TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1228-3: Ai cũng có bí mật (3)

Tiền Xuân Lâu hô: "Ở đây, ở đây."

Liễu Đan Thần nhìn thấy đám nhân viên y tế, trong lòng không khỏi lộp bộp, cô ta cắn cắn môi rồi nói khẽ: "Tôi không sao, tôi không cần tới bệnh viện."

Tiền Xuân Lâu nói: "Không được, lần này nhất định phải tới bệnh viện để kiểm tra một chút, tôi đi với cô."

Liễu Đan Thần kiên quyết nói: "Tôi không đi." Có điều cô ta rất bất hạnh là hiện tại tứ chi bủn rủn, ngay cả sức để đứng lên cũng không có.

Tiền Xuân Lâu nói: "Lần này không thể nghe cô được, đồng chí bác sĩ, đưa cô ta lên xe cứu thương."

Ánh mắt Liễu Đan Thần hướng sang Trương Dương, tràn ngập ý tứ xin giúp đỡ.

Trương đại quan nhân đương nhiên biết cô ta hiện tại sợ cái gì, nếu như đám bác sĩ này đưa cô ta tới bệnh viện, chỉ sợ chuyện cô ta mang thai sẽ không còn là bí mật. Liễu Đan Thần là ngôi sao sáng chói của giới kinh kịch, nếu như chuyện này bại lộ, khẳng định sẽ dấy lên mồi hồi sóng to gió lớn ở giới kinh kịch.

Trương đại quan nhân lúc này trong lòng rất không thoải mái, liên quan chó gì tới tôi, tự cô không biết kiềm chế, bụng ễnh lên rồi mới nhớ tới tới, vừa rồi là ai bảo tôi cút? Trương đại quan nhân trong lòng tuy rằng không thoải mái, nhưng vào những lúc như thế này, hắn vẫn ra vẻ trượng nghĩa.

Trương Dương nói: "Không cần đưa tới bệnh viện, viện trưởng Tiền, anh có phải không tin y thuật của tôi hay không? Tôi trước đây tốt xấu gì cũng là xuất thân ngành y học, anh không tin thì hỏi Liễu Đan Thần đi, lúc trước bệnh đau thắt lưng của cô ta có phải là tôi chữa khỏi hắn hay không?"

Liễu Đan Thần nói: "Viện trưởng Tiền, tôi không sao, y thuật của những người này căn bản không bằng Trương Dương." Cô ta đích xác là nói thật, nhưng lời nói thật thường thường rất khó nghe.

Nữ bác sĩ Đi theo xe cấp cứu vừa nghe vậy thì mất hứng: "Các anh có thần y hả, có rồi thì việc gì phải gọi 120? Rảnh quá hả?"

Tiền Xuân Lâu vội vàng cười cười khuyên nữ bác sĩ ra ngoài.

Trương Dương tới bên cạnh Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần nhìn hắn, đầy vẻ cầu xin, nói khẽ: "Dẫn tôi đi."

Trương đại quan nhân nhìn thấy ánh mắt của cô ta lúc này, trong lòng không khỏi mềm nhũn, dang tay ôm lấy Liễu Đan Thần, đi ra bên ngoài, phiền toái còn lại tất nhiên giao cho Tiền Xuân Lâu xử lý.

Liễu Đan Thần lên xe của Trương Dương, cảm giác bủn rủn vẫn không hề giảm bớt.

Trương Dương nói: "Cô giờ không đuổi tôi đi nữa chứ?"

Liễu Đan Thần nói: "Dẫn tôi rời khỏi nơi này."

Trương Dương lái xe Mercedes của ban trú kinh dẫn Liễu Đan Thần rời khỏi viện kinh kịch.

Sau khi ra cửa, Liễu Đan Thần nói: "Đưa tôi tới phố Văn Uyển."

Trương đại quan nhân nói: "Hiện tại người ra lệnh hình như không phải là cô."

Đôi mi thanh tú của Liễu Đan Thần nhíu lại: "Anh có ý gì?"

Trương Dương nói: "Tôi tìm cô là muốn làm rõ một số việc, cô thông minh như vậy chắc biết tôi quan tâm tới chuyện gì."

Liễu Đan Thần nói: "Dừng xe, để tôi xuống xe, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát."

Trương đại quan nhân nói: "Cô muốn thì cứ báo, dù sao cô cũng không phải là lần đầu tiên báo cảnh sát, vả lại vừa rồi có rất nhiều người đều có thể làm chứng cho cô, là hắn yêu cầu tôi dẫn cô đi."

Liễu Đan Thần thét to: "Cứu..." Trương đại quan nhân đã sớm đoán được cô ta sẽ có phản ứng như vậy, vươn ta ra điểm huyệt đạo của Liễu Đan Thần.

Liễu Đan Thần mở to hai mắt, tràn ngập vẻ sợ hãi, lúc này cô ta mới ý thức được hôm nay xem như lên thuyền tặc rồi.

