TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1119-5: Đập địa bàn (5)

Trương Dương cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cô muốn cản tôi!"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi cũng muốn cản anh lắm, nhưng lời nói của tôi có hữu dụng không? Chuyện mà anh đã nhận chuẩn, chẳng ai ngăn được anh cả."

Trương Dương nói: "Tôi phát hiện, cô càng lúc càng hiểu tôi!"

"Đều là bị anh bức thôi!"

Trương đại quan nhân đứng trước cửa võ giáo Đại Thành, bảo vệ ra nói với hắn bên trong đang học, người không phận sự miễn vào. Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Tôi không phải là người không phận sự, tôi là tới phá quán."

Võ giáo Đại thành tuy rằng là trường học võ thuật, nhưng vẫn không thoát khỏi được cái khí giang hồ, bảo vệ của nơi này cũng không phải là nhân vật tầm thường, không cho người không phận sự vào,nhưng người tới phá quán bỏ họ cũng đồng ý cho vào, song có một điều kiện, đó chính là phải qua được cửa của họ đã.

Trưởng khoa bảo vệ đã bước tới, thằng cha này cao chừng một mét chín mươi, vừa nhìn đã thấy là người cấp bậc mmoon thần. Hắn có chút bực mình nhìn hai người trước mắt, Kiều Mộng Viện thì xinh đẹp động lòng người, căn bản không giống một người luyện công phu, Trương đại quan nhân tuy rằng thân thể cũng coi là qua cửa, nhưng nhìn lại không giống cao thủ. Người dám đến võ giáo Đại Thành phá quán thực sự là không nhiều lắm, thằng ôn này chẳng lẽ là kẻ điên?

Trưởng khoa bảo vệ lạnh lùng nói: "Tiểu tử thừa dịp trước khi tao chưa phát hỏa thì mau cút đi cho tao."

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh có phát hỏa hay không thì liên quan rắm gì tới tôi? Vấn đề là tôi đang phát hỏa đây này."

Trưởng khoa bảo vệ hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra đẩy Trương Dương, hắn không hề thực sự muốn đánh nhau với Trương Dương, chỉ muốn đẩy hắn ngã, cho hắn một cái hạ mã uy, tay hắn vừa mới chạm đến vai Trương Dương thì chỉ cảm thấy vai đối phương trầm xuống, sau đó một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải từ vai Trương Dương phản kích tới, thằng cha này lập tức không đứng ổn, lảo đảo lui về phía sau, hai tên bảo vệ đi tới nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng đỡ hắn dậy, hai người vừa mới đụng tới thân thể của trưởng khoa bảo vệ thì cảm thấy một cỗ đại lực va lên người họ, ba người cùng ngã lăn quay.

Trương đại quan nhân cười nói: "Quy Dương môn chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thoi, không muốn cửa lớn bị dỡ xuống thì mau mau mở cửa cho tôi."

Cửa lớn chậm rãi mở ra, Trương đại quan nhân ngẩng đầu bước vào trong võ giáo Đại Thành, Kiều Mộng Viện vội vàng đi theo phía sau hắn, tuy rằng minh biết rõ Trương Dương làm như vậy là hơn kiêu ngạo một chút, cuồng ngạo một chút, nhưng cô ta không biết vì sao trong lòng vẫn thích không cách nào hình dung thích một cách không cách nào hình dung được. Đổi thành trước đây, Kiều Mộng Viện tuyệt đối không thể tưởng tượng mình sẽ cùng hắn làm ra cái loại chuyện điên rồ này, nhưng cô ta hiện tại lại thực sự ở bên cạnh hắn, chính mắt chứng kiến tất cả những gì mà hắn làm, đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất trong đó là mình lo lắng hắn sẽ gặp chuyện không may.

Khi Trương đại quan nhân đi vào trong võ giáo Đại Thành, Cát Hạc Thanh vừa mới nhận được điện thoại của chưởng môn Bát Quái môn Sử Thương Hải, Sử lão gia tử có chút không yên tâm, y không lo lắng cho Trương Dương, với võ công của Trương Dương, đã đủ có thể quét ngang võ lâm kinh thành, y là không yên tâm cho Cát Hạc Thanh, y và cha của Cát Hạc Thanh là tương giao tâm đầu ý hợp, Cát Hạc Thanh làm người rất công lợi, lão gia tử cũng không thích, nhưng dù sao hắn cũng là hậu bối, nể mặt lão hữu, y vẫn phải phải nhắc nhở Cát Hạc Thanh một câu.

" Hạc Thanh, Trương Dương là một vị tiểu hữu của tôi, hỏa khí hơi lớn một chút, lần này trong môn của các anh có người đả thương bằng hữu của hắn, hắn tới là để...."

Cát Hạc Thanh rất không khách khí ngắt lời của Sử lão gia tử: "Loại chuyện này có nhiều lắm, lão gia tử cứ yên tâm, tôi nể mặt ông, lưu lại cho hắn một hơi thở." Nói xong hắn liền gác máy.

