Trương đại quan nhân đứng tại chỗ chờ, hắn không có thói quen lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Sử Anh Hào và hai vị sư đệ của hắn nhân dịp này khuyên những người trong phòng khác ra ngoài, thật ra vừa rồi khi bọn họ ngăn chặn Triệu Duyên Khánh thì những khách nhân khác đều đã đi rồi, chỉ còn lại có hai người vừa ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy trường hợp trước mắt thì cũng chẳng buồn mặc quần áo, quấn khăn ở hạ thể rồi vội vàng chạy đi.
Triệu Duyên Khánh bỗng nhiên từ trong tủ quần áo rút ra một cây roi thép sáng loáng, rít một tiếng, quét tới người Trương Dương. Hắn ra tay cực kỳ kín. Trước chuyện đã giấu roi thép trong tủ thay quần áo. Đủ thấy sự ngoan giả dối của người này. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là một đòn tất sát.
Trương đại quan nhân hừ lạnh. Tay phải nhoáng lên một cái, không ai có thể nhìn rõ thế nào thì roi đã lọt vào tay hắn, không thấy hắn dùng sức thế nào, không ngờ cái roi thép ấy lại đứt từng khúc
Triệu Duyên Khánh trợn trừng hai mắt, không thể tin vào những gì mà mắt mình nhìn thấy là sự thực.
Có điều Trương đại quan nhân sau khi đánh gãy roi thép trong tay hắn thì không hề nóng lòng tiến công mà là đứng đó mỉm cười nhìn hắn: "Để tôi kiến thức Quy Dương chưởng của anh một chút."
Triệu Duyên Khánh cắn chặt răng: "Được thôi! Là tự mày muốn chết!" Hắn huy động tay phải đánh vào ngực Trương Dương.
Sự thật chứng minh, những lời độc ác thì ai cũng nói được, Triệu Duyên Khánh nói rất sát khí, một chưởng này đánh ra cũng quả thực có vài phần khí thế, đại sư huynh của Quy Dương môn cũng không phải là hạng hư danh.
Trương đại quan nhân cũng một chưởng đón đánh song chưởng song chưởng va chạm, Trương đại quan nhân thì đứng thẳng tại chỗ, không chút sứt mẻ, Triệu Duyên Khánh thì thét lớn một tiếng rồi thân thể bay ngược về phía sau, rơi xuống giường mát xa, cánh tay phải cũng ngờ cũng rũ ở đó, không ngờ bị một chiêu của Trương Dương chấn cho gãy xương.
Sử Anh Hào trước đây đã giao thủ với Trương Dương, biết sự lợi hại của hắn rồi, nhưng hôm nay nhìn thấy Trương Dương chỉ một chưởng đã đánh bay Triệu Duyên Khánh, thì mới biết Trương Dương trước đây căn bản không ý xuất ra xuất toàn lực, đúng như là cha đã nói, tu vi võ công của kẻ này sâu không lường được, trong đương thời rất ít người có thể địch nổi hắn.
Trương Dương tới trước mặt Triệu Duyên Khánh, nhìn Triệu Duyên Khánh đang mặt xám mày tro, mỉm cười nói: "Anh nếu còn muốn giữ cánh tay phải này của mình thì thành thành thật thật khai ra cho tôi, hôm đó ai tới đập đài triển lãm là do ai sai khiến?" Trương Dương biết người phía sau màn sai khiến khẳng định là Tạ Khôn Cử, chỉ cần Triệu Duyên Khánh thừa nhận thì mình có thể hắn dẫn hắn đi tới trước mặt Tạ Khôn Cử khởi binh vấn tội.
Triệu Duyên Khánh đầu đầy mồ hôi, hắn biết cánh tay của mình đã gay, hơn nữa không chỉ gãy một chỗ, đối với hắn mà nói thì cánh tay này trọng yếu phi thường, hắn có thể thành danh với Quy Dương chưởng tất cả là nhờ vào cánh tay này.
Trương Dương nói: "Đương nhiên, anh cũng có thể không nói." Tay hắn chậm rãi đặt lên vai Triệu Duyên Khánh, Triệu Duyên Khánh cảm thấy xương quai xanh của mình có một cỗ hàn khí rót vào, hắn kinh hãi không thôi, Trương Dương chẳng lẽ muốn phế bỏ võ công của mình, hắn run giọng nói: "Phương Vĩnh Đồng... Hắn... Hắn Hắn phó tổng của công ty vĩnh cửu..."
