Vinh Bằng Phi nói: “Có một việc tôi muốn hai người biết, vừa rồi đồng chí Trình Diệm Đông đã đến tìm tôi, anh ấy chủ động thừa nhận những sai sót của mình trong công việc, và ngỏ ý muốn nhận trách nhiệm tương ứng trong chuyện này.”
Trương đại quan nhíu đôi lông mày lại với nhau, thật ra từ sau buổi tối hôm qua nói chuyện với Trình Diệm Đông, hắn đã lo rằng sẽ xảy ra chuyện này, giờ đây tất cả đã xảy ra rồi, Trương Dương nhìn sang Văn Hạo Nam và nói: “Anh cho rằng Trình Diệm Đông nên chịu trách nhiệm về tất cả những chuyện này sao?”
Văn Hạo Nam bình tĩnh nhìn Trương Dương: “Mỗi người đều có nguyên tắc làm người của mình, tôi không biết những người khác thế nào, nhưng nếu tôi phạm lỗi, tôi sẽ chịu bất cứ trách nhiệm gì về hành động của mình.”
Trương Dương nói: “Tôi cũng rất đồng ý với những gì anh nói, con người sống trên đời này, cần phải dám đối mặt với sai lầm của mình.” Hắn quay sang nói với Vinh Bằng Phi: “Vinh thính, nếu có người phải chịu trách nhiệm chính về chuyện của Đổng Chính Dương, thì người đó phải là tôi, chứ không phải là Trình Diệm Đông. Các anh đã không điều tra được chân tướng sự việc, thì cứ tính sổ lên đầu tôi vậy, đánh hay là phạt, tùy các anh!”
Trương đại quan hùng hồn đứng dậy, bỏ lại một câu: “Trách nhiệm chỉ liên lụy đến tôi thôi, đừng làm dây dưa sang người khác!” Hắn nói xong rồi bỏ đi, vì Trương Dương đã hiểu rõ ràng rằng, chuyện này không cần thiết phải bàn luận nữa, trong chuyện này, Vinh Bằng Phi đứng trên lập trường của Văn Hạo Nam, không những vì bối cảnh của Văn Hạo Nam, mà còn một nguyên nhân quan trọng nữa, tổ công tác là do gã phái xuống, trong tình trạng thiếu chứng cứ này, Vinh Bằng Phi bảo vệ người của mình là chuyện hết sức bình thường.
Thật ra từ tối hôm qua, Trương Dương đã suy nghĩ kỹ càng về cả sự việc này, dù sự việc này có gây ra bão táp lớn đến đâu, hắn cũng sẽ kề vai sát cánh cùng Trình Diệm Đông. Mặc dù Trình Diệm Đông đã biểu lộ rõ ràng rằng gã muốn gánh trách nhiệm, Trình Diệm Đông cho rằng với tình hình trước mắt, hi sinh bản thân mình làm bình ổn sự việc này là một cách làm suy tính cho đại cục. Đây là một sách lược chính trị, là bỏ tốt mà giữ soái. Trương Dương hiểu được tấm lòng của Trình Diệm Đông, cũng biết rằng làm như vậy có điểm tốt, nhưng Trương Dương vẫn không đồng ý cho gã làm như vậy. Bởi lẽ Trương Dương không thể vượt qua nổi bản thân mình, hắn biết rằng kẻ làm quan phải biết hi sinh, nhưng Trương đại quan vẫn không muốn vậy.
Sau khi Trương Dương đi khỏi, Vinh Bằng Phi và Văn Hạo Nam đều cùng im lặng, sự im lặng làm cho người ta suy nghĩ, sự im lặng cũng làm cho con người rơi vào tình thế khó xử, Văn Hạo Nam nhấc chén trà, uống một ngụm, sau đó chầm chậm đặt xuống.
Vinh Bằng Phi thấp giọng nói: “Hạo Nam, cá tính của Trương Dương rất mạnh mẽ.”
