Nữ tử áo đen lạnh lùng nói: "cô xứng ư? cô đối với tôi mà nói thì giá trị chỉ ở chỗ sinh tử phù, từ trên người cô tôi có lẽ có thể tìm hiểu được bí mật của sinh tử phù." Cô ta đi tới.
Lông tơ của Thiệu Minh Phi dựng đứng, mình ở trong mắt của cô ta không ngờ chỉ là thí nghiệm phẩm mà thôi, cô ta cả kinh: "Cô.... cô muốn làm gì."
Nữ tử áo đen tóm lấy cổ tay cô ta, một cỗ nội kình cực lạnh tống vào bên trong kinh mạch của cô ta. Nội tức tới tứ chi giống như bị đông cứng, Thiệu Minh Phi sợ đến nỗi liên tục hét lên, nữ nhân áo đen này thấy phiền, liền chế trụ á huyệt của cô ta.
Liễu Đan Thần tuy rằng trong lòng rất hận Thiệu Minh Phi. Nhưng khi cô ta nhìn thấy cảnh trước mắt thì không khỏi động lòng trắc ẩn, Nói khẽ: "Cô sao phải làm khó cô ta?"
Nữ tử áo đen: "Cô tốt nhất lo cho tính mạng của mình đi."
Trương Dương và Trần Tuyết không biết việc Thiệu Minh Phi mất tích, sau khi Trương Dương cân nhắc thì nói cho Tiết Vĩ Đồng chuyện Thiệu Minh Phi chạy đến Hương Sơn biệt viện, trong mắt hắn nữ nhân Thiệu Minh Phi này khá nguy hiểm, rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho an toàn của Tiết Vĩ Đồng, về phần quan hệ thực sự của cô ta và Tiết Thế Luân thì Trương Dương cũng không rõ lắm, nhưng hắn cho rằng cũng sẽ không đơn giản là nưu tài.
Tiết Vĩ Đồng sau khi nghe nói thì cũng giật mình, cô ta đáp ứng Trương Dương sẽ không nói với cha quá nhiều chi tiết, nhưng cô ta cũng phải nhắc nhở cha mình một chút, để tránh cha bị lừa.
Trương Dương dặn dò Tiết Vĩ Đồng, cố gắng nói bóng nói gió, điều tra rõ Tiết Thế Luân và Thiệu Minh Phi quen nhau như thế nào.
Tiết Thế Luân gần đây thích một mình đứng ở trong thư phòng, trầm mặc không có nghĩa là y sẽ vĩnh viễn chán nản, y đang mưu đồ bí mật một kế hoạch toàn diện, không ra tay thì thôi, đã ra thanh là phải trừ hết cái đinh trong mắt, phải đánh gục tất cả bọn họ.
Từ tiếng gõ cửa y biết là con gái tới, sau được y đáp ứng, Tiết Vĩ Đồng bước vào.
Tiết Thế Luân ngồi dưới đèn, đèn khiến tóc mai đã hoa râm của y ánh lên, thân là con gái, Tiết Vĩ Đồng có thể nhận thấy được trong khoảng thời gian này cha đã già đi rõ ràng.
" Vẫn chưa ngủ à?" Tiết Thế Luân nói khẽ.
Tiết Vĩ Đồng gật đầu: "Cha, con có một số việc muốn bàn với cha."
Tiết Thế Luân không khỏi bật cười: "Nghiêm túc thế? Đồng Đồng của cha từ lúc nào trở nên nghiêm túc như vậy?"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha, con nói nghiêm chỉnh với cha mà, cha có thể nghiêm túc chút không?"
Tiết Thế Luân cố ý nghiêm mặt: "Đã đủ nghiêm túc chưa?"
Tiết Vĩ Đồng kéo ghế ngồi xuống đối diện y, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Con là muốn nói chuyện với cha về Thiệu Minh Phi."
Tiết Thế Luân vừa nghe là chuyện này thì lập tức lắc đầu: "Chuyện cá nhân của cha con đừng quan tâm, nên làm như thế nào thì trong lòng cha hiểu rõ."
" Cô ta là người Miêu cha có biết không?"
