Kim băng rất nhỏ ngầm vào trong cơ thể Trương Dương, bàn tay Trần Tuyết từ trắng chuyển sang đỏ, sau đó biến thành biến thành màu trắng, cuối cùng thì cuối cùng biến thành bán trong suốt, kinh mạch có thể thấy được rõ ràng, lòng bàn tay đặt lên lưng Trương Dương, thúc giục nội lực, thân hình Trương đại quan nhân theo chấn động, cảm thấy giống như trăm ngàn con kiến nhỏ chui vào trong cơ thể mình, những những này này dưới sự thao túng nội lực của Trần Tuyết tụ tập thành một đường dây dài, giống như linh xà uốn lượn đi lại trong kinh mạch của mình.
Trương đại quan nhân kì thực đã hoàn toàn giao tính mạng của mình vào trong tay Trần Tuyết, nếu Trần Tuyết muốn gây bất lợi đối với hắn, lấy đi tính mạng của hắn thì rất dễ dàng.
Trần Tuyết vẻ mặt ngưng trọng, không dám có chút lơ là, tuy rằng cô ta tu luyện sinh tử ấn đã được một đoạn thời gian, nhưng gieo sinh tử phù vào trong cơ thể người vẫn là lần đầu tiên.
Trương Dương lúc ban đầu thì cảm thấy đau đớn như bị kim đâm, không lâu sau thì biến thành một loại cảm giác tê dại, dần dần từ tê chuyển sang ngứa, giống như có vô số những sợ lông nhỏ đang gẩy tim hắn, Trương đại quan nhân sẽ không thể nhịn được nữa, muốn nhảy lên, tay phải Trần Tuyết kịp thời ấn vào huyệt Ngọc Chẩm của hắn, một cỗ thanh lưu từ trên chảy xuống dưới, trong nháy mắt đã chạy dọc xương sống của Trương Dương, nội tâm đang nóng nảy của Trương Dương cũng theo đó mà trấn định lại, bên tai nghe thấy giọng nói dịu dàng của Trần Tuyết: "Anh đừng vận công chống cự, cứ thả lỏng, trong lòng đừng có tạp niệm."
Ước chừng qua một giờ, Trần Tuyết đem hoàn thành tất cả, vốn gieo sinh tử phù cũng không cần thời gian lâu như vậy, nhưng cô ta không chỉ muốn gieo sinh tử phù, còn muốn đảm bảo chặn cổ độc tiến vào não bộ của Trương Dương, đồng thời còn tránh để tạo thành thương tổn quá lớn tới thân thể của Trương Dương, hơn nữa bản thân cô ta cũng là lần đầu tiên sử dụng phương pháp này, cho nên mới mất nhiều thời gian như vậy.
Trương đại quan nhân sau khi nghe cô ta nói xong rồi thì mới mở mắt ra, sau khi Trần Tuyết ý kiến của Trần Tuyết, hắn tiềm vận nội lực điều tức một vòng, cảm giác chân khí ở trong kinh mạch lưu chuyển rõ ràng trở nên tắc nghẽn, không còn thông suốt được như xưa.
Trần Tuyết nói: "Nói với nói rồi, sinh tử ấn tuy rằng có thể ngăn cản ngăn cản xâm nhập vào trong đầu óc anh, nhưng bởi vì tôi gieo sinh tử phù trong kinh mạch của anh, chẳng khác nào bố trí một đạo chướng ngại trong kinh mạch của anh. Cho nên võ công của anh sẽ bởi vậy mà suy giảm mạnh."
Trương đại quan nhân cũng đã chuẩn bị tâm lý, võ công giảm thì giảm, tóm lại so với bị cổ độc khống chế đầu óc rồi trở thành một cái xác không hồn thì vẫn tốt hơn nhiều.
Trương Dương nói: "Sinh tử phù bình thường phát tác vào lúc nào?"
Trần Tuyết nói: "Một năm, có điều bởi vì anh trong cơ thể trước đó đã bị gieo cổ đọc, không loại trừ khả năng khi cổ độc phát tác sẽ dẫn phát sinh tử phù."
Trương Dương nói: "Nếu dẫn phát thì sẽ ra sao?"
Trần Tuyết nói: "Rất đau đớn, có điều chắc có thể ngăn cản cổ độc vào não."
Trương đại quan nhân nói: "Chết tử tế không bằng sống lay lắt. Vừa muốn sống lại vừa muốn thoải mái, loại chuyện Lưỡng toàn kỳ mỹ như thế này xem ra rất hiếm gặp."
Trần Tuyết nói: "Ít nhất có thể bảo đảm anh có thể sống có tôn nghiêm."
Trương Dương mặc quần áo, ăn mỳ mà Trần Tuyết nấu cho, rời khỏi Hương Sơn biệt viện trực tiếp tới viện kinh kịch, hắn không nói việc này với Trần Tuyết.
Liễu Đan Thần đã trở thành một khúc mắc của Trương đại quan nhân, trước khi rời khỏi kinh thành bất kể là như thế nào cũng phải gặp mặt cô ta một lần.
