TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1049-4: Đây là nhân mạch (3)

Trương đại quan nhân nhìn mấy người bọn họ: "Tôi nói này, các anh sao lại không biết thông cảm như vậy, tôi đã loạn rồi đây này."

Trần Thiệu Bân khó khăn lắm mới ngừng cười được: "Trương Dương, đừng trách mấy anh em không giúp anh, mấy ngày hôm nay chúng tôi phải lấy Triệu Dũng làm trọng, lúc nào đưa được hắn và em gái anh lên giường rồi thì nhiệm vụ của chúng tôi mới tính là hoàn thành, tới lúc đó chúng tôi sẽ toàn lực giúp anh."

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Trương Dương, chuyện này tự anh giải quyết đi."

Lương Thành Long vừa ngừng cười được không bao lâu thì lại bật cười.

Trương Dương bất mãn nhìn hắn: "Cẩn thận cười rơi cả răng cửa đấy."

Lương Thành Long hổn hển nói: "Trương Dương, tôi hôm nay xem như đã phục anh rồi, chờ... chờ sang mai xong chuyện của Triệu Dũng, tôi ngay lập tức sẽ chạy đến Tuệ Nguyên. Tôi... Tôi muốn tận mắt nhìn tràng cảnh phía bên anh... Ha ha..."

Viên Ba nói: "Trương Dương à Trương Dương, tôi thấy anh căn bản không nên tới Đông Giang."

Trương Dương vỗ vỗ gáy, hối hận không thôi nói: "Sớm biết rằng như vậy tôi cũng không tới, tôi không phải là càng gây thêm loạn ư?"

Trần Thiệu Bân nói: "Bí thư Trương, nhân mạch của ngài đúng là không thầm thường, muôn hình muôn vẻ, tam giáo cửu lưu, kỳ nhân dị sĩ, thượng tới vương hầu, hạ tới tiểu tốt, xin khách của mình, bảo người ta đừng tới đi."

Trương đại quan nhân cao ngạo ngẩng đầu lên: "Sao? Tôi cứ làm vậy đấy, bày rượu của tôi, mời khách của tôi, ai thích trách thì cứ trách."

Trương đại quan nhân bày rượu vẫn có nguyên tắc, đầu tiên không thể đoạt phong đầu của Đinh gia, nói cách khác, hắn không chủ động mời ai tới uống rượu mừng, phàm là người đến, trên cơ bản đều là chủ động tới, La Tuệ Ninh, Margaret, Hà Trường An, những người này tuy rằng thân phận cao quý, nhưng từ ý nghĩa nghiêm túc mà nói thì bọn họ cũng không phải là người trong quan trường, tới chỗ Trương Dương đa số đều là người cấp bậc khá thấp, lãnh đạo tỉnh lý, cán bộ cấp thành phố đều là tới bên Đinh gia, một là Đinh Nguy Phong gửi thiệp mời, thứ hai Đinh Nguy Phong là bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh Bình Hải đương nhiệm, địa vị chính trị hơn xa Trương Dương.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ tới bên Trương Dương, y là cha nuôi của Triệu Tĩnh, xem như là người nhà gái. Trương Dương và Đinh Triệu Dũng gặp mặt, chủ yếu là là câu thông chi tiết cụ thể hôn lễ một chút.

Mấy người Bọn họ ở quán cafe ngoài trời hơn một tiếng đồng hồ, hành trình ngày mai trên cơ bản đã được bàn định, Đinh Triệu Dũng cho mấy anh em châm dự phòng trước: "Mấy cậu, ngày mai chính là ngày trọng đại trong đời tôi, mong rằng các vị huynh đệ giơ cao đánh khẽ."

"Giơ gì?" Trần Thiệu Bân hỏi.

Trương Dương cười nói: "Chính là các anh chú trọng văn minh lễ phép, đừng hạ thấp tác phong, đều là người trưởng thành rồi, phải chú ý tố chất."

Lương Thành Long nói: "Vì sao? khi tôi kết hôn, vợ tôi cũng bị trêu không ít."

Đinh Triệu Dũng nói: "Lương Thành Long, anh nói chuyện bằng lương tâm đi, tôi rất thành thực đó."

Lương Thành Long nói: "Anh thành thực nhưng anh rể của anh không thành thực, món nợ này tôi đã sớm muốn trả rồi." Thằng cha này xoa tay nói: "Tôi nhịn đã rất nhiều năm rồi!"

