực độ, trước mặt người khác còn phải cố mà cười nói, điều này đối với bất kỳ ai mà nói đều là một loại tra tấn cực lớn.
Kiều Bằng Cử buổi chiều hôm ấy tới thành phố Kinh châu, người của Kiều gia mở một hội nghị ngắn, cuối cùng quyết định trước tiên hoả táng di thể của Mạnh Truyền Mĩ, do bọn họ mang về trở lại kinh thành, tuy rằng Mạnh Truyền Mĩ lúc sinh tiền có nguyện vọng được rải tro cốt của mình xuống biển, nhưng dù sao Mạnh gia vẫn còn người, cho dù lễ tang không được cử hành long trọng thì cũng vẫn phải âm thầm cử hành nghi thức.
Kiều Mộng Viện tuy rằng không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của cha anh, lúc hoả táng di thể, huynh muội Kiều gia đều khóc chết đi sống lại, Kiều Chấn Lương cũng không nhịn được mà chảy nước mắt, nước mắt không chỉ là vì Mạnh Truyền Mĩ, mà là vì giữa bọn họ đã triệt để giải quyết xong nghiệt duyên.
Trương Dương vốn định cùng họ tới kinh thành, nhưng Kiều Chấn Lương đã uyển chuyển cự, lễ tang của Mạnh Truyền Mĩ, Kiều Chấn Lương chỉ muốn tiến hành bộ trong khi gia tộc, không muốn người ngoài tham dự.
Trương Dương cũng hiểu rõ, mình đã hoàn thành sứ mệnh rồi, nếu đi cùng ngược lại sẽ tạo thành khốn nhiễu cho Kiều gia.
Trương Dương và đám người Kiều Chấn Lương chia tay ở nhà tang lễ, trước lúc đi lại nhắc nhở Kiều Mộng Viện phải chiếu cố tốt cho sức khỏe của mình.
Trương Dương không hề lập tức rời khỏi Kinh Sơn, di thể của Mạnh Truyền Mĩ tuy rằng đã hoả táng, nhưng không có nghĩa là chuyện này đã kết thúc, hắn tìm Tạ Chí Quốc, bảo Tạ Chí Quốc hỗ trợ kiểm nghiệm chuỗi phật châu mà Mạnh Truyền Mĩ lưu lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1037-2: Xử lý trầm thấp (2)
Chương 1037-2: Xử lý trầm thấp (2)