Yến Kinh, Hàn gia.
Trong phòng khách, Hàn Kiến Vĩ ngồi trên ghế salon, lười biếng dựa lưng vào thành ghế, khép hờ mắt. Nếu để cho người ngoài nhìn thấy thì nhất định sẽ giật mình.
Một người đàn ông hơn mười năm oai phong trên thương trường, cho đến tận bây giờ đều rất chỉnh tề, mạnh mẽ vang dội, dường như bộ dạng mệt mỏi này rất ít khi xuất hiện.
- Ai da, lão gia vì tiểu thư mà hao tâm tổn sức quá rồi.
Bảo mẫu Trần đang kéo máy hút bụi ở phòng khách, ngẩng đầu nhìn Hàn Kiến Vĩ, không khỏi lắc đầu, cảm thán nói.
Chỉ có trước mặt người nhà thì Hàn Kiến Vĩ mới có thể biểu hiện ra tình cảm chân thật được.
Do dự một lát thì cuối cùng Hàn Kiến Vĩ cũng kéo ngăn kéo và lấy ra một điếu xì gà, châm và hút một hơi, có lẽ trong làn khói mờ ảo thì vẻ u sầu sẽ bị hòa tan đi một ít.
Cúi đầu nhìn điện thoại trong tay rồi bấm số gọi:
- Yến Yến, sao còn chưa tới, hay là để cậu cho người tới đón cháu nha?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói ngọt ngào:
- Cậu, cháu đang bị kẹt xe, cậu đừng lo, cháu sẽ đến nhanh thôi.
Đặt điện thoại xuống, Hàn Kiến Vĩ vô thức ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, phòng của Hàn Mộng Di, không thể làm được gì khác ngoài việc lắc đầu.
Trong chuyến đi Tĩnh Hải, Hàn Kiến Vĩ vốn muốn thả lỏng cho Hàn Mộng Di một chút, từ ngày gặp họa do Trương Thiên gây ra thì con gái hắn suốt ngày ủ rũ. Nhưng từ lúc hội đấu giá bắt đầu, qua nói chuyện điện thoại thì hắn nhận thấy tình hình của Hàn Mộng Di đã chuyển biến tốt hơn nhiều.
Điều này khiến Hàn Kiến Vĩ hết sức vui mừng.
Mặc dù Hàn Mộng Di bị kẻ thù Vạn Chấn Quang bắt cóc ở Tĩnh Hải nhưng hắn vẫn không ra lệnh cho Đường tiên sinh cưỡng chế Hàn Mộng Di về. Hắn tôn trọng ý kiến của Hàn Mộng Di, cho Đường tiên sinh tạm thời ở lại Tĩnh Hải bảo vệ cô.
Hàn Kiến Vĩ hy vọng con gái mình có thể cởi bỏ được những khúc mắc trong lòng.
- Mộng Di, có chuyện gì mà con không thể nói cho cha biết, dù sao ta cũng là cha của con mà.
Giọng Hàn Kiến Vĩ thì thào, trong giọng nói có chút bất lực.
Từ sau khi Hàn Mộng Di từ Tĩnh Hải về thì Hàn Kiến Vĩ sắc bén nhận thấy sự thay đổi của Hàn Mộng Di, mối hận với Trương Thiên hình như không còn lớn nữa, nhưng cả người lại có vẻ tiều tụy hơn.
Điều này khiến Hàn Kiến Vĩ đau lòng nhưng không thể làm gì hơn, Hàn Mộng Di không chịu nói chuyện gì đã xảy ra nên Hàn Kiến Vĩ chỉ còn cách tìm đến Lâm Yến mà thôi.
- Cậu!
Đang buồn rầu thì Lâm Yến đi vào.
- Tại sao cậu lại hút thuốc?
Lâm Yến liền chạy tới giật lấy điếu xì gà và dập tắt.
- Yến Yến, mau đỡ cậu đến thư phòng.
Hàn Kiến Vĩ lập tức nói, hắn rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong thư phòng, Lâm Yến kể đầu đuôi câu chuyện đã nghe được từ Lý Sát cho Hàn Kiến Vĩ nghe.
- Sao lại như vậy được? Cái tên Lý Sát này đúng là đáng chết!
Hàn Kiến Vĩ nghe xong thì giận tím mặt, vung tay ném mạnh cây gậy ba-toong xuống đất, phát ra một âm thanh lớn.
Lâm Yến im lặng không lên tiếng vì không biết nói gì vào lúc đó cả, cô chưa từng thấy cậu nổi giận như vậy bao giờ.
Im lặng trong chốc lát thì Hàn Kiến Vĩ chán nản ngồi xuống ghế salon, vẫy vẫy tay, nói với Lâm Yến:
- Đi xem chị họ cháu thế nào đi.
- Cậu, cháu đi đây.
Lâm Yến gật đầu, đẩy cửa phòng Hàn Mộng Di bước vào.
Hàn Mộng Di chỉ mặc một cái áo ngủ, tóc tai bù xù, đứng bên cạnh giường, chăn nệm trên giường cũng vứt lung tung, rèm cửa sổ thì mở toang, cô cứ như vậy đứng ngơ ngác ở đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhúc nhích, nhìn cứ như một pho tượng.
