TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1042-1: Lấy ra chút thành ý (1)

Tưởng Hồng Cương và Hoàng Bộ Thành đều bị sự hài hước của thằng ôn này khiến cho bật cười.

Thức ăn chay của Phật môn vô cùng được chú ý, nguyên liệu nấu ăn dùng tam cô lục nhỉ làm chủ, tam cô là nấm hương, nấm rơm, nấm ma. Lục nhĩ là mộc nhĩ đen, mộc nhĩ trắng, mộc nhĩ đất, mộc nhĩ mây, mộc nhĩ đá, mộc nhĩ tuyết.

Tĩnh Vân Trai vô cùng chính quy, thực khách ở đây cũng không được phép uống rượu, cho nên bọn họ chỉ có thể dùng trà thay rượu, Hoàng Bộ Thành tự mình mang đến một hộp trà Long Tĩnh trân phẩm, bảo nhân viên phục vụ đi pha.

Trương đại quan nhân cầm chén trà lên, nói: "Hai vị đại nhân, hạ quan kính hai vị một ly." Ăn cơm Ở Tĩnh Vân Trai cổ kính rất dễ khiến cho người ta sinh ra cảm giác thác loạn thời không, Trương đại quan nhân giống như tìm được cảm giác quen thuộc trước đây.

Tưởng Hồng Cương cầm chén trà lên rồi mỉm cười nói: "Hôm nay tới đây là đề nghị của bộ trưởng Hoàng, quân tử chi giao nhạt như nước, chúng ta dùng trà thay rượu, hy vọng giữa chúng ta là quân tử chi giao, có thể giống như chén trà Long Tĩnh này, tươi mát thanh nhã lại đầy dư âm."

Ba người cùng nhau nhấp ngụm trà, trà quả thực không tồi, lời nói của Tưởng Hồng Cương cũng rất hay, nhưng Trương đại quan nhân cũng không dám gật bừa, quân tử chi giao, bên trong ba người này ít nhất có quá nửa không được gọi là quân tử, chỉ bằng vào những việc xấu của Hoàng Bộ Thành trước đây, thằng cha này quyết không thể trở thành quân tử, về phần Tưởng Hồng Cương, người này trước đây vẫn luôn ẩn nhẫn, gần đây dã tâm dần dần bại lộ, một quân tử chân chính sao có thể cuồng nhiệt đối với lợi lộc công danh như vậy? Hắn khẳng định cũng không được tính.

Trương đại quan nhân thì tính mình là quân tử, hắn vẫn tính là tự tin với bản thân, bản thân mình làm người cũng được tính là quân tử.

Rượu không say nhưng mỗi người đều tự say, trà không làm người say, nhưng không khí thì lại vậy, Hoàng Bộ Thành không ngờ cũng có cảm giác hơi say, Hoàng Bộ Thành cầm chén trà lên, nói: "Trương Dương, chuyện cửa hàng tổng hợp Hồng Quang lần trước là tôi không ước thúc tốt những đơn vị truyền thông, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy, đối với anh, đối với ban quản lý Tân Hải đều tạo thành thương tổn và ảnh hưởng, lúc này tôi xin biểu đạt sự xin lỗi chân thành với anh."

Nhân tố quân tử trong cơ thể Trương Dương lập tức phát huy tác dụng, Hoàng Bộ Thành có thể giáp mặt nói đến nước này, chứng minh người ta thực sự đã nhận thức được sâu sắc sai lầm của bản thân, nếu không với thân phận và địa vị bộ trưởng tuyên truyền của y, không thể chủ động cúi đầu trước mình, Trương Dương cười nói: "Bộ trưởng Hoàng, sự kiện đó, nếu là hiểu lầm thì chúng ta đừng ai để trong lòng, tính tình của tôi chính là như vậy đó, rất mau quên những điều không vui, mọi người đều làm quan trên một mẫu ba phân đất này, không ai nên có thù cách đêm với ai cả, sau này, chúng tôi còn phải nhờ bộ trưởng Hoàng hỗ trợ."

Hoàng Bộ Thành lập tức đóng gói tiền: "Không thành vấn đề, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ hỗ trợ đem hết toàn lực."

Tưởng Hồng Cương mỉm cười, biểu hiện hiện tại của Hoàng Bộ Thành đủ để chứng minh y đã triệt để lạnh lòng với Hạng Thành, về sau mình trong chính đàn Bắc Cảng lại có thêm một minh hữu hữu lực rồi.