Từ sau chuyện tranh thầu, tâm tình của Triệu Nhu Đình xuống dốc không phanh. sự tham gia của Trương Dương khiến cô ta vô duyên vô cớ tổn thất bốn trăm triệu, đương nhiên cô ta cũng có thể vứt bỏ khu đất Thành Thể đó, nhưng tiền ký quỹ năm trăm ngàn là cô ta đề suất, chẳng phải là tự dưng mất trắng ư, huống chi danh khí của vĩnh cửu trong giới thương nghiệp cũng không phải là tích lũy trong ngày một ngày hai, nếu bọn họ vứt bỏ thì sẽ đả kích nghiêm trọng tới danh dự của xí nghiệp, hơn nữa ý tứ của đám người Trương Dương rất rõ ràng, chỉ cần bọn họ vứt bỏ thì đám người này sẽ mượn chuyện này để chế tạo phong ba, hiện tại Triệu Nhu Đình đã không thể khinh thị người tuổi trẻ này. Thật ra dựa theo tốc độ phát triển của kinh tế hiện tại thì giá đất sẽ tăng cao từng năm, huống chi khối đất Thành Thể đó cũng là bảo địa của trung tâm thành phố, chỉ cần khai phá thích đáng thì vẫn không đến mức lỗ to, nhưng muốn thu hoạch lớn trong ngắn hạn thì rất khó.
Nghĩ tới chỗ tiền đã mất này, trong lòng Triệu Nhu Đình liền bắt đầu nhỏ máu, cô ta không phải là một nữ nhân keo kiệt, nhưng lần này thua quả thực uất ức, trong mắt Triệu Nhu Đình, hành vi lần này của chồng căn bản là tranh ý khí, là không cần thiết. Hắn vào lúc trút giận cho đại ca, đã quên đi thân phận thương nhân của mình, quên đi kết thù khắp nơi chính là đại kỵ của người làm kinh thường.
Sự trầm tư của Triệu Nhu Đình bị tiếng chuông điện thoại làm ngắt quảng, thư ký thông báo bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương cầu kiến.
Triệu Nhu Đình nhíu mày, không hề do dự lâu, đồng ý để Trương Dương tiến vào.
Trương đại quan nhân tươi cười rạng rỡ bước vào trong văn phòng của Triệu Nhu Đình, mặc dụ nụ cười này của hắn nữ nhân nào cũng thích, nhưng ở trong mắt Triệu Nhu Đình thì cười trông thật sự là đáng ghét, rất đáng đánh.
Triệu Nhu Đình rất lịch sự mời Trương Dương ngồi xuống. Cô ta luôn luôn cho rằng mình là nữ nhân có tu dưỡng, cho dù là khi đối mặt với đối thủ của mình thì cô ta vẫn duy trì phong độ nên có.
Trương đại quan nhân ngồi xuống ghế trên đối diện với cô ta, giữa hai người cách nhau một bàn làm việc, thoạt nhìn Trương Dương cứ như là người đi xin việc.
Triệu Nhu Đình nói: "Trương tiên sinh tìm tôi có việc gì à?" Trong lòng có cô ta vẫn chút kỳ quái, cho dù Trương Dương muốn tìm thì cũng nên đi tìm chồng mình chứ.
Trương Dương cười nói: "Có việc!" Hắn đánh giá hoàn cảnh văn phòng của Triệu Nhu Đình một chút rồi phát hiện Triệu Nhu Đình không hề có ý pha trà cho mình, mỉm cười nói: "Thời tiết nóng quá, chỗ Triệu tổng có nước không?"
Triệu Nhu Đình áy náy nói: "Thật có lỗi, tôi sơ sót rồi." Cô ta đứng dậy mở tủ lạnh, từ trong đó lấy ra một chai nước khoáng đưa cho Trương Dương, trong lòng thì thầm nghĩ, chẳng lẽ còn định ngồi đây lâu ư?
Trương Dương mở bình nước khoáng uống một ngụm rồi nói: "Tôi đã tìm được Triệu Duyên Khánh."
Triệu Nhu Đình có chút bối rối nói: "Ai là Triệu Duyên Khánh?"
Trương Dương nói: "Cô có lẽ không biết nhưng Phương Vĩnh Đồng nhất định quen, Triệu Duyên Khánh đã thừa nhận, đám người bọn họ tới đập đài triển lãm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tất cả là do Phương Vĩnh Đồng sai khiến."
Triệu Nhu Đình nói: "Bí thư Trương, ý tứ của lời này là đang chỉ trích tôi?"