Văn Hạo Nam thở dài rồi nói: “Cậu ấy là em nuôi của tôi, thấy cậu ấy như thế này tôi thật sự rất đau lòng. Trong chính trị người ta cần sách lược, nhẫn nhịn một lúc cho bình sóng gió. Một người làm quan nếu như không hiểu được đạo lý lúc tiến lúc lùi, thì làm sao phát triển lâu dài trên quan trường được?”
Vinh Bằng Phi nhìn Văn Hạo Nam, gã đột nhiên phát hiện ra rằng mình không hiểu nhiều về Văn Hạo Nam, nhận thức của Văn Hạo Nam về chính trị còn thâm sâu hơn gã nhiều, Vinh Bằng Phi cho rằng đây là do gen chính trị. Văn Hạo Nam lớn lên trong một gia đình như vậy, cảm ngộ của gã về chính trị, những quy tắc của gã trên quan trường sâu sắc hơn nhiều so với những người bình thường khác. Vinh Bằng Phi nói: “Sau khi anh quay về, hãy kiểm điểm ngay cho tôi.”
Văn Hạo Nam gật đầu, gã thành khẩn nói: “Vinh thính, việc này cần phải điều tra cho rõ ràng, tôi nghi ngờ rằng cái chết của Đổng Chính Dương có rất nhiều vấn đề đằng sau đó.”
Vinh Bằng Phi nói: “Anh không cần phải quản việc này nữa, ai nên lãnh trách nhiệm, cần lãnh bao nhiêu trách nhiệm, tôi sẽ phân rõ ràng.”
Trương đại quan để ý thấy rằng ánh mắt của những người xung quanh đã trở nên rất kỳ lạ, những ánh mắt này làm hắn ý thức được rằng mình đang ở trong tâm cơn bão, sau khi hắn về Tân Hải, hắn muốn tìm Trình Diệm Đông để nói chuyện đàng hoàng, nhưng không ngờ Trình Diệm Đông đã xin nghỉ ốm, Trương Dương ngay lập tức gọi điện thoại cho gã, nhưng Trình Diệm Đông chỉ nói một câu trong điện thoại: “Tôi muốn về nhà để yên tĩnh một lúc.”
Trương Dương đặt điện thoại xuống, trong lòng vô cùng buồn bã, hắn nhớ đến thái độ giả tạo ngày hôm nay của Văn Hạo Nam, ngay lập tức trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn tóm tập văn kiện trên bàn vất mạnh ra ngoài, xếp giấy trắng bay lả tả trong không trung.
Chính trong lúc này, Thường Hải Tâm gõ cửa bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt, cô ngớ người, cô không nói gì cả, chỉ cúi xuống, lặng lẽ nhặt đám văn kiện lộn xộn dưới đất. Xếp gọn gàng đặt lại trên bàn làm việc của Trương Dương, cô nhấc chén trà trước mặt hắn, pha cho hắn một chén khác đặt trước mặt. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi Trương Dương.
Lúc này lại có người đến, Cao Liên Minh chạy hộc tốc vào. Gã thở hồng hộc: “Trương…Trương…” Thấy Thường Hải Tâm cũng ở trong phòng, Cao Liêm Minh vội vàng ngừng lời, thở một hơi, thấy sắc mặt xanh lét của Trương Dương, tên này hỏi cẩn thận: “Hai người cãi nhau à?”
Trương Dương trừng mắt: “Anh vào không biết gõ cửa à?”
Cao Liêm Minh nói: “Tôi gõ rồi, hơn nữa hai người cũng đâu có đóng cửa chứ!”
Thường Hải Tâm nói: “Anh nói vớ vẩn gì đấy?”
Trương Dương nói: “Có chuyện gì không? Không thấy tôi đang bận à?”
Cao Liêm Minh nói: “Bí thư Trương, không có chuyện gì thì tôi đến tìm anh làm gì?”
Trương Dương gật đầu nói: “Tôi đang phiền lòng lắm, có chuyện gì anh nói mau đi.”
