TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tà Ngự Thiên Kiều
Chương 40: Trong Thanh Di Sơn

"Thật to gan! Dám đến Vương cung trộm cắp!" Quốc vương Nghiêu quốc giận dữ ngay trên điện, nhìn qua nữ nhân trước mặt. Dù cô gái này rất đẹp, rất kiều diễm nhưng ông ta lập tức quát lớn: “Bắt nàng lại cho ta!”

Bàng Thiệu thập thò sau lưng quốc vương, nãy thấy bên này có động tĩnh lớn thì tim hắn muốn nhảy khỏi lồng ngực. Chỉ khi nhìn lại, người bị vây công không phải tên kia mà là một nữ nhân xinh đẹp.
“Đáng tiếc thật! Sớm biết một mỹ nhân như vậy sắp bị bắt, thì thà rằng cho tên Diệp Sở chết bằm kia bị tóm còn hơn!” Bàng Thiệu không nén nổi, chỉ đánh lắc đầu thở dài, trong mắt hắn Diệp Sở còn chưa bằng móng chân của người đẹp đằng kia.

Có điều Bàng Thiệu nhanh chóng há hốc mồm, vì rằng hắn phát hiện trên nóc nhà còn người khác. Mặc dù đã mang y phục dạ hành nhưng có thể nhận rõ kẻ đó là ai.

“Diệp Sở không thể chạy thoát?” Bàng Thiệu ôm mặt đau đớn, trong lòng thì đang mắng chửi xối xả: “Thế này thì chẳng phải không lấy được thuật ngự nữ của ca rồi à?”

Tô Dung là nghĩa nữ Vương thượng, vừa lúc tối nay tiến cung vấn an Vương hậu nhưng lại bị Vương thượng kéo đi theo Bàng Thiệu. Vốn nàng không chú ý vào chuyện cung đình bị mất trộm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Bàng Thiệu, nàng không thể kiềm chế dõi mắt theo hướng nhìn của hắn lên nóc nhà.

Trên nóc nhà quả nhiên có người, Tô Dung cảm thấy bóng dáng quen thuộc, chỉ là không thể nhớ ra đã gặp qua ở nơi nào.

“Quốc sư, các vị mau ra tay bắt giữ nữ tặc này lại!” Nghiêu quốc vương trông thấy đám thị vệ không thể làm gì được, ngược lại còn bị đánh ngã túi bụi thì ngay lập tức phân phó hai vị quốc sư.

Hai vị quốc sư là Tiên Thiên cảnh, nhìn thấy nữ tặc dễ dàng thu thập đám thị vệ xung quanh thì không khỏi trầm mặc liếc mắt nhìn nhau, rồi bất chợt cùng ra tay.

Đại nhân vật Tiên Thiên cảnh mỗi lần ra tay thì có thể ảnh hưởng tới linh khí quanh thân. Một chưởng này trong nhất thời sinh ra áp lực khủng khiếp, khiến đám thị vệ bên cạnh hô hấp không thông.

Bàng Thiệu nhìn thấy hai vị quốc sư xuất thủ thì trong lòng không khỏi khẩn trương. Đương nhiên hắn biết rõ Tiên Thiên cảnh khủng khiếp thế nào, Thánh nữ điện hạ chính là đại nhân vật Tiên Thiên cảnh, đánh hắn hệt như thu thập con mèo nhỏ: muốn đạp là đạp, muốn giày xéo là lập tức giày xéo.

Hai kẻ mạnh mẽ như vậy đồng thời ra tay với nữ tặc kia, cô nàng này chạy trời không khỏi nắng rồi.

“Đáng tiếc quá! Nữ nhân xinh đẹp như vậy lại bị hủy diệt!” Bàng Thiệu không khỏi thở dài, nhìn một chưởng bá đạo của hai vị quốc sư ập tới trước mặt cô gái.

“Cút!” Cô gái nhìn qua đòn tấn công của hai vị quốc sự mà mặt không đổi sắc, khuôn mặt tuyệt mĩ lại có mấy phần thanh lãnh. Cánh tay bạch khiết như ngọc vung ra, liền nghe thấy tiếng xương gãy giòn giã từ cánh tay hai vị quốc sư, hai thân ảnh bị đánh ngã xuống đất, phát ra tiếng nổ như băng đang nứt vỡ.