Trương Dương nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nơi này chính là góc Thương Gia à?"

Hoàng Bộ Thành gật đầu: "Chính là góc Thương Gia đấy, có điều địa phương này trước mắt thuộc về Bắc Cảng, đi thêm về phía bắc mới thuộc phạm vi quản hạt của Tân Hải."

Tưởng Hồng Cương nói: "Núi Ngưu là đường ranh giới nam bắc của góc Thương Gia, hướng lên phía bắc chính là Tân Hải, hướng về phía nam chính là Bắc Cảng, thời gian trước tập đoàn sắt thép Thái Hồng chính là nhìn trúng địa phương này."

Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng lúc ấy là ủng hộ tôi hay là ủng hộ Thái Hồng?"

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Chuyện này tôi phải giữ bí mật, chuyện đã qua rồi tôi không muốn nhắc lại." Thật ra hắn ủng hộ Trương Dương, nhưng lúc ấy Hoàng Bộ Thành ủng hộ Thái Hồng, Tưởng Hồng Cương cân nhắc vô cùng chu toàn, hắn không muốn Hoàng Bộ Thành khó xử, tất nhiên không muốn nhắc lại chuyện xưa.

Biểu hiện của Hoàng Bộ Thành cũng rất thẳng thắn thành khẩn, y cũng không kiêng kỵ bàn về vấn đề này, y nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi vừa rồi đã đi dạo quanh vùng này, thường ngày tuy rằng đã tới góc Thương Gia nhiều lần, nhưng chưa từng phát hiện nơi này có cảnh sắc đẹp như vậy, lúc ấy tôi bỏ phiếu cho Thái Hồng, tôi cho rằng Thái Hồng thiết lập phân nhà máy ở Bắc Cảng sẽ có tác dụng đẩy mạnh phát triển kinh tế Bắc Cảng, khiến giá trị tổng sản lượng công nghiệp Bắc Cảng trong khoảng thời gian ngắn sẽ nhảy lên một bậc thang mới, nhưng hôm nay tôi mới ý thức được phát triển công nghiệp không thể dùng sự hy sinh hoàn cảnh làm giá, nếu xây dựng nhà máy sắt thép ở góc Thương Gia, chắc chắn sẽ phá hoại hoàn cảnh nơi này."

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Hoàng có từng đọc quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng tôi chưa?"

Hoàng Bộ Thành gật đầu: "Mấy ngày nay tôi rất nghiêm túc đọc quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, rất tốt, các anh trong quy hoạch ban đầu cũng đã cân nhắc tới bảo hộ hoàn cảnh góc Thương Gia trong hạn độ lớn nhất như thế nào, là để xây dựng dung nhập với tư nhiên chứ không phải thay đổi tự nhiên, trong điểm này không nghi ngờ gì nữa là đi trước thời đại, so với những lão già chúng tôi còn nhìn cao trông rộng hơn."

Trương Dương cười nói: "Lại lòng vòng bắt đầu phủng sát tôi rồi."

Hoàng Bộ Thành nói: "Không phải phủng sát, là nói thật lòng."

Tưởng Hồng Cương nói: "Nhưng hiện tại thị lý vẫn chưa giao tất cả góc Thương Gia cho các anh."

Trương Dương nói: "Đâu chỉ không xác định khu đất này cho chúng tôi, ngay cả ngân sách hai trăm triệu đã đáp ứng đến giờ vẫn chưa thấy đâu."

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Không phải anh đã hoá duyên được năm trăm triệu từ chỗ Tiêu Quốc Thành ư?"

Trương Dương nói: "Cũng không phải là không ràng buộc, sớm muộn gì cũng phải trả lại cho người ta, bí thư Tưởng, bộ trưởng Hoàng, các anh vừa rồi đều đã nói sẽ ủng hộ công tác của tôi, tôi muốn nhờ các anh hai việc, có thể ở trên cuộc họp thường ủy đề xuất thảo luận một chút, một là bộ phận đất của góc Thương Gia vốn thuộc về Bắc Cảng có thể cắt cho chúng tôi hay không, hai là hai trăm triệu mà thị lý đã đáp ứng cấp cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu rốt cuộc lúc nào mới có thể tới tài khoản?"