Trương đại quan nhân đưa Liễu Đan Thần tới Hương Sơn biệt viện, lựa chọn nơi này nguyên nhân là vì nó hẻo lánh, không có người ngoài quấy rầy, đỗ xe lại, hắn bế Liễu Đan Thần xuống, nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Đan Thần lúc này không ngờ vô cùng bình tĩnh, không nhịn được nói: "Tôi vốn cho rằng cô sẽ khóc."

Liễu Đan Thần bị hắn chế trụ á huyệt, căn bản không nói ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt lườm Trương Dương.

Trương Dương ôm Liễu Đan Thần vào nhà, đóng cửa phòng lại, giải huyệt đạo cho Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần tức giận nói: "Trương Dương, anh đây là bắt cóc! Là phạm tội."

Trương đại quan nhân cười nói: "Cái không nên làm đã làm rồi, là cô nhờ tôi dẫn cô đi, dưới tình huống lúc ấy, tôi nếu như không mang cô đi thì cô hiện tại đã nằm trong bệnh viện rồi."

Liễu Đan Thần nói: "Sớm biết rằng như vậy tôi còn không bằng lên xe cứu thương." Cô ta phát hiện khi Trương Dương nói chuyện với mình rất ít nhìn vào mắt mình, trong lòng không khỏi khẽ động, xem ra Trương Dương vẫn rất cảnh giác mình.

Trương Dương nói: "Lọt vào tay bệnh viện chưa chắc đã tự tại hơn lọt vào tay tôi."

Liễu Đan Thần nói: "Anh có ý gì?"

Trương Dương nói: "Không có ý gì cả, hắn đã làm gì với tôi chắc không cần tôi nhắc lại chứ hả."

Liễu Đan Thần: "Nói Trương Dương, anh càng nói tôi càng hồ đồ, tôi đã làm gì với anh? Tôi chỉ là một diễn viên kinh kịch, tôi có năng lực để làm gì anh?"

Trương Dương nói: "Sư phụ cô là ai?"

Liễu Đan Thần nói: "Kinh lịch của cá nhân tôi rất dễ tra, sư phụ thì tôi có rất nhiều, không biết anh đang nói tới vị nào?"

Trương Dương nói: "Liễu Đan Thần, chúng ta đừng vòng vo nữa, người phụ nữ Miêu tộc ở cùng với cô hiện giờ ở đâu?"

Liễu Đan Thần nói: "Anh là nói dì Tân à, bà ta ba tháng trước đã qua đời vì bệnh, anh hình như chưa bao giờ gặp bà ta mà, anh sao biết bà ta?"

Trương đại quan nhân thở dài: "Liễu Đan Thần à Liễu Đan Thần, cho dù hai ta không thể trở thành bằng hữu thì cũng không đến mức trở thành kẻ địch chứ? Làm người cho dù không hiểu tri ân báo đáp thì cũng không thể lấy oán trả ơn được."

Liễu Đan Thần nói: "Có gì thì anh cứ nói ra đi, không cần úp úp mở mở."

Trương Dương nói: "Các cho có phải đã hạ cổ trong cơ thể tôi không?"

Liễu Đan Thần cười ha ha, nói: "Trương Dương à Trương Dương, cái gì gọi là hạ cổ? Xướng niệm tố đả thì tôi biết, nhưng chỉ có hạ cổ thì tôi chịu, không sai, tôi đích xác là người Miêul nhưng hạ cổ của người Miêu chỉ là truyền thuyết thôi, chẳng lẽ anh cho rằng tất cả người Miêu trong thiên hạ đều biết hạ cổ ư?" Khi Nói chuyện ánh mắt vẫn không quên tìm hai mắt của Trương Dương, nhưng Trương đại quan nhân đã sớm có chuẩn bị, ánh mắt mơ hồ bất định, thủy chungkhông tiếp xúc chính diện với ánh mắt của Liễu Đan Thần, từ lần trước ở siêu thị ngẫu nhiên gặp Liễu Đan Thần, Trương Dương đã phán đoán ra, cô ta chắc có thủ đoạn nào đó có thể dụ phát cổ độc trong cơ thể mình, trước khi nắm chắc mười phần có thể khống chế cô ta, mình vẫn nên cẩn thận.

Trương Dương nói: "Chỗ ở của cô trước đây ở viện kinh kịch, bên trong chứa không ít vân cẩm của Miêu tộc, dưới giường của cô cũng cất đầy các loại độc vật, không biết mấy thứ này cho nên giải thích như thế nào?"

Đôi mi thanh tú của Liễu Đan Thần nhăn mày, hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đã tức giận: "Anh không ngờ theo dõi tôi?" Sau khi Nói xong, lại cảm thấy từ theo dõi này vẫn không đủ để hình dung hành vi của Trương Dương, tràn ngập khinh thường nói: "Đường đường là bí thư thị ủy không ngờ làm ra những hành động trộm gà bắt chó, anh chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ à?"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi làm việc quang minh lỗi lạc, có gì mà xấu hổ? Không giống như một số người ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu, Trương đại quan nhân thiếu chút nữa thì nói người ta trước mặt thì băng thanh ngọc khiết, sau lưng thì gì gì đó, nhưng lời nói đến môi thì cảm thấy mình đối với một nữ nhân vẫn không nên như vậy, vì thế nuốt trở vào.

Đọc truyện chữ Full