Trương Dương cũng không ngờ Kì Sơn tới nhanh như vậy, Vinh Bằng Phi vừa đi thì Kì Sơn cũng tới Bắc Cảng, vẫn là vì sinh ý thuỷ sản của hắn, hắn trước tiên là tới tìm Viên Hiếu Thương, bởi vì trước đó Viên Hiếu Thương đã gọi điện thoại cho hắn, Viên Hiếu Thương là muốn mượn cơ hội này mời Trương Dương tới tụ họp, cảm tạ đại ân của cứu con trai hắn của hắn, trong mắt Viên Hiếu Thương, ân tình này mình chỉ sợ cả đời cũng đều không thể báo đáp được.
Trong mắt rất nhiều người, Viên Hiếu Thương luôn là người tri ân báo đáp, đây cũng là nguyên nhân mà Kì Sơn kết giao với hắn, trong khái niệm của Kì Sơn, kẻ làm người bất hiếu không chơi, kẻ làm người bất nghĩa không chơi, kẻ làm người bất trung không chơi, mà Viên Hiếu Thương hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kết bạn của hắn, dựa theo tiêu chuẩn này thì Trương Dương không nghi ngờ gì nữa cũng phù hợp.
Trương đại quan nhân hôm ấy mở một cuộc họp thường ủy lần đầu tiên sau khi trở về Tân Hải, bởi vì có rất nhiều vấn đề cần phải xử lý, cho nên phải tới tận hơn bảy giờ mới tới được khách sạn vương miện, hơn thời gian ước định gần một giờ.
Trương Dương đi vào phòng, áy náy nói áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay họp muộn quá!"
Người ngồi ở bàn đều đang chờ Trương Dương, Trương Dương đến đây mới phát hiện trừ Kì Sơn và Viên Hiếu Thương ra, còn có ba vị nữ sĩ, một vị tổng giám đốc Thiên Nhai Trần Thanh Hồng, một là mỹ nữ phóng viên Vũ Ý, còn có một người chính là Tang Bối Bối lâm thời làm nữ chiêu đãi viên ở Thiên Nhai.
Trương Dương cười nói: "Viên tổng, gọi nhiều mỹ nữ như vậy tới đây, anh là muốn hủ hóa tôi ư?"
Viên Hiếu Thương cười nói: "Tính nguyên tắc kiên định của Bí thư Trương mọi người đều rõ, cho dù tôi mà hủ hóa thì ngài vẫn vĩnh viễn không dính."
Mấy người đều bật cười, Vũ Ý nói: "Bí thư Trương, tôi hôm nay tới là muốn cùng hẹn thời gian để phóng vấn anh."
Trương đại quan nhân vừa nghe thấy cô ta muốn phóng vấn là lại đau đầu, lắc đầu nói: "Hay là thôi đi, ai cũng nói phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên, sự thật chứng minh những lời này tuyệt đối là chân lý, mỗi lần cô phóng vấn tôi đều không có chuyện gì tôi, hoặc là gặp phải có người nhảy lầu thì cũng gặp phải cháy, tôi hôm nào đi tìm mấy lão mũi trâu tính toán thử xem, xem cô có phải là xung khắc với tôi hay không?"
Kì Sơn cười nói: "Bí thư Trương, anh là đảng viên, tín ngưỡng của anh là chủ nghĩa Mác chứ không phải là lão đạo lỗ mũi trâu."
Trương Dương nói: "Tôi không phải là bị phóng viên Võ khắc cho phát sợ ư? Về sau trăm ngàn lần đừng phỏng vấn tôi!"
Trần Thanh Hồng nói: "Bất kể các anh tin hay không, dù sao tôi đối với cái này cũng tin lắm, mỗi năm tôi đều tới Phổ Đà mà."
Trương Dương nói: "Tới Phổ Đà là bái Quan Âm đại, đó là phật, không phải cùng nghề với lão đạo lỗ mũi trâu."
Trần Thanh Hồng nói: "Phật vốn cũng là đạo mà!"
Bên trong Sáu người chỉ có Tang Bối Bối là không nói gì, tuy rằng cô ta cũng rất hay nói, nhưng nhân vật trước mắt mà cô ta sắm vai chỉ là một nữ chiêu đãi viên mà thôi, không thích hợp nhiều lời, sau khi tiệc rượu bắt đầu thì Tang Bối Bối liền chủ động gánh vác trách nhiệm rót rượu.