Tưởng Hồng Cương nói: "Anh đó, thật sự là cho chúng tôi một nan đề, hai chuyện này đều không dễ làm, anh còn muốn chúng tôi cùng nhau đề suất, anh cho rằng bí thư Hạng sẽ phê chuẩn hết ư?"

Trương Dương cười nói: "Phê hay không là một chuyện, nhắc tới hay không lại là một chuyện khác. Báo cáo tôi đã làm xong rồi, làm phiền hai vị đại nhân giúp tôi trình lên." Trương đại quan nhân hôm nay là có chuẩn bị mà đến, hắn trước chuyện đã tính trước là đưa báo cáo cho bọn họ.

Hoàng Bộ Thành nhìn nhìn, Tưởng Hồng Cương căn bản là không nhìn đã cất đi, nói: "Theo như tôi biết thì ngân sách của tỉnh lý cũng chưa tới nơi?"

Trương Dương gật đầu: "Chưa, gần đây tôi định tới tỉnh lý một chuyến, mau chóng chứng thực chuyện này."

Hoàng Bộ Thành nói: "Mấu chốt xây dựng Khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở chỗ tài chính có tới đúng hạn đúng chỗ không, chính sách thì có rồi, nhưng tài chính cũng không thể thiếu, chúng ta làm việc phải đi bằng hai chân, thiếu một thứ cũng không được."

Tưởng Hồng Cương tràn đầy đồng cảm gật đầu: "trong điểm này, hiệu suất của thị lý quả thực hơi thấp, sự phát triển của Tân Hải liên quan tới lợi ích thiết thân của Bắc Cảng, cho dù ngân sách của cấp trên không tới thì chúng ta phải làm gương, sự nghiệp của chúng ta mà bản thân chúng ta không giúp thì chẳng lẽ còn chờ người khác giúp?" Những lời này của Tưởng Hồng Cương không phải là chỉ để lấy lòng Trương Dương, cũng là biểu đạt sự bất mãn của hắn đối với lãnh đạo đương nhiệm, vị trí này quyết định, mục tiêu của hắn đã tỏa định rõ ràng trên người hai người Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn.

Hoàng Bộ Thành tuy rằng cũng có bất mãn đối với Hạng Thành, nhưng y không dám trắng trợn nói ra như Tưởng Hồng Cương, chỉ lộ ra nụ cười mơ hồ trên mặt.

Trương Dương nói: "Cho nên mới nói, ngài nếu là bí thư thị ủy Bắc Cảng thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã sớm được xây dựng một cách hừng hực khí thế rồi, công tác của tôi cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Tưởng Hồng Cương bật cười ha ha: "Trương Dương à Trương Dương, cũng không thể nói lung tung như vậy được, nói như vậy nếu để cho người khác nghe thấy thì xong đấy, không biết sẽ còn nghĩ ra những gì?" Thật ra trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, khát vọng của Tưởng Hồng Cương đối với chức bí thư thị ủy cũng không không thèm che giấu. Tối hôm đó vẫn là Trương Dương cáo từ trước, Tưởng Hồng Cương và Hoàng Bộ Thành không hề lập tức rời đi, tối nay Tưởng Hồng Cương thoạt nhìn thì hưng trí bừng bừng, hắn rủ Hoàng Bộ Thành tới Vọng Hải phong ngắm cảnh đêm Bắc Cảng.

Gọi là Vọng Hải phong, nhưng chính là chính là một ngọn núi nhỏ của núi Ngưu, độ cao so với mặt biển chỉ hơn hai trăm thước, vào những lúc như thế này đứng ở đỉnh núi căn bản không nhìn thấy biển, chỉ có thể nhìn thấy đèn đuốc của Bắc Cảng.

Người làm quan đa số đều thích đứng ở chỗ cao, điều mà bọn họ muốn cảm ngộ cây cao gió cả, mà là cảm giác đứng trên cao nhìn mọi thứ đều nhỏ, nhìn Bắc Cảng đèn đuốc huy hoàng ở phương xa, trong lòng Tưởng Hồng Cương sinh ra một loại cảm thụ ngưa ngứa, đây là một loại cảm giác chờ mong khi vẫn chưa đạt tới mục đích, nếu hắn có thể thực sự chấp chưởng mảnh dất này, như vậy nội tâm của hắn sẽ thỏa mãn và tự hào như thế nào, con người ta chỉ khi chờ mong điều gì đó trong tương lai thì đối với những thứ mình đang có mới không cảm thấy thỏa mãn.

Đọc truyện chữ Full