Giang hồ vẫn còn, chỉ có điều không phải là giang hồ của quá khứ, trong mắt Cát Hạc Thanh, Sr lão gia tử đã thuộc loại bị thời đại đào thải, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời mới thay đời cũ, hiện tại người trong võ lâm phải thích ứng với thời đại. Bát Quái môn tuy mạnh, nhưng bị môn quy hạn chế, sự phát triển của bọn họ tất nhiên là khựng lại. Quy Dương môn ở thế hệ của cha hắn còn lâu mới có thể bằng được Bát Quái môn, nhưng dưới sự dẫn dắt của hắn đã trở nên mạnh mẽ, bằng không thì mình dùng cái gì để trở thành thư ký trưởng của võ hiệp kinh thành.

Mười lăm năm, mình xây dựng võ giáo được mười yasm năm rồi, ba năm trước còn có người dám đến võ giáo khiêu chiến, nhưng mười lăm năm sau, không ai còn dám đến trước cửa nói này nói nọ nữa. Cát Hạc Thanh xoay tròn hai quả thiết cầu trong tay như máy xay gió, hai mắt lóe lên quang mang như chim ưng, nghé con mới sinh không sợ!! Được, hôm nay tao sẽ cho mày thấy, lão hổ tao không phát uy thì mày thực sự coi tao là mèo bệnh ư?

Võ giáo Đại Thành, sư sinh hơn tám trăm ngườii, nghe nói có người muốn tới phá quán, tất cả sư sinh đều huyên nào, bọn họ rất mong chờ được thấy cảnh này, trong cảm nhận của bọn họ, võ giáo Đại Thành đã trở thành đại phái danh môn của kinh thành, bên trong bọn họ cho dù đệ tử tuổi thấp nhất cũng có bản lĩnh lấy một chọi mười, tám trăm sư sinh quả thực chính là tám trăm La Hán, người nào có gan dám tới tận cửa khiêu chiến?

Thời tiết âm trầm, tầng mây rất thấp, tạo cho người ta một loại cảm giác áp lực, nụ cười của Trương đại quan nhân thì với sáng lạn như ánh mặt trời, tựa hồ có thể xuyên thấu tầng mây nặng nề có thể khiến người ta hít thở không thông này. Hắn chỉ vào cột cờ ở chính giữa võ giáo Đại Thành, nói với Kiều Mộng Viện: "Cô vào trong đó ngồi đi, nhìn cho rõ một chút nhé."

Kiều Mộng Viện không khỏi oán trách nhìn hắn một cái rồi nói: "Sao cứ phải dùng hành động quá khích như vậy để giải quyết vấn đề?"

Trương Dương nói: "Nguyên tắc làm việc của tôi chính là ăn miếng trả miếng!"

Tiếng chuông vang lên, hơn tám trăm sư sinh tất cả rời khỏi phòng học, đứng vòng tròn quây chung quanh giáo trường.

Cát Hạc Thanh xuất hiện ở trên lầu dậy học, tay trái vịn lan can, tay phải không ngừng nghịch thiết cầu, lạnh lùng nhìn Trương Dương đứng giữa giáo trường.

Trương đại quan nhân ngẩng đầu nhìn hắn: "Tại hạ Trương Dương, hôm nay tới là muốn đòi công đạo!" Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, nhưng mỗi một sư sinh trong giáo trường đều nghe rất rõ.

Cát Hạc Thanh nói: "Tôi không biết anh!"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi có một vị bằng hữu bị Quy Dương chưởng gây thương tích, một chưởng đánh trúng sườn trái. Trong Quy Dương môn của anh người có thực lực như vậy không thể vượt quá năm người, anh giao người ra đây thì tôi sẽ không làm khó anh."

Cát Hạc Thanh cười ha ha, hắn chưa từng gặp ai cuồng vọng như vậy. Hắn lạnh lùng nói: "Người trẻ tuổi, những lời quá đáng không thể nói loạn được, nếu không thì không khéo sẽ xảy ra án mạng đó."

Trương Dương nói: "Tôi có thể lý giải những lời này của anh là uy hiếp không?"

Cát Hạc Thanh nói: "Võ giáo Đại Thành của ta có hơn tám trăm sư sinh, có cần phải uy hiếp anh không? Đúng là nực cười!"

Trương đại quan nhân nhìn mọi người chung quanh, khinh thường cười nói: "Người quả thực không ít,làm tôi sợ quá hà? Hiệu trưởng Cát, tôi hôm nay tới đây không muốn đả thương người quá nhiều người, anh thân là đương gia của Quy Dương môn, chẳng lẽ không dám đứng ra đánh một trận với tôi ư?"

Trong đám người một thanh âm vang lên: "Mày cho rằng mày là ai? Mà muốn giao thủ với sư phụ tao? Trước tiên qua được cửa của tao đã rồi hẵng nói!"

Đọc truyện chữ Full