Cao Liêm Minh quay người ngồi xuống ghế sô pha, rồi lại thở dốc: “Tôi nghe nói Trình cục xin không làm nữa, chuyện này là thật hay là giả?”
Trương Dương nói: “Chuyện này có liên quan đến anh sao?”
Cao Liêm Minh nói: “Chẳng phải tôi đến viện kiểm sát rồi sao? Tôi còn là một phần tử của công an Tân Hải nữa.”
Trương Dương nói: “KHông có chuyện đó, đừng nghe người ta nói lung tung.”
Cao Liêm Minh nói: “Việc này tôi biết rất rõ, Trình cục bị oan, chính là tổ công tác của tỉnh bắt người đi, vấn đề không nằm ở chúng ta.”
Trương Dương nói: “Anh có chứng cứ không? Nếu có chứng cứ thì anh cũng không cần nói với tôi, đi tìm thẳng cha anh ấy, nói rõ chân tướng sự việc cho ông ấy hay.”
Cao Liêm Minh nói: “Thật ra việc này không khó giải quyết, chỉ cần hỏi riêng ba người của tổ công tác, đối chiếu xem khẩu cung của họ có giống nhau không là có thể biết được họ có ép cung trong quá trình thẩm vấn Đổng Chính Dương không rồi.”
Trương Dương nói: “Tôi không có quyền làm việc đó, hay là tôi giao việc này cho anh, anh giúp tôi điều tra, nếu như anh có thể giải oan cho tôi và Trình Diệm Đông, tôi cảm ơn anh lắm, anh chọn một khách sạn bất kỳ trong Bắc Cảng này, tôi mời anh.”
Cao Liêm Minh nói: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh coi thường tôi à? Trình Diệm Đông cũng là người anh tốt của tôi, giờ đây anh ấy đứng ra chịu oan, tôi cũng lo chứ, tôi không sợ nói với anh rằng, vừa rồi tôi đã gọi điện cho cha tôi rồi, và tôi cũng đã nói rõ ràng với ông trong điện thoại, sự việc còn chưa được làm rõ, dựa vào đâu mà bắt Trình Diệm Đông chịu trách nhiệm chứ.”
Trương Dương nói: “Cao Liêm Minh, tôi xin anh, anh đừng làm loạn thêm nữa, anh gọi điện cho cha anh như vậy, ông ấy còn tưởng tôi bảo anh làm thế nữa kìa.”
Cao Liêm Minh nói: “Bí thư Trương, tôi thật sự muốn giúp đỡ, nếu Trình cục nhận chuyện này, thì đời anh ấy coi như chấm hết, chúng ta đều là anh em tốt của nhau, anh không thể thấy chết mà không cứu.”
Trương Dương tức giận nói: “Mẹ kiếp, sao anh phiền phức vậy? Tôi đã nói là sẽ để anh ta nhận trách nhiệm à? Nếu phải nhận trách nhiệm thì cũng là tôi nhận, cùng lắm thì ông đây không làm cái chức bí thư thị ủy này nữa, mẹ nó chứ, xem xem ai dám đổ bô phân lên đầu chúng ta nào.”
Cao Liêm Minh còn muốn nói vài câu nữa, nhưng thấy Thường Hải Tâm nháy mắt với gã, ngay lập tức gã đã hiểu ngay, giờ đây Trương Dương đang tức giận đùng đùng, không thích hợp nói thêm, gã không nên đổ thêm dầu vào lửa, gã lắc lắc đầu, rồi yên lặng rời đi.
Sau khi Cao Liêm Minh đi khỏi, Trương Dương vẫn tức giận nói: “Mẹ kiếp, thật không muốn làm nữa, tự dưng phải chịu bực thế này!”
Thường Hải Tâm nhẹ nhàng nói: “Anh đừng tức giận nữa, sự việc đã xảy ra rồi, thì phải nghĩ ra cách giải quyết, anh uống ngụm nước đi, tức chỉ làm mệt người thôi.”
