Đề tài của Tiết Thế Luân đột nhiên thay đổi: "Nhưng có một số người miệng rất to, chưa chắc đã dễ dàng ăn no."
An Đức Uyên đương nhiên có thể nghe ra những lời này của Tiết Thế Luân rõ ràng là đang nhằm vào mình, trên mặt hắn khó lắm mới hiện ra được một nụ cười: "Con người khác nhau, sở thích cũng khác nhau, có người thích ăn mặn, có người thích ăn chay, tôi luôn cảm thấy mỗi người đều phải tôn trọng sở thích của người khác, không nên áp đặt ý chí của mình cho đối phương, anh thấy đúng không?"
Tiết Thế Luân bật cười ha ha, ánh mắt nhìn An Đức Uyên từ trên xuống dưới, hắn nói khẽ: "Một tên ăn màu từng đói tới hấp hối thì có tư cách gì để kén cá chọn canh? Cho rằng kiếm được một ít tiền là có thể biến hóa nhanh chóng trở thành nhân vật thượng tầng ư?" Hắn lắc đầu: "Ăn mày vĩnh viễn là ăn mày."
An Đức Uyên nói: "Là người thì đều có tôn nghiêm."
Tiết Thế Luân nói: "Khi một người ngửa tay ra xin tiền thì hắn cũng đã hoàn toàn vứt bỏ tự tôn." Ánh mắt hắn khí thế bức nhân nhìn thẳng vào An Đức Uyên: "Chính trị không phải ai cũng có thể chơi được đâu."
An Đức Uyên đối mặt với Tiết Thế Luân không hề biểu hiện ra bất kỳ vẻ yếu thế nào: "Các anh không phải thường nói chính quyền là từ trong nòng súng sinh ra ư?"
Tiết Thế Luân nói: "Tôi thủy chung cho rằng trên thế giới này bất kỳ chuyện gì cũng phải có chuẩn tắc, nếu như không dựa theo quy tắc để ra bài, như vậy thế giới này sẽ loạn thành một đống, sắm tốt vai của mình là được rồi, đừng vươn tay ra quá dài."
An Đức Uyên nói: "Tiết tiên sinh hình như đang cảnh cáo tôi."
Tiết Thế Luân nói: "Anh anh lý giải như thế nào cũng được." Ánh mắt hắn chiếu lên bức ảnh đó trên bàn, đó là ảnh của hắn và cha hắn, nhìn nụ cười hiền lành của cha, Tiết Thế Luân chậm rãi nói: "Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thể các anh cho rằng thế giới đã khác rồi, tôi không phải là tôi trước đây, các anh cũng không phải là các anh trước đây, có một số người có một số việc đối với các anh mà nói đã trở nên không còn quan trọng."
An Đức Uyên nói: "Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm chúng tôi rồi."
Tiết Thế Luân nói: "Hiểu lầm ư? anh cho rằng là hiểu lầm, vậy hiện tại giải thích rõ với tôi đi, là ai bắt Tang Bối Bối, cũng lợi dụng Tang Bối Bối dẫn Chương Bích Quân tới rồi đẩy cô ta vào chỗ chết? Là ai đã bày ra vụ mưu sát cả nhà Khưu Chỉ Đống trên núi Thanh Đài? Là ai đã bắt cóc Khưu Phượng Tiên?"
An Đức Uyên nói: "Anh vì sao không đi hỏi Nghiêm Quốc Chiêu đi."
Tiết Thế Luân nói: "Người ta quá thực tế cũng không phải là chuyện tốt, rất nhiều người cho rằng Tiết gia chúng tôi đã không còn như trước kia, nhưng Trung Quốc có câu tục ngữ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chẳng lẽ cứ nhất quyết phải nghiệm chứng đạo lý này ư?"
An Đức Uyên nói: "Tôi năm đó khi rời khỏi Hongkong cũng từng thoả thuê mãn nguyện, tôi ở Đài Loan sáng lập tín nghĩa xã, lợi dụng hai chân hai tay để đánh ra một mảng thiên địa, tôi một độ cho rằng trong thế giới này tôi không có gì không làm được, nhưng khi An gia chúng ta gặp phải trận thảm kịch đẫm máu đó, tôi mới ý thức được, tôi cũng không thể chi phối tất cả, bất kỳ ai cũng không thể."
Tiết Thế Luân: "NóiAnh đừng quên là ai đã giúp các anh giải quyết xong đoạn huyết cừu này."
An Đức Uyên nói: "Không quên." Hắn đứng lên, không muốn tiếp tục nói chuyện với Tiết Thế Luân nữa, lưu cho Tiết Thế Luân một bóng dáng cao ngạo.
Tiết Thế Luân nói: "Cha con Các anh quả nhiên rất giống nhau."
An Đức Uyên dừng chân: "Bị chết của Chương Bích Quân đừng tính lên đầu chúng tôi, chúng tôi không có bất kỳ hứng thú gì với cô ta cả."
