TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tà Ngự Thiên Kiều
Chương 38: Vào cung ăn trộm

Biết Tô Chính Bình lấy cung đình ép mình nên Diệp Sở cũng không hề yếu thế. Lúc ở hoàng thành đế quốc, có biết bao nhiêu kẻ dụ dỗ ép buộc nhưng hắn không hề suy suyển, thì làm sao lại bị cung đình ở một cái vương quốc nho nhỏ như vầy dọa sợ chứ. Nếu như cung đình dám tìm hắn gây phiền toái thì hắn cũng cóc sợ đối phương.

Tất nhiên không phải trong cung không có cường giả uy hiếp được hắn. Ngược lại trong cung đình còn có mấy vị đã đã tiến lên phẩm cấp thứ ba, mạnh hơn hắn không chỉ một vài phần.

Tầng thứ ba chính là Tiên thiên cảnh, có ảo diệu thoát thai hoán cốt. Trọc khí bản thân hóa thành tiên thiên, luyện hóa nguyên linh bản thân hòng tẩy rửa gân cốt toàn thân một lần, giống như được sinh ra lần thứ hai vậy. Người nào đã trải qua bước này thì cơ thể giống như đã biến hóa một lần, có thể mượn nguyên linh bản thân ảnh hưởng đến linh khí xung quanh mình. Kẻ đạt tới cảnh giới này đã có thể khiến người khác ngước nhìn ngưỡng mộ rồi.

Trong Nghiêu quốc, số người đạt tới Tiên thiên cảnh tuyệt đối không quá bàn tay. Mà chỉ cần đạt tới Tiên thiên cảnh thì cũng sẽ được Vương thượng phong làm quốc sư hộ quốc, dưới một người trên vạn người, có thể ngồi ngang hàng cùng Tướng quốc ở Nghiêu thành, thậm chí xét về mặt nào đó còn tôn quý hơn mấy phần! Cũng chính vì thế nên Diệp Sở mới không sợ cung đình tìm hắn gây phiền toái!

Không lẽ chuyện nhỏ như vậy mà cung đình phải vác quốc sư ra sao? Chỉ cần quốc sư Hộ quốc không xuất thủ thì căn bản Diệp Sở không sợ!

Đến bây giờ, Tiên thiên cảnh cũng là mục tiêu của Diệp Sở! Chỉ khi nào đạt tới cấp độ đó thì hắn mới có thể có số má trong đám người trên Thanh Di Sơn.

...

Tin Diệp Sở bình yên rời khỏi phủ Tướng quốc cứ như vậy mà truyền khắp Nghiêu thành. Mọi người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nghĩ thầm cả bảng hiệu của vương thượng mà Diệp Sở còn đập nát bét thì Tướng quốc đại nhân sao lại bỏ qua cho hắn? Tất nhiên chuyện Diệp Sở xông vào phủ Tướng quốc cũng khiến cho người ta tấm tắc khen lạ.

Nhưng Lương Thiện đã đứng ra giải thích chuyện này cho mọi người, hắn tuyên bố: "Diệp Sở không để ý hung hiểm trở lại Nghiêu thành chính là vì Tô Dung. Bởi vì Diệp Sở từ nhỏ đã thầm yêu Tô Dung rồi!"

Không ai nghi ngờ tin tức phun ra từ miệng Lương Thiện, bởi Lương Thiện đã nhập bọn ăn chơi với Diệp Sở từ lúc chúng năm sáu tuổi. Nếu Lương Thiện nói ra như vậy thì đó là chuyện như đinh đóng cột. Huống chi Tô Dung là một giai nhân đẹp đến nhường nào? Diệp Sở yêu thầm cũng là chuyện bình thường.

Diệp Sở thầm yêu Tô Dung, lần này trở lại Nghiêu thành chính là vì Tô Dung, đó là tin tức đốt lên lửa giận trong giới thanh niên nơi này. Tô Dung là nữ thần trong lòng họ, sao có thể để cho một tên cặn bã như vậy thương nhớ nữ thần của mình? Bất kể như thế nào, họ cũng không thể để Diệp Sở nhích lại gần Tô Dung thêm một tấc.

