Triệu Nhu Đình không khỏi nhìn chồng oán thầm, khu đất này bọn họ dùng cái giá so với dự đoán thì gần cao hơn gấp bốn lần để giành, trên thế giới này còn có người coi tiền như rác như bọn họ ư? Cô ta đã sớm khuyên chồng đừng có tranh ý khí làm gì, nhưng kết quả vẫn trúng bẫy của người khác.
Khu đất này Thành Thể đã không còn gì đáng để hồi hộp nữa, thật ra kết quả vốn cũng không có gì bất ngờ, tất cả mọi người điều biết khu đất này sẽ bị công ty vĩnh cửu giành được, kết quả hiện tại cũng không thay đổi, chỉ không ai ngờ được rằng vĩnh cửu lại trả một cái giá lớn như vậy.
Vợ chồng Tạ Khôn Cử không hề có vẻ vui sướng vì giành được thắng lợi, trong lòng bọn họ tràn ngập sự chán nản, chỉ thua ở một chiêu, nếu bọn họ dừng lại ở sáu trăm triệu thì có lẽ kết quả sẽ khác rồi.
Cố Minh Kiện và Trương Dương cùng nhau đi tới, Cố Minh Kiện chủ động vươn tay về phía Tạ Khôn Cử để tỏ vẻ chúc mừng.
Nụ cười trên mặt Tạ Khôn Cử khá miễn cưỡng.
Cố Minh Kiện nói: "Chúc mừng Tah tiên sinh và phu nhân đã tranh thầu được khu đất này, thật sự là khiến tại hạ hâm mộ."
Tạ Khôn Cử nói: "May mắn thôi, trên thương trường không có tướng quân thường thắng." Trong lòng thì mắng thầm, hâm mộ cái con mẹ mày, thằng chó, vào những lúc như thế này còn tới đây bỏ đá xuống giếng.
Cố Minh Kiện nói: "Có điều bỏ bảy trăm triệu ra để mua khu đất này thì chỉ sợ có chút không đáng."
Tạ Khôn Cử mỉm cười nói: "Phí tổn mặc dù cao, nhưng quan trọng là ở kinh thành, người làm kinh thương rất nhiều lúc cần phải có khí phách dám đi trước thiên hạ." Những lời này căn bản chính là phùng má giả làm người mập.
Cố Minh Kiện nói: "Khí phách của Tạ tổng thật sự là khiến tôi bội phục, phí tổn cao như vậy, tôi nếu giành được tới tay thì cũng nhất định sẽ lựa chọn vứt bỏ, nhiều nhất là tổn thất chút tiền ký quỹ."
Trương Dương nói: "Minh Kiện. Những lời này của anh không đúng rồi, Tạ tổng làm sinh ý lớn như vậy, sao lại phải để ý tới mấy xu lẻ này, trong kinh thương quan trọng nhất là danh dự, nếu Tạ tổng vứt bỏ thì khẳng định sẽ có người nói Tạ tổng xuất hiện vấn đề trên tài chính, nói không chừng có thể sẽ tạo ra một loạt phản ứng dây chuyền không tốt, thứ như danh dự có bao nhiêu tiền cũng không mua được đâu." Thằng cha này tuyệt không bỏ ỡ cơ hội xát muối vào vết thương.
Triệu Nhu Đình nói: "Hai vị cũng không cần phải lo lắng. Danh tiếng của hai vợ chồng chúng tôi trong thương giới luôn luôn rất tốt, kinh doanh trong thương giới quan trọng nhất là chữ thành, chuyện bội ước chúng tôi chưa bao giờ làm cả."
Cố Minh Kiện nói: "Đạo cũng có câu, làm ăn chính là như vậy, tôi bội phục bội phục chính là người làm việc đường đường chính chính."
Trương Dương nói: "Tạ phu nhân tạo cho tôi cảm giác chính là quang minh lỗi lạc, nữ trung anh hào, Tạ tổng đối với cô nhất định là rất tốt."
Tạ Khôn Cử mỉm cười nói: "Tình cảm vợ chồng chúng tôi cũng tính là tương cứu trong lúc hoạn nạn. Cử án tề mi."
Trương Dương nói: "Tạ tổng thật sự là một người tôn trọng nữ tính, tôi rất thích anh. Tôi ghét nhất chính là loại người khốn nạn thích bắt nạt đàn bà con gái."
Hàm dưỡng của Tạ Khôn Cửcho dù tốt đến mất thì Lúc này sắc mặt cũng không khỏi có chút thay đổi. Hắn cố nén tức giận gật đầu nói: "Hai vị, chúng tôi còn có việc, xin đi trước!"
Cố Minh Kiện nói: "Trương Dương, em gái tôi ở hội triển lãm bị người ta đánh, chuyện này không thể để yên! Lát nữa tôi sẽ tìm anh tính sổ."
Triệu Nhu Đình tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, trở lại phòng nghỉ. Đóng cửa phòng lại rồi cô ta chỉ vào mũi Tạ Khôn Cử mà mắng: "Đều là chuyện tốt mà anh làm ra đấy! Tôi đã nhắc nhở anhrồi. Anh tranh với bọn họ làm gì? Bảy trăm triệu một ngàn vạn để giành lấy khu đất Thành Thể. Anh có nghĩ tới có thể kiếm được bao nhiêu tiền hay không?"