Vũ Ý nhìn ra một số manh mối, Viên Hiếu Thương gọi Trần Thanh Hồng tới tiếp thì còn được, nhưng lại gọi cả cô gái này, rõ ràng chính là an bài cho Trương Dương, Vũ Ý đánh giá Tang Bối Bối, trong lòng cảm thấy có chút khinh thường, thuận tiện cũng khinh thường cả Trương Dương.
Sau khi làm mấy chén, Kì Sơn cầm chén rượu lên chủ động tìm tới Trương Dương: "Bí thư Trương, nghe nói nghe nói xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã bắt đầu chính thức, phải chúc mừng anh rồi!"
Trương Dương nói: "Bắt đầu cách xây xong xa vạn dặm, trước mắt chỉ là công trình cơ sở, chờ ngân sách của bên trên gửi xuống đã."
Kì Sơn nói: "Tôi rất cảm thấy hứng thú với khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các anh, có hạng mục đầu tư tốt gì thì nhớ gọi tôi nhé."
Trương Dương cười cười gật đầu: "Đương nhiên rồi, con người của tôi trước giờ đều là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài." Trong lòng lại vô cùng cảnh giác, năm đó Lý Trường Vũ và Tần Thanh bởi vì bị sự kiện xây nhà rửa tiền đen mà bị liên lụy, hai người đồng thời bị Ủy ban kỷ luật quy, đây là vết xe đổ, điểm đáng ngờ về nhân thân của Kì Sơn này cũng càng lúc càng nhiều, lai lịch tiền của hắn chưa chắc đã sạch sẽ, để hắn đầu tư vào Tân Hải, chẳng phải là đào một cái hố hắn mình nhảy vào trong ư?
Viên Hiếu Thương nói: "Bí thư Trương, tôi cũng xem trọng phát triển tương lai của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, có chuyện tốt như vậy trăm ngàn lần đừng quên tôi."
Trương đại quan nhân cười ha ha nói: "Tôi chỉ mong sao những thần tài như các anh đều đầu tư vào Tân Hải, muốn xây xong khu bảo lưu thuế nhập khẩu phải dựa vào đại lượng vốn từ dân gian, về sau trong phương diện này chúng tôi sẽ tăng mạnh từng bước, tin rằng theo tiến trình xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cơ hội đầu tư cũng càng lúc càng nhiều." Những lời này của Trương đại quan nhân nói rất trống rỗng, tuy rằng vẻ mặt của hắn vô cùng thành khẩn, nhưng nội dung thì không có bất kỳ tính thực chất nào. Nhà có cây ngô đồng, không lo không dụ được phương hoàng, người muốn đầu tư tới nhiều rồi, nhưng đối với đầu tư quyết không thể nhận vô điều kiện, phải làm rõ lai lịch của những nhà đầu tư.
Tiệc tối tiến hành hơn tiếng đồng hồ thì kết thúc, Viên Hiếu Thương đề nghị tới Lam Sắc Mị Lực tiêu khiển, Trương Dương uyển chuyển từ chối, nhớ tới cái chết của Khương Lượng có lẽ không thoát khỏi liên quan tới Kì Sơn, trong lòng Trương đại quan nhân liền có chút không thoải mái, hắn biết Kì Sơn là người cực kỳ khôn khéo, không muốn để hắn nhìn ra sơ hở, biện pháp tốt nhất vẫn là tiếp xúc ít thôi.
Trở lại gara ngầm, Trương Dương lấy xe của hắn, lại nhìn thấy một dáng người yểu điệu đang đi theo, mở cửa xe ngồi vào trong, Trương đại quan nhân cười cười, Tang Bối Bối trợn mắt lườm hắn, tức giận nói: "Cười cái gì mà cười?"
Trương Dương nói: "Cô không phải đi làm à?"
Tang Bối Bối nói: "Không cần, Trần Thanh Hồng bảo tôi tối nay tiếp anh, tiền lương cũng phát cho tôi rất đúng ngày."
Trương Dương cười nói: "Tiếp thế nào? Có ám chỉ cô phải thỏa mãn tôi trên toàn phương vị hay không?"
"Anh cút đi, một bí thư thị ủy nói chuyện có thể đừng lưu manh như vậy hay không, cả đầu anh đều là những tư tưởng xấu xa thôi."
