TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1157-1: Bình tĩnh (1)

Trương đại quan nhân cho Võ Trực Anh Nam kỳ hạn ba ngày, là hắn đã cân nhắc kỹ càng, tính toán tất cả khả năng có thể xảy ra, hắn có lòng tin Võ Trực Anh Nam sẽ cúi đầu.

Trương Dương là người không chịu ngồi yên, ba ngày này hắn cũng không thành thành thật thật chờ đợi, lợi dụng thời gian này để thăm bản bè, cũng coi như là một loại phương thức để thả lỏng, có điều Trương Dương lại không tới bái phỏng Tống Hoài Minh như trước đây, cả thế giới đều biết hắn và Sở Yên Nhiên đã chia tay, hiện tại bí thư Tống nhìn hắn là mũi không phải mũi mắt không phải mắt, nếu để cho người khác nhìn thấu sự ảo diệu trong đó thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư?

Buổi trưa Hôm ấy Viên Ba ở Vọng Giang lâu mởtiệc đón gió tẩy trần cho Trương Dương, Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân, Đinh Triệu Dũng tất cả đều tới, hôm nay rất khéo, không ai mang theo bạn gái cả, khi Trương đại quan nhân tới Vọng Giang lâu thì những người khác đều đã đến, Trương Dương nhìn thấy cảnh trước mắt thì hơi có chút ngạc nhiên: "Hôm nay làm sao vậy? Sao toàn một lũ đực rựa thế này?"

Trần Thiệu Bân nói: "Ngồi ăn với cậu, dẫn bạn gái theo không an toàn."

Lương Thành Long bật cười: "Đúng vậy, vạn nhất để anh cưa mất người ta rồi, chúng tôi có khóc cũng không kịp."

Trương Dương nói: "Đám người này các anh nhìn tôi như vậy ư? Tôi là loại người trọng sắc khinh bạn à? Vợ của bạn không thể đụng, tôi ở trước mặt các chị dâu trước giờ đều là thành thành thật thật quy củ."

Viên Ba cười nói: "Đừng nghe bọn họ nói hưu nói vượn, mấy anh em lần này không mang theo phụ nữ là muốn vui vẻ một trận với anh."

Trần Thiệu Bân nói: "Bí thư Trương à, chúng ta không thể cả ngày làm việc được, thỉnh thoảng cũng có phải lúc say sưa chè chén ôm gái chứ, có vậy thì đời nó mới vui được."

Đinh Triệu Dũng cười theo, Lương Thành Long nói: "Anh cười cái rắm á, uống rượu không có phần anh, ăn no rồi mau về nhà đi, có anh ở đây, ông anh vợ anh không được tự nhiên."

Đinh Triệu Dũng nói: "Chuyện hoang đường của ác anh đừng có tính tôi vào, tôi ăn no rồi về nhà với vợ."

Trương Dương nói: "Sao không mang tiểu Tĩnh tới?"

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Cô ấy có chút không khỏe."

Lương Thành Long nói: "Đều sắp làm cậu cả rồi, mau chuẩn bị tiền lì xì đi."

Trương Dương cười ha ha, nói: "Đám tiểu tử các anh đừng khi dễ em rể tôi, nào, hôm nay sẽ uống cho đám người các anh nằm bệt hẳn, để các anh say nằm trên đùi mỹ nhân, lát nữa đông tây nam bắc cũng phân không rõ."

Mấy người cầm chén rượu lên đồng thanh hưởng ứng, không bọn họ vừa cạn chén thì Bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.

Viên Ba vốn cho rằng là nhân viên phục vụ vào đưa đồ ăn, nhưng sau khi cửa phòng mở ra, tất cả mọi người trợn mắt há hốc miệng, tay cầm chén rượu đờ ra đó, Trương đại quan nhân bởi vì hướng lưng ra cửa cho nên không nhìn thấy người đi vào là ai, hắn cười cười xoay người lại, nhưng khi hắn thấy rõ người đến thì cả người cũng lập tức như bị đóng băng.