Nghe thấy phía sau có tiếng động, Hàn Mộng Di mới vô thức nhìn lại, ánh mắt tiều tụy vô hồn.
- Chị họ, coi chừng bị lạnh, mau mặc áo vào đi.
Lâm Yến cảm thấy đau lòng, vội vàng chạy tới lôi Hàn Mộng Di ngồi xuống giường rồi lấy áo khoác choàng lên người Hàn Mộng Di.
Hàn Mộng Di xoay đầu lại, thì thào hỏi:
- Lâm Yến, có phải là chị rất ghê tởm không?
Vừa nghĩ đến chuyện nghe được ngày hôm đó là Hàn Mộng Di lại cảm thấy vô cùng lo lắng, hối hận và hổ thẹn, chuyện này giống như là một dòng thác lũ đổ dồn lên đầu cô vậy.
Trước giờ cô chỉ hận là không giết chết chết được Trương Đại Thiểu, giờ cuối cùng lại phát hiện ra là mình đã trách lầm hắn. Hơn nữa lại còn đính hôn cùng với con người ghê tởm Lý Sát.
Lâm Yến ôm chặt vai Hàn Mộng Di, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Chị họ, đây không phải là lỗi của chị, chị cũng là người bị hại, muốn trách thì trách Lý Sát không bằng súc vật, chính hắn đã hại chị.
- Trương Đại Thiểu vì cứu chúng ta mà bị người ta bắn bốn phát súng, ngã từ lầu mười xuống đất, thiếu chút nữa là chết.
Sống mũi Hàn Mộng Di cay cay, cuối cùng không kiềm nén được liền bật khóc.
- Hắn chính là ân nhân cứu mạng của chị mà chị lại đối xử với hắn như vậy, cha chị thậm chí còn phái người đi giết hắn nữa.
Trương Đại Thiểu vì cứu cô và Lâm Yến mà cả người đẫm máu, đánh nhau với bọn bắt cóc, bị súng bắn, bị đao chém, bị rơi xuống lầu. Những chuyện này xuất hiện không ngừng trong đầu Hàn Mộng Di.
Mỗi lần xuất hiện là lại khiến Hàn Mộng Di xấu hổ, đau đớn đến tan nát cõi lòng.
Cảm nhận được Hàn Mộng Di đang run lên thì khóe mắt của Lâm Yến cũng đỏ ửng, chị họ thật đáng thương, bị tên súc sinh Lý Sát kia hại cho thê thảm.
- Chị họ, chuyện này cũng không trách chị được, chúng ta đều bị Lý Sát lừa mà.
Lâm Yến nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hàn Mộng Di.
- Chị cũng đâu muốn như vậy đâu.
- Chị nên làm gì bây giờ, Lâm Yến?
Nước mắt Hàn Mộng Di lại chảy dài trên má.
- Hàn Mộng Di, cô hãy chờ tôi, một ngày nào đó tôi sẽ cưới cô.
Bỗng nhiên cơ thể Hàn Mộng Di run lên bần bật, trong đầu cô hiện lên câu nói chắc chắn của Trương Đại Thiểu. Những lời này giống như lũ tràn đê, chiếm lấy đầu óc của Hàn Mộng Di.
Trong lúc nhất thời đầu óc cô chỉ còn chứa mỗi câu nói đó.
- Chị muốn lấy hắn.
Bỗng nhiên Hàn Mộng Di nói.
- Cái gì?
Lâm Yến giật mình:
- Chị đang nói bậy bạ gì vậy?
- Chị không nói bậy.
Hàn Mộng Di ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định:
- Chị cũng đã sớm là người của hắn rồi, không gả cho hắn thì còn gả cho ai được nữa?
Lâm Yến rất hiểu Hàn Mộng Di nên cô biết những gì Hàn Mộng Di nói là thật, nhưng chính vì vậy nên Lâm Yến lại càng thêm lo lắng:
- Chị, hai người.....không thể đâu, cậu không thể đồng ý.
- Đừng nói nữa Lâm Yến, trừ khi là chị tự nguyện, còn lại không ai có thể ép chị làm bất cứ chuyện gì. Chị đã đồng ý với cha một lần là lấy tên Lý Sát súc sinh kia rồi, lần này chị sẽ không thỏa hiệp nữa đây. Bây giờ chị sẽ đi nói chuyện với cha.
Tâm lý của Hàn Mộng Di càng lúc càng bị kích động, cô mở cửa đi tìm Hàn Kiến Vĩ.
- Chị bình tĩnh lại đi.
Lâm Yến vội vàng kéo Hàn Mộng Di lại.
- Bây giờ chị đi tìm cậu chỉ sợ là càng làm mọi việc rắc rối hơn thôi, có khi lại làm cậu nổi giận tìm người đi đối phó Trương Thiên nữa đó. Chị tỉnh táo lại trước đã, được không? Có chuyện gì thì từ từ tính....
Sau khi nghe Lâm Yến tận tình khuyên bảo thì cuối cùng Hàn Mộng Di cũng bình tĩnh lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Phẩm Tiên Y
Chương 113: Hàn Mộng Di xấu hổ
Chương 113: Hàn Mộng Di xấu hổ