TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1179-1: Người bay trên không (1)

Mấy tên cướp đồng thời nói với tên ủng hộ Trương Dương: "Câm miệng!"

" Các anh tất cả câm miệng lại hết, anh ta nói chuyện với tôi, có liên quan gì tới đám bại hoại các anh!"

Mấy tên cướp bị cô ta quát cho ngây ra đó, tên cầm đâu nói: "Có lầm hay không vậy, chúng ta ai là cướp, súng ở trong tay chúng tôi, quyền lên tiếng ở bên chúng tôi!"

" Đúng vậy, đúng vậy!" Đám còn lại phụ họa.

Trương đại quan nhân tức giận nói: "Tất cả câm miệng hết, tôi sắp chết rồi, cho tôi nói một câu không được à!"

Mấy tên cướp liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

Trương Dương nhìn vào hai mắt Sở Yên Nhiên rồi nói: "Yên Nhiên, có những lời anh đã muốn nói với em từ lâu rồi, nhưng lại không kịp nói ra, anh yêu em, trong lòng anh, anh thủy chung coi em còn quan trọng hơn tính mạng của mình."

" Tôi không chịu nổi nữa rồi, hắn con mẹ nó quá dối trá!" Một gã cướp không nhịn được giơ súng lên, nhìn dáng vẻ của hắn thì tựa hồ muốn một phát bắn chết Trương Dương một cách cho thống khoái.

Sóng mắt của Sở Yên Nhiên lại trở nên vô cùng ôn nhu.

Trương Dương nói: "Anh biết con người anh có rất nhiều tật xấu, nhưng em chưa bao giờ từng ghét bỏ anh, chúng ta quen nhau ở Hắc Sơn Tử, khi đó anh chỉ là một gã tiểu tử ngốc ngếch, còn em là khuê nữ nhà giàu mà lại không ghét bỏ anh, toàn tâm toàn ý với anh, chớp mắt đã từ năm 92 tới năm 97, năm năm rồi, Hongkong cũng trở về rồi, anh thủy chung lại không cho em một lời hứa thực sự, Yên Nhiên, anh là người không hiểu lãng mạn, anh cũng muốn cầu hôn em một cách lãng mạn, để em cả đời này không quên được, nhưng anh không cách nào làm được, hiện tại anh cuối cùng cũng hạ quyết định cầu hôn em, nhưng anh lại sắp phải rời khỏi nhân thế rồi, Yên Nhiên, nếu còn có kiếp sau thì em có nguyện ý gả cho anh không?"

Trong mắt đẹp của Sở Yên Nhiên đã đẫm nước mắt trong suốt: "Vẫn còn ở kiếp này, việc gì phải đợi tới kiếp sau, em nguyện ý gả cho anh, đời đời kiếp kiếp, em đều nguyện ý làm vợ của anh."

Một gã cướp nghe mà không nhịn được lệ nóng doanh tròng, xông lên vỗ một cái vào ót Trương Dương: "Đánh cái thằng ngu mày có phúc mà không biết hưởng!"

Gã cầm đầu nhấc súng lên nói: "Nói xong chưa? Xử lý hắn nhé, loại người cặn bã như hắn không đáng để được sống trên đời này." Họng súng được nhắm ngay vào đầu Trương Dương.

Sở Yên Nhiên nói: "Chậm đã!"

Tên cầm đầu nói: "Sao? Không phải nói đã xong rồi ư?"

Sở Yên Nhiên vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trương Dương, thâm tình nói: "Trương Dương, anh biết đó, em không thể chịu nổi nỗi đau mất anh, cho nên, anh phải tha thứ cho một nữ nhân ích kỷ như em." Cô ta nói xong thì bỗng nhiên lao về phía cửa máy bay không đóng, đẩy tên cướp gác cửa ra rồi nhảy xuống.

Trương đại quan nhân kêu thảm thiết: "Yên Nhiên!" Tốc độ phản ứng của Thằng cha này tuyệt đối là nhất lưu, nhưng vẫn không kịp túm lấy Sở Yên Nhiên trước khi cô ta nhảy ra. Thằng cha này ngay lập tức liền xông ra ngoài, nhảy xuống từ cửa theo Sở Yên Nhiên.

Bọn cướp hiển nhiên không ngờ một màn này lại xảy ra, tên cướp đứng ở cửa bị Sở Yên Nhiên đẩy ra nhanh chóng kéo tấm vải che trên mặt xuống, thằng cha này không ngờ là Viên Tân Dân, hắn ảo não không thôi nói: "Xong rồi, anh Dương, anh có mang dù để nhảy đâu..."

Sở Yên Nhiên sau khi nhảy ra ngoài thì cô ta cảm thấy thân thể của mình giống như một chiếc lông chim bồng bềnh, sau đó thì nhanh chóng hạ xuống, tiếng gió rít gào bên tai, trước mắt hiện ra tình cảnh khi cô ta và Trương Dương mới quen nhau. Cô ta nghe thấy tiếng cầu hôn của Trương Dương, nghe thấy tiếng thổ lộ chân thành của hắn, cô ta cảm thấy yêu hắn lâu như vậy là đáng, sự chờ đợi của cô ta cũng đáng.