Cô ta trên người mặc một chiếc áo sơmi trắng rất đơn giản, bên dưới mặc quần bò màu xanh, máu tóc như mây, mắt trong như nước. Lẳng lặng xuất hiện ở ngoài cửa, Trương Dương nhớ rõ trên người một nữ nhân khiến hắn nhớ khắc cốt ghi tâm cũng từng ăn mặc như vậy.

Đám người Viên Ba Cho dù là là người bàng quan thì cũng rất rung động, nếu không phải sớm biết Cố Giai Đồng đã mất, mỗi người đều sẽ cho rằng người trước mắt chính là Cố Giai Đồng.

Kheng một tiếng, Trương đại quan nhân không ngờ đánh rơi chén rượu xuống đất. Keng một tiếng vỡ vụn, cũng chính thanh âm này khiến hắn tỉnh táo lại, Trương đại quan nhân gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, mỗi người đều nhìn ra nụ cười của hắn có chút gượng gạo.

Trương Dương nói: "Cô tới đấy à!" Lúc nói giọng nói c hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tựa như cô ta một mực ở tại đây, vốn chính là ở nơi này.

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Tôi tới tìm anh, hy vọng không làm phiền nhã hứng của các anh."

Trương Dương mỉm cười nói: "Một đám lá cây chờ làm nền cho đóa hoa hồng là cô mà."

Viên Ba nói: "Ngồi đi!" Hắn đã ngửi được vị đạo không bình thường, cứ như mưa gió sắp tới.

Lương Thành Long nhíu mày, là bằng hữu, thật ra mỗi người bọn họ đều biết rõ ràng quan hệ giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng, cũng hiểu rõ cái chết của Cố Giai Đồng đã mang tới sự bi thương và thương tổn như thế nào cho Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử hôm nay ăn mặc cực kỳ giống Cố Giai Đồng, cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là rắp tâm cố ý, thượng binh phạt mưu, công tâm làm chủ, nữ nhân này hôm nay là thiện giả bất lai.

Đinh Triệu Dũng tràn ngập lo lắng nhìn Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử làm như vậy, đối với Trương Dương mà nói thì thực sự là rất tàn nhẫn, căn bản là đang cố ý gợi lên vết thương lòng của hắn.

Nguyên Hòa Hạnh Tử ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, Trần Thiệu Bân nhìn hai người, tình cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc, trước đây, Trương Dương và Cố Giai Đồng cũng từng xuất hiện như vậy trước mặt bọn họ, Trần Thiệu Bân nói một câu: "Giống, giống thật, Quả thực là giống nhau như đúc."

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Nếu các anh cũng coi tôi là cô ta thì tôi cũng không ngại."

Trương đại quan nhân cầm chén rượu khác lên, nói: "Tôi thì ngại."

Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Lý do là gì?"

"Cô không phải là cô ta, không ai có thể thay thế cô ta được!" Trương Dương nói xong thì cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó thì hắn đứng lên đi ra ngoài.

Mấy người Viên Ba đều sửng sốt, với tửu lượng của Trương Dương, chén rượu này làm sao khiến hắn say cho được, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì rõ ràng là đãsay rồi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm chén trước mặt lên, áy náy nói: "Hôm nay thật sự là đã quấy rầy đã quấy rầy các vị rồi!"

Lương Thành Long nói: "Cố ý, nội tâm của Người Nhật Bản thật sự là rất xâu!" Lương Thành Long đay là nói ra tiếng lòng của mọi người, bọn họ đều nhìn ra Nguyên Hòa Hạnh Tử hôm nay là có chuẩn bị mà đến, cô ta ăn mặc như vậy, căn bản chính là hung hăng đâm một đao vào trong lòng Trương Dương.

Sự bình tĩnh của Nguyên Hòa Hạnh Tử thì nằm ngoài dự đoán của họ, cô ta uống chén rượu đó xong thì nói: "Tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử, tôi không phải là cô ta.” Sau đó thì cô ta cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Viên Ba cầm chén rượu lên, mấy người ngơ ngác nhìn nhau.

Trần Thiệu Bân nói: "Chuyện này không liên quan tới chúng ta!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Tôi cũng quản lắm, nhưng không biết quản từ đâu!"

