TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1066-2: Vật hi sinh (2)

Trương đại quan nhân cuối cùng cũng rõ đã xảy ra chuyện gì, Phạm Tư Kì mở quỹ nhân ái này một là để bồi thường cho Aishwarrya, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là cô ta lợi dụng quyền lực trong tay để dẫn dắt Tinh Nguyệt theo hướng mà mình muốn, lặng lẽ tăng cường sức khống chế đối với Tinh Nguyệt.

Aishwarrya nói: "Lần này cô ta bảo tôi tới đây bàn chuyện đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, chúng tôi muốn rót vốn vào cảng Phước Long, quay chung quanh phát triển tương lai của cảng Phước Long chúng tôi đã làm một bản kế hoạch tỉ mỉ xác thực." Aishwarrya cầm bản kế hoạch đưa cho Trương Dương: "Mời bí thư Trương xem qua." Cô ta lần đầu tiên xưng hô với Trương Dương là bí thư Trương.

Trương Dương cười cười, không hề lập tức xem bản kế hoạch, nói khẽ: "Aishwarrya, có chuyện tôi muốn nói trước với cô, về chuyện của cảng Phước Long, hiện tại đã có rất nhiều công ty lớn bày tỏ có hứng thú lớn với nó, để công bằng, chúng tôi đã đưa ra quyết định đấu thầu công khai, cho nên bất kể giao tình của giao tình như thế nào thì chuyện này cũng phải giải quyết công bằng."

Aishwarrya nói: "Tôi biết, có phải tập đoàn Nguyên Hòa cũng tới tham dự cạnh tranh hay không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Không sai, tập đoàn Nguyên Hòa có ưu thế rất lớn trong phương diện này, thực lực của hai nhà đầu tư các cô đều ngang nhau, cho nên cuối cùng ai có thể thắng thì phải xem giá bỏ thầu, tất cả đều phải chờ sau khi đấu thầu công khai mới có thể quyết định, điểm này lời nói của tôi cũng không mang tới được tác dụng mấu chốt."

Aishwarrya nói: "Trương Dương, tôi tìm anh cũng không phải là nhờ quan hệ, chỉ muốn gặp mặt anh, việc chung tôi hiểu mà, lần này trước khi đến Trung Quốc Phạm tổng đã đặc biệt dặn dò tôi, nhất định phải làm theo trình tự chính quy, cạnh tranh công bình."

Trương Dương cười nói: "Cô nói vậy thì tôi ngược lại càng lo hơn."

Aishwarrya nói: "Chỉ lo nói chuyện, quên nói với anh một chuyện." Cô ta mở hộp quà ra, từ bên trong lấy ra một tượng phật bằng gỗ, Aishwarrya nói: "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, không biết tặng anh quà gì, bức tượng Phật này cũng không phải là quý giá gì, nhưng là đến tư Vạn Vật sơn, cực kỳ linh nghiệm, có thể phù hộ bình an cho anh."

Trương Dương nhìn bức tượng Phật đó, bất giác nhớ tới Mạnh Truyền Mĩ, bà ta nếu còn sống thì nhất định sẽ thích lắm.

Aishwarrya bỏ tượng Phật vào hộp rồi đẩy tới trước mặt Trương Dương: "anh không được cự tuyệt!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Chưa thấy ai tặng quà như cô, người Ấn Độ các cô đều thích tặng tượng Phật à?"

Aishwarrya mỉm cười: "Chỉ tôi nghĩ vậy thôi."

Trương Dương nói: " người Trung Quốc chúng tôi có câu châm ngôn, đưa phật đưa đến Tây Thiên, cô tặng tượng Phật cho tôi, có phải là muốn tôi sớm tới Tây Thiên lấy kinh không?"

Aishwarrya đỏ mặt lắc đầu: "Tôi không có ý đó."

Trương Dương cười nói: "Rồi, tâm ý của cô tôi xin nhận, trước khi công khai đấu thầu, cô chắc sẽ không rời khỏi Tân Hải, mấy ngày này tôi sẽ giành thời gian để đón gió tẩy trần cho cô, đúng rồi, Cao Liêm Minh đang ở Tân Hải đấy."

Aishwarrya cười nói: "Luật sư Cao ư? Hắn rất thú vị!" Cao Liêm Minh nếu nghe thấy câu đánh giá này của Aishwarrya, chỉ sợ mặt cũng phải xám ngắt.

