TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1260-2: Giữ mạng quan trọng hơn (2)

Người trung niên lại bấm số điện thoại của Trương Dương, hắn nói khẽ: "Tử Hà quan, anh vòng quan Thanh Vân trúc hải, trực tiếp tới Tử Hà quan chờ chúng tôi."

Hai thủ hạ rất nhanh liền đào được lớp đất, quả nhiên như lời Lý Tín Nghĩa nói, phía dưới chính là một tấm ván gỗ, sau khi di dời tấm ván gỗ, phía dưới hiện ra một cái động lớn hay không một người trong đó dùng đèn pin chiếu xuống dưới, xác định không quá cao mới nhảy xuống. Rất nhanh hắn liền ở bên dưới nói vọng lên: "Không có vấn đề, quả nhiên có một cái."

Người trung niên vui mừng quá đỗi, tới bên cạnh An Ngữ Thần, một tay cầm dao, một tay túm tóc cô ta, nhưng không ngờ An Ngữ Thần bỗng nhiên vươn tay ra tóm lấy cổ tay hắn, người trung niên trong lòng cả kinh, không ngờ đột nhiên phát sinh biến hóa như vậy, hắn vung dao đâm vào mặt An Ngữ Thần, thân thể mềm mại của An Ngữ Thần vặn một cái, tới sát người hắn, tay mềm vặn nhẹ, chỉ nghe rắng một tiếng, không ngờ bẻ gãy cổ tay trái của người trung niên.

Ngay cả bản thân An Ngữ Thần cũng không ngờ lực lượng của chính mình cường hãn như vậy. Cô ta thuận tay đoạt lấy chủy thủ trong tay người trung niên.

Lúc này tên thủ hạ vẫn chưa nhảy xuống cầm súng nhắm vào An Ngữ Thần mà bắn, An Ngữ Thần trốn phía sau người trung niên, dùng thân thể hắn cản đạn, chủy thủ rời tay bay ra, đâm trúng cổ họng tên thủ hạ đó, tên thủ hạ hét thảm một tiếng, ngã xuống cửa động.

An Ngữ Thần bước nhanh tới nhặt súng lục lên, bước về phía địa động, bắn liền hai phát, phía dưới truyền đến một tiếng kêu đau đớn, tên thủ hạ nhảy xuống trước không ngờ bị trúng đạn chết tươi.

Giải quyết xong ba kẻ địch, An Ngữ Thần tới trước mặt Lý Tín Nghĩa cởi dây trói cho ông ta, tay chân lão đạo sĩ vẫn bủn rủn, run run rẩy rẩy đứng dậy, nói khẽ: "Đi mau, tiếng súng vừa rồi chỉ sợ đã kinh động người bên trên."

An Ngữ Thần không nói gì, nhặt di động lên, cõng Lý Tín Nghĩa rồi nhảy xuống địa động, hai tên cướp trước sau bị cô ta giết chết.

Lý Tín Nghĩa rất tinh tường địa hình vùng này, chỉ đường cho An Ngữ Thần, An Ngữ Thần cõng Lý Tín Nghĩa một đường chạy như điên, nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi. Cô ta có được công lực của Trương Dương lâu như vậy, nhưng hôm nay mới chính thức dùng tới.

Lý Tín Nghĩa kinh thán trước năng lượng đột nhiên bùng nổ của cháu gái không thôi, đồng thời lại có chút thương xót, nói khẽ: "Tiểu yêu, có mệt không?"

An Ngữ Thần nói khẽ: "Không mệt."

Lão đạo sĩ nghe thấy cô ta thở đều, hiển nhiên nội công thâm hậu, không biết hơn mình bao nhiêu lần.

An Ngữ Thần vốn định liên lạc với Trương Dương, nói với hắn mình đã thoát khốn, nhưng di động ở dưới đất căn bản không có sóng.

Lý Tín Nghĩa biết cô ta lo lắng cho Trương Dương, trấn an: "Không sao, hắn không phải bảo Trương Dương trực tiếp tới Tử Hà quan ư? chúng ta từ thông đạo này rời khỏi Thanh Vân trúc hải, tới Tử Hà quan hội hợp với hắn."

Trong Rừng trúc bắn nhau đứt quãng, An Đạt Văn dưới sự yểm hộ của thủ hạ cuối cùng cũng trốn ra khỏi Rừng trúc, lúc này trên núi nổi sương mù, sương mù đã giúp hắn và thủ hạ thoát khỏi sự ngắm bắn của tay súng bắn tỉa, nhưng đồng dạng cũng chế tạo không ít chướng ngại cho bọn họ, đám người này căn bản không tìm thấy đường xuống núi, chỉ có thể trốn trong rừng cây.