“A…” Tiếng rên thảm thiết của hai vị quốc sư khiến cho đám người bao gồm cả vương thượng không khỏi lạnh xương sống, ai nấy đều thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm cô gái.
Bọn họ không thể nào tin được, đường đường hai vị quốc sư cao cao tại thượng lại bị một chưởng của đối phương đánh trọng thương.

Tiên Thiên cảnh là tồn tại như thế nào? Đấy chính là người tu hành mạnh nhất Nghiêu quốc. Ai đạt tới cấp bậc như thế thì đều là tồn tại cao cao tại thượng trong lòng những người đang có mặt ở đây. Nhưng chính quốc sư trong tín ngưỡng của bọn họ lại bị đối phương nhẹ nhàng dùng một chưởng đánh bay.

“Nữ nhân này rất mạnh!” Bàng Thiệu cố nuốt nước bọt khan, miệng đắng lưỡi khô. Mấy ý nghĩ tục tĩu trong lòng lúc nãy đã bay sạch không còn một mống, nữ nhân bưu hãn thế này hắn không sờ tới nổi.

Diệp Sở vốn dĩ chuẩn bị cho một hồi đại chiến, nhưng lại không nghĩ tới nữ nhân này kinh khủng đến mức này. Có điều nhìn thấy nữ nhân chuẩn bị bay ra ngoài thì Diệp Sở cũng vội vàng phóng xuống, cùng này tùy thời bay khỏi đây.

Nữ nhân này muốn đi thì gần như chẳng ai đủ can đảm đứng ra cản đường. Thực lực của nàng quá cường hãn, nhưng khi đám thị vệ nhìn thấy Diệp Sở thì liền ra tay công kích.

Không ra tay được với cường giả thì đành khi dễ kẻ yếu vậy!

“Làm như ta dễ bị hiếp đáp lắm không bằng?” Diệp Sở lắc đầu, “Vậy các ngươi đã chọn nhầm người rồi!”

Bước chân Diệp Sở xuất động, ra tay rất mạnh. Phát ra một cách thì những thị vệ này vốn không phải đối thủ của hắn liền bị đánh bay xuống đất.

“Đứng lại!” Thị vệ trưởng cung đình xuất hiện trước mặt Diệp Sở, hiển nhiên là muốn hai đầu tặc ít nhất cũng phải bắt được một. Nữ tặc kia đã không thể đụng vào vậy thì đành phải ủy khuất tên còn lại thôi.

Trường đao từ tay Thị vệ trưởng vung mạnh xuống, thân ảnh Diệp Sở lóe lên né tránh, tiện tay nghênh đón trường đao ấy.

“Choang…”

Một tiếng va chạm vàng lên, Thị vệ trưởng lui về sau mấy bước, trường đao trong tay cũng bị văng ra ngoài, hổ khấu bị chấn động tóe máu ra.

“Mạnh mẽ như vậy sao?” Không ít thị vệ thấy lạnh người. Thị vệ trưởng của bọn họ đã đạt tới Hóa Ý cảnh, vậy mà lại bị một kích của kẻ trộm đánh bị thương, thực lực kẻ này không thể tầm thường, có lẽ không thua kém quá nhiều nữ tặc kia, thiệt là cường hãn quá đáng mà!

“Tức chết được, từ lúc nào Nghiêu Thành lại tràn ngập cường nhân rồi?!” Trong lòng đám thị vệ không ngừng rủa xả.

Diệp Sở ép lui được Thị vệ trưởng thì không hề ham chiến. Thân ảnh chớp động, lao theo hướng ly khai của nữ nhân kia. Có nhân vật cường hãn như thế kia mở đường phía trước thì căn bản hắn không cần sợ sệt gì cả.

“Đuổi theo!” Thị vệ trưởng ráng nhìn đâu, quay về phía đám thị vệ hét lớn.

“Không cần nữa!” Khuôn mặt Nghiêu quốc vương âm trầm, nhìn thị vệ trưởng hô to, “Đưa quốc sư đi chữa thương nhanh!”