Lương Thành Long nghiến răng nghiến lợi nói: "Ả đàn bà này độc thật, Triệu Dũng, cậu gọi điện thoại cho anh rể cậu, bảo hắn chà đạp mụ đàn bà Nhật Bản này đi, không phải muốn đóng giả Cố Giai Đồng ư? Bắt anh phải trả giá đắt."

Trần Thiệu Bân cười một tiếng, lại bị Viên Ba trừng mắt lườm một cái, thằng cha này vội vàng thôi cười: "Liên quan chó gì tới tôi!"

Trương Dương lái xe tới hồ thu hà, nơi này ghi lại rất nhiều hồi ức của Cố Giai Đồng và hắn, hắn biết Nguyên Hòa Hạnh Tử nhất định sẽ theo tới, đỗ xe ở ven hồ rồi đi về phía bãi cỏ.

Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn đi theo hắn, sau khi dừng xe thì không đi tới mà đứng trước xe từ xa nhìn bóng dáng của Trương Dương. Ánh mặt trời ấm áp bao phủ hồ thu hà vào buổi chiều, rất nhiều bụi bậm bay loạn trong gió, xung quanh lặng yên không có tiếng người, lông mi dài đen của Nguyên Hòa Hạnh Tử khiến ánh mắt của cô ta lộ ra có chút mịt mù, cô ta nhìn Trương Dương đứng bên hồ, ngửa đầu, chống nạnh, dùng một tư thế cực kỳ kiêu ngạo và quật cường dứng ở đó, không biết hắn là đang tức giận hay là đang suy tư.

Trong lòng Nguyên Hòa Hạnh Tử bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác áy náy, hành động của cô ta hôm nay tựa hồ có chút tàn nhẫn, đã xát muối lên vết thương của Trương Dương, nhưng Trương Dương gần đây đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích của cô ta, trận chiến giữa bọn họ căn bản là Trương Dương khơi mào trước.

Cứ như vậy nhìn bóng dáng của hắn, ước chừng mười phút thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đi đến bên cạnh hắn, trong mười phút có thể phát sinh rất nhiều biến hóa, gió đã đưa mây đen tới, tụ trên hồ THu Hà, che khuất ánh mặt trời, một cơn bão sắp tới.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: "Anh chuẩn bị ở chỗ này hứng mưa à?"

Trương Dương không nhìn cô ta, vẫn nhìn hồ nước đột nhiên trở nên thâm trầm: "Khi cô ta còn sống, chúng tôi thường xuyên tới đây đi dạo."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi tin anh nhất định rất yêu cô ta."

Trương Dương xoay người, mắt hắn có chút đỏ lên, bộ dáng của hắn thậm chí khiến Nguyên Hòa Hạnh Tử sinh ra một loại ảo giác, cho rằng hắn vừa mới khóc, trong lòng cô ta bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, cô ta biết mình đang hối hận, hối hận vì vừa rồi đã làm như vậy.

Trương Dương nói: "Cô không biết đâu! Vĩnh viễn không biết được đâu!" Hắn nói xong câu đó thì ánh mắt nhìn lên mắt Nguyên Hòa Hạnh Tử thật lâu, sau đó hắn đột nhiên ôm lấy cô ta, ôm cực kỳ thô bạo, ôm chặt thân thể mềm mại của cô ta rồi cúi đầu hôn môi cô ta.

Nguyên Hòa Hạnh Tử bị hành động của hắn khiến cho sợ ngây người, cô ta căn bản không đoán trước được Trương Dương sẽ có hành vi xung động như vậy, cô ta ra sức giãy dụa, mím chặt môi, đột nhiên cô ta há miệng cắn lên môi Trương Dương một cách, trong khoảng cách gần như vậy, cô ta thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng mí mắt Trương Dương rung rung, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, Nguyên Hòa Hạnh Tử cảm thấy môi có vị mặn, là máu của hắn, nhưng cô ta vẫn cắn chặt, hai tay vẫn kháng cự.

Đọc truyện chữ Full