Trương đại quan nhân hắng giọng, ánh mắt quét qua một đôi đùi đẹp dưới váy ngắn của Tang Bối Bối, Tang Bối Bối ý thức được gì đó, vươn tay ra kéo váy xuống, muốn che đi một chút.
Trương Dương cười nói: "Mặc cho tôi xem à?"
"Tự tác đa tình, tôi mặc quần áo làm việc của tôi."
Trương đại quan nhân cười cười, khởi động động cơ, chạy ra ngoài.
Kì Sơn và Viên Hiếu Thương cùng nhau đứng trong khách sạn vương miện của Viên Hiếu Thương, trong văn phòng tầng Q, nhìn cảnh đêm Bắc Cảng.
Kì Sơn nói: "Nữ hài tử đó là anh an bài cho Trương Dương à?"
Viên Hiếu Thương nói: "Tôi từng dẫn hắn tới Thiên Nhai một lần, vốn định an bài một nữ ngôi sao cho hắn, không ngờ hắn lại cứ coi trọng nữ chiêu đãi viên mạnh mẽ này."
Kì Sơn nói: "Giữa bọn họ quả thực có ám muội, tôi lưu ý thấy ánh mắt của cô gái đó khi nhìn hắn, không giả vờ được."
Viên Hiếu Thương cười nói: "Tâm lý học của anh quả nhiên không không vô ích."
Hắn đi tới trước tủ rượu lấy hai chén rượu vang, sau đó trở lại bên cạnh Kì Sơn, đưa một ly cho hắn.
Kì Sơn nói: "Quảng Đại không sao chứ?"
Viên Hiếu Thương gật đầu nói: "Chuyện lần này ít nhiều nhờ Trương Dương, nếu không phải nhờ hắn, hậu quả khó có thể tưởng tượng."
Kì Sơn nói: "Làm ăn gặp cừu gia cũng là bình thường, về sau phải cẩn thận một chút."
Viên Hiếu Thương cười cười, nói tránh đi: "Anh và phóng viên Võ là sao vậy? Tôi thấy cô ta đối với anh không tồi."
Kì Sơn cười nói: "Tại sao lại nói vậy?"
"Mỗi lần anh tới Bắc Cảng, cô ta đều sẽ đi cùng."
Kì Sơn nói: "Trương Dương cũng ở đây, tôi cho rằng Vũ Ý là vì hắn mà tới."
Viên Hiếu Thương cười nói: "Không có lòng tin đối với mình à?"
Kì Sơn nói: "Hiếu Thương, tôi thực sự không hiểu ý của anh."
Viên Hiếu Thương nói: "Tôi nhìn ra được, Vũ Ý khi nhìn anh rất khác lạ, lão đệ, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nữ hài tử tốt như vậy bỏ lỡ thật sự là rất đáng tiếc, bí thư Trương ở phương diện này thì rất nghiêm túc, nếu để hắn đoạt trước thì anh hối hận cũng muộn đó."
Kì Sơn bật cười ha ha, hắn uống tượu vang rồi lắc đầu nói: "Loại chuyện tình cảm này không miễn cưỡng được, tôi ở phương diện này là tùy duyên, đời này gặp được thì gặp, không gặp được thì sống cô độc một mình trong quãng đời còn lại, bản thân cũng không biết sống được đến bao lâu? Tội gì mà phải để thêm một người phải sống trong lo âu với mình?"
Viên Hiếu Thương nghe thấy những lời này của Kì Sơn thì lập tức trầm mặc, qua một hồi lâu hắn mới thở dài nói: "Tôi từng nghe qua một chuyện xưa, nói trong có người lang thang, mỗi ngày đều nằm trên ghế công viên, nhưng hắn rất thỏa mãn, có vị phú ông nhìn thấy hắn vui như vậy, liền hỏi nguyên nhân khoái hoạt của hỏi hắn, người lang thang đó nói với y, mình buổi tối mỗi ngày tuy rằng ngủ ở ghế công viên, nhưng ở trong mộng lại mơ thấy nằm trên một cái giường lớn trong biệt thư xa hoa, vươn tay ra là cơm đến miệng, thế là hạnh phúc rồi, phú ông rất đồng tình với hắn, vì thế mời người lang thang tới biệt thự của mình, cho hắn tất cả trong mộng tưởng.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1040-1: Mộng tưởng và hiện thực (1)
Chương 1040-1: Mộng tưởng và hiện thực (1)