Tiết Thế Luân nghe vậy thì ngẩn ra, y quen Thiệu Minh Phi cũng không phải quá ngắn, nhưng y vẫn luôn cho rằng Thiệu Minh Phi là người Hán, không khỏi cười nói: "Người Miêu thì sao? Tóm lại là người Trung Quốc thì được, con nên cảm thấy may mắn, cha không tìm một cô gái Tây tóc vàng mắt xanh làm bạn gái."
Tiết Vĩ Đồng nói: "Đoạn thời gian gần đây con vẫn luôn đang điều tra cô ta."
Tiết Thế Luân cười nói: "Cha biết, con còn tìm Trương Dương giúp, làm ra vụ đua xe gì đó? Chuyện các con làm cha đều biết cả."
" Cô ta trời sanh lẳng lơ, bám dính lấy Trương Dương cha biết không?"
Tiết Thế Luân nói: "Cô ta thích thế nào thì kệ, cha cũng đâu định kết hôn với cô ta, con cứ yên tâm, cha sẽ không đi tìm mẹ kế cho con đâu." Nói tới đây trong lòng Tiết Thế Luân không khỏi đau xót, y nhớ tới Chương Bích Quân, nguyện vọng lớn nhất cả đời này của Chương Bích Quân chính là được gả cho y, làm vợ y, nhưng cuối cùng không được như ý nguyện, nếu như nói trên đời có một nữ nhân xứng với mình thì chính là cô ta.
"Con còn tra được, cô ta thuộc một môn phái kỳ quái, có quan hệ sư tỷ muội với Liễu Đan Thần của viện kinh kịch."
Mày Tiết Thế Luân nhăn lại, những lời này của con gái đã dẫn tới sự coi trọng của y, y tuy rằng biết Thiệu Minh Phi không đơn giản như vậy, giữ cô ta lại bên người không chỉ thích sắc đẹp của cô ta, quan trọng hơn là muốn thông qua cô ta để đến tìm người sau lưng, nhưng không ngờ Thiệu Minh Phi quen biết với Liễu Đan Thần, còn tồn tại quan hệ phức tạp như vậy, nếu như họ là đồng môn, như vậy Liễu Đan Thần xuất hiện trên thọ yến của cha y có lẽ không phải ngẫu nhiên, ám sát lúc ấy nhằm vào mình chẳng lẽ là do âm mưu của họ?
Ngón tay của Tiết Thế Luân giao nhau, nói khẽ: "Con từ đâu mà biết?"
"Cha đừng quản con làm sao mà biết, tóm lại con là con gái cha thì không bao giờ lại lừa cha, cha đã bao giờ nghe chuyện gieo cổ của người Miêu chưa? Thiệu Minh Phi chính là cao thủ dùng cổ, con thấy cha nên đi kiểm tra cơ thể, xem có bị nữ nhân này hạ mê hồn cổ, cho nên cha mới mê luyến cô ta như vậy hay không."
Tiết Thế Luân hiểu rõ bản thân y đối với Thiệu Minh Phi không phải là mê luyến, trên thế giới này căn bản không có nữ nhân nào có thể khiến y mê luyến, y nói khẽ: "Con còn biết gì nữa?"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Chỉ từng đó thôi, cha, sau lưng Thiệu Minh Phi nhất định có người đang sai khiến, mục đích cô ta tiếp cận cha không chỉ là vì tham tiền, có thể còn có âm mưu khác, cha không thể tiếp tục quan hệ với cô ta nữa, phải dao sắc chặt đay rối, phải rời khỏi nữ nhân này thật xa."
Tiết Thế Luân gật đầu, đứng dậy, tới bên cạnh con gái, vỗ vỗ vai cô ta rồi nói: "Vĩ Đồng, tóm lại con cứ yên tâm, cha sẽ không dễ dàng bị người ta lừa như vậy đâu, cha đáp ứng con, lập tức sẽ chia tay cô ta."
Tiết Vĩ Đồng cảm thấy mỹ mãn đứng lên, cô ta nói với cha: "Cha, đã khuya rồi, cha mau đi nghỉ đi."
Tiết Thế Luân đột nhiên nói: "Cô ta và Trương Dương rốt cuộc đã tới mức nào rồi."