"Nếu hắn dám có ý nghĩ không an phận với Tô Dung thì cho dù hắn là nhân vật Hóa ý cảnh, ta cũng sẽ đánh gãy chân chó của hắn!"

Không ít thanh niên anh tài ở Nghiêu thành đã buông ra những câu hùng hồn đại loại như thế, mạnh miệng tuyên bố sẽ đuổi cổ Diệp Sở ra khỏi Nghiêu thành, khiến hắn bỏ luôn đi ý nghĩ bẩn thỉu với Tô Dung một cách triệt để!

Diệp Sở cũng không biết mình chỉ đi tới phủ Tướng quốc một chuyến đã khiến tất cả thanh niên ở Nghiêu thành manh động đến như vậy. Lúc này hắn và Bàng Thiệu đang đi vào cửa chính vương cung. Nếu quyết tâm muốn chơi cái trò vô cùng kích thích ấy, vậy thì cũng không nên lề mề nữa.

"Tô Chính Bình Bình muốn ngươi chấp nhận điều kiện gì vậy? Đúng là quái thật! Vốn ta còn có chút cảm giác tội lỗi khi dẫn ngươi vào cung trộm cắp nhưng hôm nay chúng ta cứ cướp sạch cái vương cung này đi!" Bàng Thiệu từ miệng Diệp Sở biết được những tính toán của Tô Chính Bình Bình bèn vô cùng khinh bỉ bĩu môi.

Bàng Thiệu mang theo Diệp Sở vào vương cung đi lại vô cùng tự nhiên, giống hệt như trong nhà mình khiến Diệp Sở không khỏi nghi ngờ hỏi: "Vương thượng lại tin tưởng tên dâm ma nhà ngươi đến thế sao? Cho ngươi đi lại tự do trong này, lão không sợ ngươi phang hết cái hậu cung của lão à?"

"Lão còn ước gì ta vừa mắt một ả cung nữ, hơn nữa còn muốn ta cường bạo luôn kìa, như vậy thì lão sẽ nắm được nhược điểm hòng tìm ta ra điều kiện đó!" Bàng Thiệu bĩu môi: "Bất quá bản thiếu gia là một người có lập trường, sự hấp dẫn nho nhỏ như vậy sao có thể làm gì được ta chứ?"

Diệp Sở chả thèm để ý đến mấy lời đó của Bàng Thiệu, nghĩ thầm ngươi mà ở trước mặt đàn bà thì có lập trường cái kít. Ngươi bây giờ vẫn nhơn nhơn như vậy thì chỉ là do tên Vương thượng Nghiêu quốc quá ngu ngốc thôi! Nếu lão thông minh hơn một chút thì cứ việc tổ chức một cuộc thi áo tắm, Bàng Thiệu mà bị cái món đó dụ dỗ, hắn không mắc mưu thì Diệp Sở đi bằng đít.

"Vật ta muốn ở đang ở trong Ngự thư phòng!" Diệp Sở quay sang Bàng Thiệu nói: "Ngươi giúp ta dụ Vương thượng ra khỏi đó đi!"

"Được!" Bàng Thiệu cười nhẹ đáp: "Bất quá nếu ngươi bị bắt cũng đừng nói chúng ta là đồng phạm đó!"

"Cút!" Diệp Sở đạp một cước, thầm nghĩ thằng này đang nguyền rủa mình chết chắc hay sao chứ?

"Bây giờ thực lực ngươi không yếu nhưng phải cẩn thận, đừng nên đụng đến nhân vật Tiên thiên cảnh trong cung đình. Đến lúc đó, ngươi có khóc cũng chẳng ai dỗ đâu!" Bàng Thiệu nhắc nhở: "Đúng rồi! Nhớ trộm giúp ta một bản xuân cung đồ. Nghe đồn tên Vương thượng Nghiêu quốc rất háo sắc, cất không ít đồ chơi, nghe đâu là có cả tư thế nữ trên nam dưới nữa! Ngươi nhớ giúp ta tìm nhé!"

Diệp Sở rốt cục hiểu được Bàng Thiệu tại sao lại để ý tới chuyện ăn trộm như vậy, hóa ra là vì thứ này.