Tạ Khôn Cử nói: "Tiền không phải là quan trọng nhất!"
Triệu Nhu Đình nói: "Thế cái gì quan trọng? Mặt mũi quan trọng hơn à? Vì mặt mũi, anh có thể tùy tiện ném bốn trăm triệu đi ư? Tạ Khôn Cử, khí phách của anh lớn quá!"
Tạ Khôn Cử nói: "Chuyện đã phát triển đến nước này, em cãi nhau với anh thì cũng có ích lợi gì?"
" Chúng ta có thể vứt bỏ!"
Tạ Khôn Cử nói: "Em không nghe hiểu ý tứ vừa rồi của bọn họ ư? Nếu chúng ta hiện tại vứt bỏ, bọn họ còn chưa biết sẽ nói chúng ta thế nào nữa!"
Triệu Nhu Đình nói: "Em mặc kệ, em vì sao tự dưng phải vứt đi bốn trăm triệu!?"
Thế giới này rất nhiều lúc đều không giảng đạo lý, Tạ Khôn Cử không phải vì mặt mũi, cũng không phải là tranh ý khí, chuyện hôm nay là hắn kém người ta một chiêu, hắn bị đánh bại, bại rất thảm, nếu không phải Tiết Thế Luân xuất hiện, Tạ Khôn Cử cũng sẽ không sai phỏng đoán sai tình thế, có lẽ lúc tới sáu trăm triệu đã nên lựa chọn bọn cuộc rồi, hiện tại thì nói gì cũng đã muộn.
Trương đại quan nhân và Cố Minh Kiện ra bên ngoài, hai người đồng thời bật cười, hôm nay cuối cùng cũng trút được cục tức trong lòng, Cố Minh Kiện nói: "Tên khốn nạn đó cứ như là bị tát một phát vậy, sắc mặt cũng khó coi vãi chưởng."
Trương Dương nói: "Bốn trăm triệu, phí tổn ước chừng cao hơn bốn trăm triệu, đây là tiền thật đó, ai gặp phải cũng đau lòng thôi."
Cố Minh Kiện nói: "Vừa rồi tôi thực sự có chút lo lắng, vạn nhất khi hô bảy trăm triệu, hắn không tiếp không tiếp thì chúng ta chẳng phải là tự chui vào bẫy của mình ư?"
Trương Dương cười nói: "Nếu Tiết Thế Luân không xuất hiện thì hắn mười phần có chín sẽ không tiếp chiêu, nhưng Tiết Thế Luân vừa ra mặt, hắn liền có suy nghĩ ngoan cố đấu với chúng ta, kết quả ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo."
Cố Minh Kiện cười ha ha, Trương Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Tiết Thế Luân ở xa xa đang đứng trước chiếc Bentley màu đen hút xì gà, Trương Dương nói một tiếng với Cố Minh Kiện rồi chậm rãi đi đến chỗ Tiết Thế Luân.
Cố Minh Kiện không muốn đối mặt với Tiết Thế Luân, hắn đã biết chuyện không vui của Tiết Thế Luân và cha, cho nên lựa chọn lảng tránh.
Trương Dương tới trước mặt Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân nhìn thoáng qua Cố Minh Kiện ở xa xa rồi nói: "Tiểu tử của Cố gia hôm nay biểu hiện không tồi.”
Trương Dương cười nói: "Ít nhiều cũng nhờ có bốn trăm triệu của chú Tiết chống lưng."
Tiết Thế Luân nói: "Ngân phiếu khống mà thôi, nếu cuối cùng là các anh giành được khu đất đó thì nói không chừng tôi sẽ đổi ý."
Trương Dương nói: "Chú Tiết, chú ở trong lòng tôi chính là một lời nói đáng giá ngàn vàng."
Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Một lời nói đáng giá ngàn vàng cũng phải cân nhắc tới lợi hại." Hắn phả ra một làn khói rồi mỉm cười nói: "Hai vợ chồng của Tạ Khôn Cử ra rồi kìa."
Trương Dương thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại trước cửa, quả nhiên nhìn thấy vợ chồng Tạ Khôn Cử mặt mũi xầm xì bước ra. Trương Dương cười nói: "Chú Tiết, lần này chúng ta liên thủ chơi hắn một vố, chú nói hắn liệu có hận cả chú và cháu không?"
Tiết Thế Luân nói: "Có liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ là vừa hay xuất hiện ở đây, tôi có tham gia tranh thầu đâu." Hắn lại hút xì gà rồi nói: "Ỷ vào có chút quan hệ với Chu gia, không để ai vào mắt, đúng là ếch ngồi đáy giếng." Y nói với Trương Dương: "Cho dù hắn hận tôi thì hắn cũng không dám đối phó tôi, chỉ là cậu lần này khẳng định có phiền toái rồi."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1123-1: Trừng mắt tất báo (1)
Chương 1123-1: Trừng mắt tất báo (1)