Trương đại quan nhân ở khách sạn thế kỷ một lát rồi đứng dậy cáo từ, hắn vừa ra tới cửa lớn của khách sạn thế kỷ thì nhận được điện thoại của Tiêu Quốc Thành, Tiêu Quốc Thành mời hắn buổi tối ăn cơm, nói tối hôm đó Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng sẽ tới.

Trương Dương lập tức ý thức được bữa ăn tối nay có liên quan tới chuyện cảng Phước Long, không ngờ sau khi cảng mới của Bắc Cảng được dựng lên, cảng Phước Long đang dần dần suy sụp đột nhiên trở thành miếng bánh thơm, trở thành miếng thịt béo mà ai cũng muốn tranh đoạt. Có thể đoán được, theo sự đẩy mạnh xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, giá đất của Tân Hải cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, Trương đại quan nhân cuối cùng cũng bắt đầu có cảm giác hãnh diện, Tân Hải cuối cùng cũng thoát khỏi con đường lạc hậu bần cùng, sải ra một bước chân quan trọng.

Địa vị của Bí thư thị ủy trong mắt người ngoài và trình độ phát triển của thành thị có quan hệ trực tiếp với nhau, theo địa vị kinh tế của Tân Hải tăng lên, tầm quan trọng của Trương đại quan nhân cũng không ngừng được tăng cường, đây là sự thật mà bất kỳ ai cũng đều không thể phủ nhận được.

Hiện tại Trương Dương thực sự là không coi trọng vị trí thường ủy Bắc Cảng như trước đây, nguyên nhân rất đơn giản, trong mắt hắn đã không coi Bắc Cảng ra gì, thường ủy Bắc Cảng chưa chắc đã uy phong bằng bí thư thị ủy Tân Hải như hắn.

Buổi chiều Trương Dương giành thời gian gặp mặt Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng bảo hắn trực tiếp tới khách sạn Hinh Hương viên, Trương Dương đưa tờ giấy nợ mà Đinh Lâm đưa cho cô ta.

trong lúc Lưu Diễm Hồng mời Trương Dương uống trà thì kết quả giám định bút tích cũng có, tờ giấy nợ đó đúng là Tưởng Hồng Cương tự tay viết, vân tay cũng hoàn toàn khớp với vân tay của Tưởng Hồng Cương, nói cách khác quan hệ Đinh Cao Sơn Tưởng Hồng Cương và Đinh Cao Sơn là quan hệ mượn tiền, không phải quan hệ đút lót và nhận hối lộ, Lưu Diễm Hồng tựa hồ đã đoán trước được kết quả này, cô ta gật đầu nói: "Tưởng Hồng Cương làm việc vẫn biết để lại đường lui."

Trương Dương cười nói: "Thật ra với quan hệ của hắn và Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Sơn cho dù chịu học phí của con gái hắn cũng không có gì cả."

Lưu Diễm Hồng nói: "Hắn nếu không phải là quan viên, là một người dân bình thường thì không có vấn đề gì."

Trương Dương nói: "Làm quan cũng có nỗi khổ của người làm quan."

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu lần này đã tặng Tưởng Hồng Cương một cái ơn lớn rồi, tôi đã nói chuyện một lần với Đinh Lâm, con gái của Đinh Cao Sơn, Đinh Lâm hình như không có thiện cảm với Tưởng Hồng Cương, cho nên tôi hoài nghi cô ta cho dù biết tờ giấy vay nợ này ở đâu thì cũng chưa chắc đã đồng ý lấy ra.

Trương Dương nói: "Cho nên chị tìm tới tôi."

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu không phải có quan hệ không tồi với Tưởng Hồng Cương ư, giúp hắn một lần cũng nên mà, hơn nữa Tưởng Hồng Cương sau khi biết chuyện này khẳng định sẽ cảm kích cậu cả đời."

Trương Dương nói: "Cũng không có gì mà phải cảm kích cả, tôi cũng chẳng giúp gì hắn, nếu tờ giấy nợ thực sự tồn tại, tội trạng của hắn có phải là sẽ nhẹ đi một chút không?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, có muốn gặp mặt Tưởng Hồng Cương không?"

Trương Dương nói: "Hắn hiện tại không phải bị song quy ư? Tôi có tiện gặp mặt hắn không?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Nói chuyện với hắn đi, dù sao chuyện đã được làm sáng tỏ rồi, song quy hắn cũng là để làm rõ chân tướng sự việc, hiện tại đã làm rõ rồi, tôi cũng cần phải trở về."