Được Thường Hải Tâm khuyên bảo, Trương Dương uống một ngụm trà, rồi điềm đạm nói: “Anh không sợ, nhưng anh cảm thấy mình bất lực quá, việc này chẳng liên quan gì đến Trình Diệm Đông hết, nếu nói đến trách nhiệm thì trách nhiệm cũng thuộc về anh, dựa vào đâu mà bắt anh ta chịu trách nhiệm chứ?”
Thường Hải Tâm nói: “Lãnh đạo chẳng phải vẫn chưa có cách xử lý sao? Em thấy có lẽ sự việc vẫn có thể thay đổi được.”
“Thay đổi?” Trương Dương lắc đầu, hắn không tin rằng chuyện này có cơ hội thay đổi, người đã chết, hơn nữa báo cáo khám nghiệm tử thi nói rằng trước lúc chết người này bị đánh, báo cáo cũng đã bị tiết lộ ra ngoài, nếu như không có một đáp án hợp lý, người nhà của người chết nhất định không chịu thôi.
Thường Hải Tâm nói: “Vừa rồi những điều Cao Liêm Minh nói có phải là thật không? Việc này có phải liên quan đến Văn Hạo Nam không?”
Trương Dương nói: “Những việc không có chứng cứ thì cũng không nói trước được gì.”
Thường Hải Tâm cắn cắn môi: “Nhà Văn gia có biết không vậy?”
Trương Dương mệt mỏi khép đôi mắt: “Sớm muộn gì rồi cũng biết thôi.”
Thường Hải Tâm nhẹ nhàng: “Trương Dương, dù xảy ra chuyện gì, em cũng kề vai sát cánh cùng anh.”
Trương Dương mở đôi mắt, gặp phải ánh mắt dịu dàng của Thường Hải Tâm, hắn giơ tay ra ôm lấy Thường Hải Tâm, rồi nói đầy kiên định: “Bất cứ chuyện gì cũng không đánh bại được anh đâu.”
Trương đại quan là một người ý chí kiên định, hắn đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, buổi chiều ngày hôm đó, sau khi kết thúc cuộc họp đảng ủy và bố trí xong công việc, Trương Dương lái xe đến Phong Trạch, đó là quê của Trình Diệm Đông, Trình Diệm Đông sau khi báo bệnh đã về quê.
Trương Dương cần phải nói chuyện cho ra lẽ với gã, Trương đại quan không thể chịu nổi cảm giác nợ người khác, dù Trình Diệm Đông là bạn của hắn, nhưng hắn cũng không muốn vậy, hắn càng không muốn nhìn thấy bạn mình chịu ấm ức, Trương đại quan vừa đến bãi đỗ xe, đã nhìn thấy Kiều Mộng Viện ngồi chiếc xe của ban chiêu thương về, gần đây Kiều Mộng Viện bận chuyện ở ban chiêu thương, mặc dù làm việc cùng một trung tâm hành chính với Trương Dương, nhưng cơ hội gặp gỡ của hai người không nhiều, còn một lý do nữa là Kiều Mộng Viện tránh người khác nói ra nói vào về quan hệ của cô và Trương Dương.
Mặc dù không gặp nhau nhiều, nhưng không có nghĩa Kiều Mộng Viện không biết những khó khăn gần đây Trương Dương gặp phải, cô nói với Trương Dương: “Bí thư Trương, đang định đi tìm anh, tối nay anh rỗi không? Tôi mời anh ăn cơm.”
Kiều Mộng Viện rất ít khi chủ động mời Trương Dương, cô vốn không muốn nói, nhưng thấy Trương Dương chau mày, cô không khỏi lo lắng, vì vậy cô đã mời hắn ăn cơm, cũng là tìm một cơ hội để an ủi hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1071-2: Tiêu chuẩn phán xét(2)
Chương 1071-2: Tiêu chuẩn phán xét(2)