Tiết Vĩ Đồng nói: "Giữa Bọn họ không có gì cả, nữ nhân này cứ quấn lấy Trương Dương, nhưng Tam ca của con căn bản không thức nữ nhân lẳng lơ như vậy."
Tiết Thế Luân bật cười: "Ý con là tầm mắt của cha rất kém?"
Tiết Vĩ Đồng thè lưỡi: "Tầm mắt của cha thế nào thì tự mình căn nhắc đi." Cô ta nói xong thì nhẹ nhàng bước đi.
Tiết Thế Luân đóng cửa phòng lại, trở lại vị trí của mình rồi ngồi xuống, nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại gọi số của Thiệu Minh Phi, di động của Thiệu Minh Phi ở trong trạng thái tắt máy, Tiết Thế Luân lắc đầu, đang nghĩ xem có nên gọi tới chỗ ở của cô ta hay không thì có điện thoại gọi vào.
"Alo."
Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp và khàn khàn: "An Đức Minh đang ở trong tay tôi."
Tiết Thế Luân nói: "Rất tốt, anh cuối cùng cũng có thể báo thù rửa hận rồi."
" Vẫn chưa đủ, hắn nói lão già chết tiệt đó để lại một khoản tiề lớn."
Tiết Thế Luân nói: "Đó là chuyện của An gia các anh."
"Khoản tiền này không phải để lại cho hắn, cũng không phải cho An Đức Uyên, tôi nghĩ chắc là ở trong tay An Ngữ Thần."
Tiết Thế Luân nói: "Anh muốn làm như thế nào?"
" Tôi muốn cô ta trở về, từ chỗ cô ta nhất định có thể tìm về khoản tiền này."
Tiết Thế Luân nói khẽ: "Đừng làm phức tạp như vậy."
" An Đạt Văn đang tìm khoản tiền này, tài vụ của An gia xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, anh không phải muốn đối phó với An Đạt Văn ư? Phải cản hắn có được khoản tiền này."
Tiết Thế Luân nói: "Xem ra anh đã có kế hoạch rồi?"
Đối phương bật cười ha ha, sau đó thì vang lên hai tiếng súng nặng nề, tiếng súng qua đi, hắn nói khẽ: "Cha chết, con gái nói sao cũng sẽ trở về, chỉ cần cô ta bước vào đất Hongkong thì chúng tôi sẽ có cơ hội."
Sự mất tích của Thiệu Minh Phi không hề dẫn tới chú ý quá lớn, Tiết Thế Luân sau khi có được mấy tin tức từ chỗ con gái thì rất đề phòng nữ nhân này, cho rằng có thể là con gái mình không cẩn thận để lộ phong thanh, Thiệu Minh Phi biết chuyện đã bại lộ cho nên bro trốn. Mà trong mắt Trương Dương thì Thiệu Minh Phi càng như là đang chạy án, vả lại cô ta sống hay chết Trương đại quan nhân cũng không quan tâm.
Nhưng đối với chuyện của Liễu Đan Thần thì tâm tính của Trương Dương rõ ràng có chút chuyển biến, không nói đến Liễu Đan Thần và hắn đã phát sinh tình một đêm, chỉ cần đứa con trong bụng Liễu Đan Thần thôi cũng cũng đã đủ để Trương đại quan nhân nóng ruột nóng gan rồi.
Gần đây chuyện Trương đại quan nhân cần quan tâm thật sự không ít, Tần Manh Manh vẫn ẩn thân ở chỗ Sử Thương Hải, tạm thời không có nguy hiểm gì, Trương Dương bên này đã khởi động trình tự khống cáo Tần Chấn Đường, cái này gọi là lấy công thay thủ.
Có điều Trương Dương cũng hiểu rõ để Tần Manh Manh ở lại chỗ của Sử Thương Hải cũng không phải là kế lâu dài, hắn đặc biệt mời Sử lão gia tử uống trà, một là để biểu đạt lòng biết ơn Sử lão gia tử đã trượng nghĩa viện thủ, thứ hai là hỏi một chút tình huống mấy ngày nay.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1237-3: Vận rủi liên tục kéo đến (3)
Chương 1237-3: Vận rủi liên tục kéo đến (3)