"Đúng là không có tiền đồ!" Diệp Sở bèn khinh bỉ Bàng Thiệu, thầm nghĩ nông dân đúng là nông dân. Chẳng lẽ chưa thấy thì không biết sao? Nam dưới nữ trên có gì phải ngạc nhiên? Diệp Sở bèn nghĩ mình có nên đem mấy động tác gã học được từ kiếp trước vẽ một lần! Vẽ ra ba trăm sáu chục kiểu thì có thể xoay tên Bàng Thiệu này phê đến ngất vì sung sướng không đây?!

Diệp Sở nghĩ thầm, nếu mình bon chen không nổi ở cái thế giới này nữa, thì hắn sẽ xuất bản kinh doanh thuật phòng the. Có loại người như tên Bàng Thiệu này ủng hộ thì chắc cú có thể thành đại gia ở đây ngay!

Bàng Thiệu đưa Diệp Sở đến cách ngự thư phòng không xa thì mới quay sang Diệp Sở nói: "Tòa nhà phía trước chính là ngự thư phòng, ngươi cẩn thận một chút! Mặc dù quốc sư Hộ quốc không ở đây, nhưng kinh động thị vệ cung đình thì khó đảm bảo bọn họ sẽ không xuất động!"

Diệp Sở gật đầu, nhìn sắc trời đã nhá nhem tối liền lấy ra một bộ y phục dạ hành mặc vào.

"Ngươi đi cầm chân lão Vương thượng không cho hắn đến đây, chỉ nửa canh giờ là đủ rồi!" Diệp Sở nhìn Bàng Thiệu đáp: "Nửa canh giờ sau ngươi tới đón ta!"

Bàng Thiệu gật đầu, nhìn thân ảnh Diệp Sở chớp động bắn đi tới trước vô cùng nhanh chóng, chỉ nháy mắt đã lẩn vào sau một chiếc cột nhà, thị vệ tuần tra cũng không thể phát hiện ra Diệp Sở.

Nhìn Diệp Sở nhanh như sóc, Bàng Thiệu không kìm được mà tặc lưỡi hít hà. Nếu không phải Diệp Sở bảo rằng hắn vẫn chưa đạt tới Tiên thiên cảnh, thì mình không tin một người có tốc độ như vậy lại chỉ là Hóa ý cảnh!

"Khó trách tên này dám vào cung trộm đồ!" Bàng Thiệu không nhịn được thầm hưng phấn, nghĩ thầm Diệp Sở nếu có thể tìm được thuật phòng the mà hắn muốn tìm thì mình lại có thêm một tuyệt chiêu để ngự nữ rồi.

...

Sau khi nấp vào cây cột, Diệp Sở tránh khỏi sự quan sát của thị vệ. Vương cung dù sao cũng đề phòng sâm nghiêm, nếu như bị phát hiện thì đúng là phiền toái không nhỏ.

Đúng như Bàng Thiệu nghĩ, đây là một trò chơi kích thích! Xem thử Diệp Sở có bị phát hiện mà ăn cắp ra đồ vật mà bọn họ cần hay không.

Thở nhẹ ra một hơi, nhìn thị vệ đang quan sát bốn phía, Diệp Sở bèn tung mình dẫm chân lên xà nhà, lần theo nó mà trèo lên nóc nhà.

Thị vệ vẫn đứng canh gác ngoài cửa, Diệp Sở muốn đi vào từ cửa chính vô cùng khó. Như vậy thì cũng chỉ có thể lẻn vào từ nóc nhà mà thôi!

"Răng rắc…"

Chân giẫm nóc phòng phát ra một âm thanh khe khẽ, tiếng động này khiến cho tim của Diệp Sở cũng muốn rớt ra ngoài, bèn hoảng sợ đánh mắt về thị vệ bốn phía đang canh giữ. Thấy bọn họ cũng không kinh động thì hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Sở cảm thấy mình đã quá khẩn trương, những thị vệ này không có tính cảnh giác cao như vậy. Dù sao bọn họ cũng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện có kẻ nào dám ăn cắp trong vương cung chứ.

Đọc truyện chữ Full