Tiết Thế Luân nhẹ nhàng gật đầu: "Giúp tôi nói với con trai anh, tôi có thể đưa hắn lên thì cũng có thể hủy diệt hắn."
" Hắn thật sự nói như vậy ư?" An Đạt Văn lộ ra có chút tinh thần chán nản, Lương Bách Ny đã chính thức đề xuất ly hôn với hắn, An Đạt Văn gặp khốn nhiễu không nhỏ, đương nhiên cũng không phải bởi vì hắn quá để ý tới Lương Bách Ny, cái hắn thực sự để ý là thực lực của Lương gia, một khi quan hệ hôn nhân giữa hắn và Lương Bách Ny không còn tồn tại, Lương Kì Hữu tất nhiên sẽ không còn là bố vợ hắn, cũng sẽ không giúp đỡ gì cho hắn nữa, có điều cho tới bây giờ Lương Kì Hữu đối với chuyện giữa hắn và Lương Bách Ny vẫn chưa biết rõ hết, điều này khiến cho An Đạt Văn lại nhìn thấy một tia hy vọng vãn hồi, có lẽ Lương Bách Ny vẫn còn bận tâm tới tình cảm vợ chồng giữa bọn họ, nếu như không thì cô ta đã sớm nói với cha tất cả chuyện từng phát sinh rồi.
An Đức Uyên nhìn ra con trai không yên lòng, hắn ho khan một tiếng, con trai con trai chú ý.
An Đạt Văn giờ mới hồi phục lại tinh thần: "Cha, vừa rồi cha nói..."
An Đức Uyên thở dài: "Tiết Thế Luân này cũng không đơn giản, lúc trước nếu như không phải hắn ra tay tương trợ, sở trong sạch hoá bộ máy chính trị cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho bác cả con như vậy, cảnh sát cũng sẽ không từ bỏ điều tra An gia chúng ta, chúng ta cũng không dễ dàng lạt đổ An Đức Hằng."
An Đạt Văn khinh thường nói: "Đó là trước đây, nhiều người nể mặt hắn, chẳng phải là vì lão gia tử nhà hắn ư? Hiện tại Tiết lão mất mất, ai còn để ý tới hắn? Ngay cả Hạng Thành, con nuôi của Tiết lão kết cục cuối cùng thê nào?" Hắn ngẩng đầu nhìn cha, từ kẽ răng phun ra một câu khiến khiến cho người ta rét run." Không thể chết yên lành."
An Đức Uyên nói: "Nhưng đây cũng không phải là lý do để chúng ta gây thù hằn với hắn."
An Đạt Văn cười nói: "Cha, đâu phải con muốn gây thù, mà là con không thể không làm như vậy, có một số việc con nhìn thấy rất rõ, Tiết lão vừa chết, Tiết Thế Luân đã mất chỗ dựa lớn nhất, cho nên có người mới nổi tâm tư với hắn. Cách nói về Hạng Thành tự sát rất nhiều, nhưng theo con thấy, nguyên nhân chỉ có một, bởi vì sự tồn tại của hắn đã gây nguy hiểm tới an toàn của Tiết Thế Luân, cho nên hắn phải chết, Vốn vừa chết, manh mối ở giữa liền bị chặt đứt, người khác tất nhiên không thể nào truy tung đến trên người Tiết Thế Luân."
An Đức Uyên nói: "Chuyện không đơn giản như vậy đâu, con có thể nhìn ra thì Người khác tất nhiên cũng có thể nhìn ra được."
An Đạt Văn nói: "Vốn chúng ta không hề muốn hợp tác với hắn, là hắn chủ động tìm chúng ta yêu cầu hợp tác, hiện tại chúng ta đầu nhập vào nhiều như vậy, hắn lại đột nhiên nói không, có từng hỏi qua con không? Có từng nghĩ tới chúng ta hay không?"
" A Văn. Hắn hình như đã tính món nợ Chương Bích Quân bị giết lên trên người chúng ta rồi."
" Vậy thì sao? Hắn có thể làm gì được con?"
An Đức Uyên nhìn vẻ mặt đầy sát khí của con trai, bỗng nhiên nhớ tới mình khi trẻ tuổi, thầm thở dài, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nói khẽ: "Chương Bích Quân đối với hắn rất quan trọng, lúc trước chúng ta cũng không biết rõ quan hệ giữa bọn họ, nhưng Nghiêm Quốc Chiêu biết. Bất kể con có thừa nhận hay không thì lúc trước con cũng muốn muốn lợi dụng Tang Bối Bối để dẫn dụ Chương Bích Quân. con muốn bàn điều kiện với cô ta chứ không phải muốn giết cô ta."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1231-2: Hậu chiêu (2)
Chương 1231-2: Hậu chiêu (2)