Trương Dương cười nói: "Tôi xem các anh dám không?"

Sau khi bàn xong việc với Đinh Triệu Dũng, Trương Dương chuẩn bị trở về khách sạn Tuệ Nguyên, khi đi qua sông Tương thì bỗng nhiên nhớ tới địa chỉ mà Hà Trường An vừa cho hắn, số 26 đường sông Tương, khi đi qua số 26, Trương Dương không khỏi nhìn lại ven đường, hắn đỗ xe lại, nơi này là một căn nhà nhỏ, bên ngoài đây cây đằng, Trương Dương đi tới trước nhà rồi bấm chuông.

Sau khi vài tiếng chuông cửa vang lên, cửa sổ nhỏ trên cửa sắt mở ra, một phụ nữ trung niên nhìn ra ngoài, Trương đại quan nhân còn chưa kịp lên tiếng thì người đó đã đống cửa sổ nhỏ lại, mở cửa sắt ra.

Phụ nữ trung niên chỉ lên lầu.

Trương đại quan nhân lofng đầy nghi hoặc đi vào tiểu, Hà Trường An rốt cuộc bày huyền cơ gì ở đây? Sao lúc ở Tuệ Nguyên không có nói rõ. Chẳng lẽ y đang ở nơi này?

Trương Dương đi vào phòng khách, bên ngoài căn nhà tuy rằng cổ xưa nhưng bên trong lại được sửa sang rất có phẩm vị phi thường, trong đại sảnh không có người. Trương Dương không tiếp tục lên lầu, nhìn bốn phía chung quanh, khi đang muốn lên tiếng hỏi thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Trương Dương ngẩng đầu nhìn, liền thấy một nữ lang mặc quần áo thể thao màu đỏ từ bên trên bước xuống, da thịt trắng nõn, tóc đen như mây, mắt sáng trong như nước suối mùa thu. Nhìn Trương Dương cười cười.

Trương đại quan nhân thừa nhận nữ lang này cực kỳ xinh đẹp, nhưng hắn có nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra mình đã gặp cô ta ở đâu, Trương Dương nói: "Cô là..."

Giọng nói của Nữ lang trầm thấp, thanh tuyến như vậy lộ ra một loại gợi cảm thành thục và trấn định: "Trương tiên sinh. Chúng ta đã gặp ở đầu rồi phải không?"

Trương đại quan nhân nhìn nữ lang từ trên xuống dưới, nữ lang đó bật cười, tới trước mặt hắn rồi đi quanh một vòng, Trương đại quan nhân nói: "Cô là...cô là..." Hắn tựa hồ nghĩ tới gì đó, lại lại không thể tin được vào sự thật trước mắt.

Nữ lang cắn cắn môi nói: "Vẫn không nhận ra à? Xin cho tôi tự giới thiệu. Tôi là trợ lý Hà Vũ Mộng của Hà Trường An tiên sinh!"

Trương đại quan nhân gật đầu, sau đó lại lắc đầu, hắn phá lên cười, Hà Vũ Mông cũng bật cười. Cô ta nhỏ giọng gọi: "Đại ca, biệt lai vô dạng."

Thì ra nữ lang xinh đẹp này chính là Tần Manh Manh, con gái của Hà Trường An. Lúc trước cô ta bởi vì bị tình nghi dính líu đến mưu sát Tần Chấn Đông mà bị bắt, Trương Dương xin Quốc An giúp đỡ. Diễn ra một vở cướp ngục, mới thành công đưa được Tần Manh Manh ra nước ngoài, về sau lại tìm cách đưa cả Tần Hoan đi cùng, để mẹ con họ được đoàn tụ, Hà Trường An đổi thân phận cho mẹ con họ, cũng an bài cho bọn họ sống ở Bahamas.

Trương Dương không ngờ Tần Manh Manh lại thay hình đổi dạng về nước, Tần Manh Manh chỉ chỉ lên lầu: "Vào thư phòng nói chuyện."

Trương Dương đi theo Tần Manh Manh tới thư phòng, Tần Manh Manh rót trà cho hắn, nói: "Đại ca, nghe nói anh đã thăng nhiệm lên làm bí thư thị ủy Tân Hải, em phải chúc mừng anh rồi."

Trương Dương cười nói: "Quan bé bằng hạt vừng không đáng nhắc tới, đúng rồi, sao em lại về, Tần Hoan đâu?"