Đại Nhĩ Đông thủy chung đi theo bên cạnh An Đạt Văn, hắn thở phì phò, quần áo trên người An Đạt Văn bị cây chọc rách không ít chỗ, thoạt nhìn thảm hại không chịu nổi, sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn nghĩ tới An Ngữ Thần, nói khẽ: "Bên Đao Đầu đã liên hệ chưa?"

Đại Nhĩ Đông đưa điện thoại di động ra trước mặt hắn rồi vung vẩy: "Dính nước rồi."

Mắt An Đạt Văn cơ hồ muốn phun ra lửa.

Đại Nhĩ Đông nói: "Anh Văn, chúng ta nghĩ biện pháp rời khỏi đây đã, những chuyện khác đều không quan trọng."

An Đạt Văn nhìn nhìn chung quanh, hắn mang đến hơn bốn mươi gã thủ hạ, nhưng hôm nay trốn ra cùng hắn chỉ còn lại bốn người, không sai, trước mắt còn chuyện gì quan trọng hơn giữ được mạng?

Trương Dương tuy rằng thị lực siêu quần, nhưng trong núi sương mù dày đặc cũng chịu ảnh hưởng tương đối lớn, hạn chót đối phương cho hắn sắp đến rồi, nhưng bọn bắt cóc lại không liên hệ với hắn nữa.

Trương Dương dựa vào cảm giác phán đoán mình đã tới phụ cận Thanh Vân trúc hải, ở dưới tình huống tầm mắt không nhìn được quá năm thước, hắn không thể không đi chạm lại, thính lực và cảm giác vào lúc này hoàn toàn chiếm địa vị chủ đạo.

Phía trước truyền đến giọng nói, sau đó nghe thấy hai tiếng súng vang lên, trong sương mù dày đặc mơ hồ lóe ra hai điểm đó của súng, cơ hồ đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, tuyên cáo hai tên lưu manh đã tử vong.

Trương Dương giỏng tai lắng nghe, thân thể hắn bỗng nhiên như con báo từ phía bên phải lao tới, đồng thời một chưởng bổ ra, chưởng phong bổ đôi sương mù dày đặc, hiện ra một khuôn mặt thất kinh, khi hắn thấy rõ có người đang lao về phía hắn, thân thể Trương Dương chợt lướt tới, tòm cổ họng hắn, thuận thế đánh rơi súng trong tay hắn, xoay họng súng lại dí vào huyệt Thái Dương của hắn: "Đừng lên tiếng."

Người nọ run giọng nói: "Đừng giết tôi... Tôi là thủ hạ của anh Thái, là người nhà mà."

Trương Dương trong lòng ngẩn ra, hắn vốn cho rằng đám người này tất cả là thủ hạ của An Đạt Văn, không biết sao lại mọc ra một anh Thái? Hắn nói khẽ: "Ai là anh Thái?"

Người nọ giờ mới biết Trương Dương không phải là người một nhà: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi... Là anh Thái bắt tôi làm."

Lúc này nghe thấy ở bên cạnh truyền đến tiếng cỏ lay, có người thấp giọng kêu lên: "A Xán, là mày à?"

Người nọ bỗng nhiên hét lớn: "Cứu mạng, cứu mạng." Tiếng hét này của hắn lập tức hấp dẫn tất cả sự chú ý chung quanh tới đây, đám bang chúng trốn ở chung quanh đồng loạt nhấc súng bắn, Trương đại quan nhân khi hắn kêu cứu thì đã biết hỏng rồi. Bay lên không, ở trong không trung liên tục lộn hai vòng, thành công thoát khỏi phạm vi mà lưới hỏa lực của đối phương.

Tên A Xán kia đương nhiên không Trương Dương bản sự như Trương Dương, bị đạn bắn thủng lỗ chỗ.

Tiếng súng qua đi, yên tĩnh trở lại, bên tai chỉ nghe thấy tiếng rít của gió núi, sức gió mặc dù lớn hơn. Nhưng sương mù lại không có dấu hiệu tan đi, ngược lại tụ tất cả sương mù chung quanh lại chỗ này.

Di động của Trương Dương đổ chuông, hắn xác định phụ cận không có kẻ địch mới bắt máy.

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của An Ngữ Thần: "Trương Dương, em và ông nội đã trốn ra rồi! Giờ về Tử Hà quan trước, chờ anh tới."

Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì lập thức thở phào, hắn nói khẽ: "Trốn cho kỹ chờ anh."

Trương đại quan nhân gác điện thoại, biết được hai ông cháu Lý Tín Nghĩa và An Ngữ Thần đã bình yên đào thoát. Lúc này trong lòng hắn không còn cố kỵ gì nữa. Nhớ tới hành vi ác liệt của An Đạt Văn, sát khí trong lòng Trương đại quan nhân đại thịnh. Hắn ẩn thân sau một cây đại thụ, ngưng thần tĩnh khí, cảm giác tất cả biến hóa chung quanh.

Đọc truyện chữ Full