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại xem như đã hiểu rồi, mục đích của tổ công tác các cô không phải là muốn tống Tưởng Hồng Cương vào ngục, chỉ cần kéo hắn xuống đài là được rồi."

Lưu Diễm Hồng cười nói: "cậu nói bậy bạ gì đó, cứ như chúng tôi cố ý tìm hắn gây phiền toái vậy."

Trương Dương nói: "Ruồi bọ không bâu trứng lành, Tưởng Hồng Cương nếu tự kiểm điểm mình một chút thì cũng không rơi vào kết cục này."

Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Xú tiểu tử, quanh co lòng vòng mắng tôi có phải hay không?"

Trương Dương cười nói: "Không dám, ý tứ của tôi là chỉ cần các chị muốn tìm thì không có cán bộ nào là không có lỗi."

Lưu Diễm Hồng nói: "Hành vi của mình không đúng thì chớ trách chúng ta Ủy ban kỷ luật chúng tôi tìm tật xấu." Nói tới đây điện thoại của cô ta vang lên, lại là bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành gọi điện thoại tới muốn mời cô ta ăn cơm, Lưu Diễm Hồng không chút do dự cự tuyệt luôn.

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng gần đây rất khẩn trương!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Hắn khẩn trương vì chỗ ngồi của mình, sau khi Cung Kì Vĩ đến Bắc Cảng cục diện hắn độc đoán chuyên quyền chỉ sợ sẽ không còn nữa."

Tuy rằng chỉ vài ngày không gặp mặt, Tưởng Hồng Cương đã tiều tụy đi rất nhiều, hắn xưa nay luôn chú trọng hình tượng bên ngoài hiện giờ tóc tai rối bù, cổ áo bẩn thỉu, cái cà vạt trước giờ luôn được thắt chỉnh tề giờ không biết cũng đi đâu rồi.

Nhìn thấy Trương Dương tới, Tưởng Hồng Cương có chút ngạc nhiên. Hắn không ngờ mình sau khi bị song quy Trương Dương còn có thể tới đây thăm hắn, hắn nghĩ đến Trương Dương tai mắt thông thiên, mình hiện giờ thì là tù nhân. Tưởng Hồng Cương không khỏi thổn thức.

Lưu Diễm Hồng và Trương Dương cùng nhau đi vào, nhìn Tưởng Hồng Cương một cái rồi nói: "Tưởng Hồng Cương, Trương Dương tới đây thăm anh. Thuận tiện nói với anh một câu, hắn đã tìm được tờ giấy vay nợ mà anh viết cho Đinh Cao Sơn." Nói xong cô ta nói với Trương Dương: "Hai người nói chuyện đi, nhưng đừng lâu quá."

Tưởng Hồng Cương cúi đầu, cắn chặt môi, trong lòng lại kích động đến cực điểm, hắn biết câu nói kia của Lưu Diễm Hồng có nghĩa là gì, tìm được tờ giấy nợ đó, thì có nghĩa là chuyện này xuất hiện chuyển cơ, tính chất đã thay đổi trên căn bản.

Lưu Diễm Hồng đi rồi, Tưởng Hồng Cương mới ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ cảm kích, nhìn Trương Dương, miệng giật giật, giọng nói khàn khàn: "Cám ơn!"

Trương Dương ngồi xuống đối diện Tưởng Hồng Cương, hắn từ trong túi lấy ra một bao thuốc, rút một điếu đưa cho Tưởng Hồng Cương, lại châm lửa cho hắn.

Tưởng Hồng Cương rít một hơi, hắn thở hắt ra: "Tôi là vật hi sinh!"

Trương Dương nói: "Bình an là tốt rồi, công danh lợi lộc không phải là thứ chắc chắn, anh đừng nghĩ quá nhiều."

Tưởng Hồng Cương nói: "Con người ta nếu không vấp ngã thì không thể nào thực sự giác ngộ được. Tôi từ lâu đã biết quyền lực rất dễ khiến cho người ta bị lạc hướng, nhưng cuối cùng vẫn không thể cự tuyệt được sự dụ của quyền lực, làm ra chuyện ngu xuẩn, ngu xuẩn đến cực điểm."

Đọc truyện chữ Full