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không nói Triệu tổng có liên quan gì tới chuyện này, nhưng Phương Vĩnh Đồng nhất định có liên quan tới chuyện này, có thể gọi hắn tới giải thích một chút hay không? Nếu thực sự là hiểu lầm thì tốt nhất nên nói rõ sớm một chút, để tránh mọi người làm tổn thương hòa khí."
Triệu Nhu Đình nói: "Hắn đi Singapore công tác rồi, anh không gặp được hắn đâu."
Trương Dương gật đầu nói: "Thật sự là đáng tiếc."
Triệu Nhu Đình nói: "Phương Vĩnh Đồng có làm chuyện mà anh nói hay không thì tôi không biết, nhưng có một điểm tôi có thể nói với anh, cho dù là hắn đã làm gì thì cũng chỉ là hành vi cá nhân của hắn, không có bất kỳ liên quan gì tới vĩnh cửu."
Trương Dương mỉm cười nói: "Triệu tổng, cô đừng nóng, tôi cũng không hề nói chuyện này là cô sai khiến, cô cũng đừng vội chối bỏ liên quan."
Triệu Nhu Đình nói: "Bí thư Trương, anh còn có việc nữa không?"
Trương Dương lắc đầu: "Không có việc gì cả, tôi đi đây." Hắn tuy rằng nói như vậy nhưng không hề lập tức đứng dậy mà lại uống một ngụm nước rồi nói: "Nếu chuyện này thực sự là Phương Vĩnh Đồng làm, vậy tính của người này thật sự là quá kém, muốn đối phó tôi thì cứ minh đả minh lai, vì sao lại sai người đi đánh bị thương hai cô gái."
Triệu Nhu Đình không kiên nhẫn nhìn nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: "Xin lỗi, tôi mười giờ còn có một cuộc họp."
Trương Dương cười cười đứng dậy: "Vậy không làm mất thời gian của cô nữa." Hắn đứng dậy vươn tay về phía Triệu Nhu Đình, chủ động bắt tay chào cô ta.
Triệu Nhu Đình không muốn bắt tay hắn, nhưng cô ta cuối cùng vẫn không cự tuyệt Trương Dương, Trương Dương cầm tay cô ta, vẻ mặt thoáng có chút khác thường.
Triệu Nhu Đình rất nhạy bén nắm được sự biến hóa của hắn: "Bí thư Trương còn có chuyện gì ư?"
Trương Dương lúc này mới buông tay cô ta ra cười nói: "Không có gì!"
Tạ Khôn Cử khi tới tổng bộ vĩnh cửu thì vừa hay nhìn thấy Trương Dương từ trong tòa nhà đi ra, hắn ngây ra một thoáng, không hề nóng lòng xuống xe mà là chờ Trương Dương lên xe đi rồi mới mở cửa xe bước xuống.
Tới văn phòng của, Tạ Khôn Cử mở tủ lạnh bỏ một hộp thuốc vào, đi tới phía sau vợ rồi nhẹ nhàng vuốt ve hai vai giúp cô ta: "Nhu đình, anh vừa rồi tới đi gặp chủ nhiệm Trần, hắn đã giúp điều chỉnh lại phương thuốc một chút."
Triệu Nhu Đình nhắm mắt lại, đầu dựa vào vai chồng, nói khẽ: "Việc gì phải phí sức như vậy, hắn chữa cho em mười năm rồi, kết quả thế nào? Vô dụng, viêm cột sống tính tê cứng là nan đề thế giới, hắn cũng lực bất tòng tâm mà thôi."
Tạ Khôn Cử nói: "Rồi sẽ có biện pháp mà."
Triệu Nhu Đình tay hắn, bảo hắn dừng mát xa, nói khẽ: "Vừa rồi Trương Dương đã tới."
Tạ Khôn Cử dừng động tác, hai mắt lộ ra quang mang âm lãnh: "Anh cũng thấy hắn rồi, thằng ôn này tới làm gì?"
Triệu Nhu Đình nói: "Hắn nói đã bắt được Triệu Duyên Khánh, Triệu Duyên Khánh đã thừa nhận, tới đài triển lãm gây sự là bị Phương Vĩnh Đồng sai khiến."
Tạ Khôn Cử ngồi xuống ghế vừa rồi mà Trương Dương ngồi, vẻ mặt lộ ra vẻ ngưng trọng: "Hắn đã tra được tới Phương Vĩnh Đồng rồi ư?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1123-3: Trừng mắt tất báo (3)
Chương 1123-3: Trừng mắt tất báo (3)