Trương Dương sau khi tới viện kinh kịch mới biết Liễu Đan Thần có nhiệm vụ diễn xuất, đã tới Hỗ Hải rồi.
Liên tục hai lần vồ hụt, Trương đại quan nhân trong lòng bất giác có chút thất vọng, khi hắn đang chuẩn bị rời khỏi viện kinh kịch thì Một chiếc Porche màu đen chậm rãi chạy tới đỗ bên cạnh hắn.
Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi cười khanh khách nhìn Trương Dương: "Lên xe đi!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi ngồi tàu hỏa!"
Thiệu Minh Phi nói: "Từ nơi này tới nhà ga còn một đoạn nữa cơ, em tiễn anh."
Trương đại quan nhân nói: "Tôi còn phải đi làm chút chuyện."
Thiệu Minh Phi nói: "Em chở anh!"
Nhìn thấy cô ta như vậy như vậy, Trương đại quan nhân chỉ có thể gật đầu, đặt túi hành lý vào gương sau, không mở cửa xe mà nhảy vào ghế phụ. Thiệu Minh Phi mắt đẹp sáng ngời, chậc chậc tán dương: "Thân thủ của anh tốt thật." Một tay thì nhéo cánh tay của Trương đại quan nhân, ý vị quấy rối mười phần: "Anh cường tráng quá."
Trương đại quan nhân nói: "Bình thường tôi rất chú ý rèn luyện thể thao."
Thiệu Minh Phi lộ ra vẻ mặt quyến rũ đến cực điểm: "Em biết mà!"
Trương đại quan nhân nhìn thấy vẻ mặt lẳng lơ của cô ta thì có chút ăn không tiêu,hắn biết đêm đó sau khi tình cổ phát tác thì không còn ý thức, không ngờ bị con hồ ly này dụ dỗ, Trương đại quan nhân không bảo thủ, Đối với tình một đêm, gắng gượng cũng có thể chấp nhận, nhưng nhưng lần này thì khác, Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi là nữ nhân của Tiết Thế Luân, y lại là cha ruột của em gái kết nghĩa của mình, mình làm như vậy thật sự có chút không có hậu đạo, nhưng Trương đại quan nhân cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ cho mình, dù sao thân thể của mình lúc ấy cũng mất khống chế, cho dù làm ra chuyện khác người thì cũng có thể lý giải, nhưng chuyện này phải kết thúc ở đây, không thể dây dưa thêm với Thiệu Minh Phi nữa, nếu đoạn nghiệt duyên giữa bọn họ bị Tiết Thế Luân biết, vậy cũng không phải là chuyện đùa, mình ít nhiều gì cũng được coi là người có thân phận có địa vị, nếu chuyện này bị moi ra, vậy bảo hắn phải để mặt mũi đi đâu, rồi phải giải thích thế nào với Sở Yên Nhiên và đám hồng nhan tri kỷ?
Thiệu Minh Phi khởi động xe: "Đi đâu?"
Trương đại quan nhân nghĩ thầm đi với cô thì đi đâu cũng dở, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Cô đưa tôi tới tiệm xe sang." Mục đích tới tiệm xe sang chính là tìm Tiết Vĩ Đồng giải vây.
Thiệu Minh Phi cười cười, cô ta lái xe tới bên cạnh hồ Lam Tố, sau khi tắt máy thì mở cửa xe đi vào trong công viên, Trương đại quan nhân chỉ có thể đi theo cô ta, cố ý giả bộ hồ đồ: "Tôi nói này Thiệu tiểu thư, cô hình như đến nhầm chỗ rồi."
Thiệu Minh Phi nói: "Tôi tìm anh có việc muốn nói." Cô ta đi tới bãi cỏ ở vên sông rồi ngồi xuống.
Trương đại quan nhân thì đứng bên cạnh cô ta, cúi xuống nhìn cô ta rồi nói: "Chuyện gì?"
Thiệu Minh Phi cắn cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ u oán vô hạn: "Chẳng lẽ anh đã quên tất cả rồi ư?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Sao lại thế? Tên cô tôi vẫn nhớ mà."
Thiệu Minh Phi gắt: "Đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, tôi là nói chuyện đêm đó."
Trương đại quan nhân xấu hổ ho khan một tiếng: "Chuyện đó á, Thiệu tiểu thư, cô không phong kiến vậy chứ." Khi hắn nói ra những lời này thì mặt vẫn có chút nóng rực, dù sao đã ăn người ta rồi trong lòng vẫn có chút chột dạ.
Thiệu Minh Phi nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi cũng không phải là muốn anh phải chịu trách nhiệm gì cả, tôi chỉ là gặp một chút phiền toái thôi."
Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì lập tức có chút bất an: "Cô... Chuyện gì chuyện gì?" Trong lòng rất không yên, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ chuyện này bị Tiết Thế Luân phát hiện rồi ư?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1190-1: Giữ khoảng cách (1)
Chương 1190-1: Giữ khoảng cách (1)