Nhưng cô ta vì sao phải khóc? Bởi vì hạnh phúc tới quá đột nhiên, thậm chí không kịp để thể hội.

Tất cả đương nhiên không phải là kết thúc, khi Sở Yên Nhiên nhảy ra khỏi cửa máy bay thì cởi áo khoác ra, trên lưng của cô ta có một cái túi loại nhỏ, không ai chú ý tới chi tiết này.

Sở Yên Nhiên nhìn thấy một mảng xanh mượt của đỉnh núi, nhìn thấy cảnh vật không ngừng to ra, cô ta nhanh chóng điều chỉnh tốt tư thái cơ thể thật tốt trên không, nhưng ngay khi cô ta chuẩn bị bung dù thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét to, sau đó thì nhìn thấy Trương Dương rơi xuống sát bên cạnh mình, Trương đại quan nhân mở to mắt, khi hắn nhảy xuống mới nhìn rõ Sở Yên Nhiên không ngờ có dù, hắn trong lúc nguy cấp cũng nhảy ra ngoài theo là muốn đuổi theo cô ta trước khi cô ta rơi xuống đất, lợi dụng nội lực của mình để giảm bớt trọng lực của Sở Yên Nhiên, kéo cô ta lại khỏi cái chết, nhưng Trương đại quan nhân sau khi nhảy ra mới phát hiện Sở Yên Nhiên không ngờ đã sớm có chuẩn bị, không ngờ cô ta không phải là chủ động muốn chết, mà là mình mới đúng.

Nhưng mình thẳng tắp nhảy xuống, đừng nói là có dù, cho dù một cái lông cũng không có, Trương đại quan nhân ai oán kêu lên, thân thể đột nhiên rơi xuống bên cạnh Sở Yên Nhiên, vốn hắn là muốn đá vào mông Sở Yên Nhiên một cước, dùng hết lực lượng toàn thân hóa giải thế rơi của cô ta để bảo hộ cho cô ta được bình an, nhưng vừa vươn chân ra thì thấy không cần thiết, thằng cha này tràn ngập ủy khuất hét lên: "Yên Nhiên, em lừa anh..."

Cái dù hình cánh của Sở Yên Nhiên vừa mỏa, xoay vài vòng trên không trung rồi vững vàng hạ xuống bãi cỏ ở đỉnh núi. Cô ta đưa mắt nhìn lại thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Trương Dương đâu nữa rồi, trong lòng vừa gấp vừa sợ, hét to: "Trương Dương! Trương Dương!"

Trong nhất thời lòng xám như tro tan, nếu Trương Dương chết thật thì cô ta sống một mình trên đời còn có ý nghĩa gì?

Trực thăng chậm rãi hạ xuống, sáu tên cướp lúc này đã không còn che mắt, chính là đám tiểu tử Từ Kiến Quốc, Viên Tân Dân, hiện tại cả đám bọn họ mặt cúi gằm. Bọn họ hôm nay tới đây là theo yêu cầu của Trương Dương, là muốn trình diễn một màn cầu hôn thật lãng mạn, nhưng không ngờ không thấy lãng mạn đâu mà lại thành tai nạn. Thấy Sở Yên Nhiên và Trương Dương trước sau nhảy xuống, mấy người tất cả trợn tròn mắt, xảy ra tai nạn chết người rồi, giờ phải giải quyết thế nào đây?

Sở Yên Nhiên vừa khóc vừa lao về phía chỗ cây cối cao ngất, Trương Dương chắc là rơi xuống rừng cây đó.

Trong lòng Sở Yên Nhiên chỉ có một suy nghĩ, Trương Dương nếu chết thì mình cũng sẽ đi theo hắn.

Từ Kiến Quốc dùng cánh tay thụi ngã Viên Tân Dân: "Đều con mẹ nó tại anh, ai bảo anh không đóng cửa trực thăng? Ai bảo anh không cản anh dương."

Viên Tân Dân vẻ mặt đau khổ nói: "Anh cho rằng tôi muốn lắm à, đó không phải là anh Dương đã an bài ư? Bảo chúng ta để mở cửa máy bay, đợi lát nữa anh ta sẽ đoạt lấy dù để nhảy, mang Sở Yên Nhiên nhảy xuống thật lãng mạn, nhưng tôi nào có biết anh ta chẳng mang theo dù đã nhảy xuống rồi?" Hắn ảo não cúi đầu: "Biết thế đeo dù lên lưng anh ta trước."

Từ Kiến Quốc tức giận nói: "Nhưng Sở Yên Nhiên sao lại có dù để nhảy?"

Viên Tân Dân nói: "Tôi cũng không biết!"

Đọc truyện chữ Full