Tần Manh Manh nói: "Tiểu Hoan đã tới nước Mỹ học rồi, mấy ngày trước, phát hiện có người theo dõi chúng em, cho nên để ổn thỏa mới quyết định như vậy."

Trương Dương chỉ chỉ vào mặt Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh nói: "Em hiện tại là cư dân của Banamas, để phòng ngừa bị người của Tần gia phát hiện, cho nên em dứt khoát làm phẫu thuật chỉnh dung, hình dạng hiện tại ngay cả em cũng không nhận ra."

Trương Dương nói: " Tiểu Hoan biết không?"

Tần Manh Manh nói: "Đứa bé này tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, nó biết bọn em gặp phiền phức, cho nên không có dị nghị gì về an bài của em."

Trương Dương trong lòng có chút kỳ quái, Tần Manh Manh lúc trước khó khăn lắm mới rời khỏi được Trung Quốc, theo lý thì không nên mạo hiểm trở về, lần này trở về không biết là vì gì. Chẳng lẽ là bởi vì hôn sự của Triệu Tĩnh? Tần Manh Manh là con gái nuôi của mẹ, Triệu Tĩnh cũng chính là em gái của cô ta, nhưng cái cớ này hình như hơi gượng ép một chút.

Tần Manh Manh: "Em lần này trở về là để giúp Hà tiên sinh giải quyết một số chuyện trên sinh ý." Tuy rằng đã nhận cha con với Hà Trường An, nhưng trước mặt người ngoài, Tần Manh Manh vẫn quen gọi y là Hà tiên sinh.

Trương Dương nói: "Sinh ý của chú ấy có phiền toái ư?"

Tần Manh Manh nói: "Ông ấy đã bắt đầu nảy sinh thoái ý rồi, cho nên lần này bảo em trở về, chuẩn bị giao một số sản nghiệp trong nước cho em. Rất nhiều chuyện em phải tự mình trình diện ký tên."

Trương Dương giờ đã minh bạch mục đích lần này Tần Manh Manh về, tuy rằng hình dạng và giọng nói của Tần Manh Manh đã thay đổi hoàn toàn, nhưng Trương Dương vẫn lo lắng cô ta bại lộ thân phận, dù sao đám người Chương Bích Quân đó cũng không phải là hạng bị thịt, vạn nhất thân phận của Tần Manh Manh bị người khác phát hiện, thế tất sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớn, Trương Dương nhắc nhở cô ta: "Làm việc gì cũng phải cẩn thận, nếu như không cần thiết thì cố gắng đừng xuất đầu lộ diện."

Tần Manh Manh nói: "Em biết, cô ta mở máy tính ra, cho Trương Dương xem một số ảnh của Tần Hoan.

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của Tần Hoan thì không khỏi cảm khái: "Đã thành thiếu niên rồi!"

Tần Manh Manh nói: "Nó đã lớn nhiều rồi, có thể là vì vấn đề của phương thức giáo dục, lòng tự tin của nó hiện tại trở nên rất mạnh, thân thể cũng cường tráng hơn rất nhiều."

Trương Dương nói: "Nhớ nó quá!"

Tần Manh Manh nói: "Nhớ nó thì có thể ra nước ngoài thăm nó."

Trương Dương nói: "Hiện tại là thân bất do kỷ, một đống việc phải làm, cho dù là do nhà nước cử đi nước ngoài thì cũng không có thời gian."

Tần Manh Manh lấy ra một hộp quà: "Ngày mai Tiểu Tĩnh kết hôn, em cũng không biết cô ta gì, cho nên mua một đôi đồng hồ, anh giúp em tặng cho hai vợ chồng cô ta."

Trương Dương cũng không cự tuyệt, dù sao Tần Manh Manh làm chị gái thì cũng phải biểu đạt một phần tâm ý. Tần Manh Manh xuất ngoại mấy năm nay, rõ ràng đã thoát khỏi đau khổ khi xưa, nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt cô ta hiện giờ Trương Dương Trương Dương cũng cảm thấy vui mừng.

Tần Manh Manh nói: "Anh, có chuyện em muốn thương lượng với anh."

Trương Dương gật đầu.

Tần Manh Manh nói: "Em lần này sở dĩ gặp riêng anh, chủ yếu là có một số lời không muốnđể Hà tiên sinh biết."

Trương Dương nói: "Chuyện gì mà phải dấu chú ấy."

Đọc truyện chữ Full