Hiển nhiên ông ta rất hiểu, hai nhân vật cường hãn như vậy thì cho dù bọn họ có cố gắng truy đuổi thì cũng không có tác dụng gì! Quốc vương Nghiêu quốc tuy rằng đang vô cùng giận dữ nhưng lý trí vẫn có phần e ngại. Chọc tới nhân vật như thế này thì chẳng có lợi ích gì đối với Nghiêu quốc cả!
“Tô Dung, theo bổn Vương kiểm tra xem đã mất những thứ gì?!” Mặt mày Nghiêu quốc vương xanh mét, nói với Tô Dung bên cạnh.

Tô Dung gật đầu, trong đầu thì vẫn đang nghĩ tới hắc bào nhân kia, chợt liền quay sang nhìn Bàng Thiệu. Bị cô nàng này điểm huyệt bất ngờ, Bàng Thiệu cảm giác được lưng mình đang ướt đẫm mồ hôi: “Nữ nhân này sẽ không thể nhìn ra được bản thiếu gia có liên quan đến chuyện này đấy chứ? Không lẽ nàng nhận ra Diệp Sở?”

Nghĩ tới đây Bàng Thiệu vội vàng nói: “Vương thượng! Ta còn một số việc cần làm, vậy đi trước nha!”

“Bàng công tử xin cứ tự nhiên” Nghiêu quốc vương gật đầu với hắn, sau đó mang theo Tô Dung tiến vào ngự thư phòng, trong này là một đống hỗn độn.

“Phụ vương! Bị mất thứ gì rồi? Tô Dung ở một bên trợ giúp Nghiêu quốc vương dọn dẹp lại, mở miệng hỏi.

"Phụ vương! Bị mất thứ gì?" Tô Dung trợ giúp Nghiêu quốc vương trên sửa sang lại sau hỏi thêm lần nữa.

“Ngọc tỷ và Hồng Sát cô bản!” Trong lòng Vương thượng không khỏi cảm thấy ngờ vực. Hồng Sát cô bản thì còn có thể hiểu nhưng Ngọc tỷ cũng lấy thì có dụng ý gì?

“Là Bản Hồng Sát cô bản?” Tô Dung kinh ngạc, trước vốn dĩ chỉ nghi ngờ nhưng giờ thì đã chắc chắn tám chín phần mười là tên kia, chẳng qua nàng không thể ngờ được hắn lại lớn mật đến thế…

“Có chuyện gì sao?” Vương thượng nghi ngờ hỏi.

“Không có... không có gì!” Tô Dung vội vàng lắc đầu, trong nội tâm nàng vẫn còn không muốn tin tưởng vào sự thật này.

“Ngươi đi theo ta làm gì?” Cô gái nhìn thấy Diệp Sở đi sau mình, khẽ nhíu mày quát lên.

Cô gái đột nhiên dừng lại. Diệp Sở đứng rất gần nàng, thậm chí có thể cảm nhận được mùi hương trên người nàng xộc vào mũi. Nữ nhân này mái tóc như mây phe phẩy không tiếng động, phong thái mềm mại mà lại thoát tục, đôi môi căng mọng, mang theo khí tức hương diễm và hồng nhuận, phong tình lại buông thả khác thường. Là một nữ nhân tuyệt mỹ mị hoặc lòng người.

“Ngươi ra vương cung, ta cũng vậy thôi! Con đường này là thích hợp nhất, thế sao phải nói là ta đi theo ngươi?” Diệp Sở cười nói: “Có điều Nghiêu thành tuyệt đối không có nhân vật cường hãn như ngươi, nhìn quá trình chiến đấu hôm nay có thể biết được ngươi là ai sao? Nhận thức chút sao, ta là Diệp Sở!”

Vốn trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của nữ nhân này thì mười phần khinh thường Diệp Sở, không để ý tơi hắn. Nhưng khi nghe thấy tên Diệp Sở thì từ trong mắt quang mang sáng lên, nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi là Diệp Sở? Diệp Sở Thanh Di Sơn?”

“Ngươi làm thế nào biết được điều đó?” Tim Diệp Sở chấn động muốn rớt ra ngoài, chuyện về Thanh Di sơn cả Bàng Thiệu còn chưa biết được, thế mà nữ nhân này lại một câu liền nói toạc ra. Chuyện kinh dị như thế làm sao Diệp Sở không khiếp sợ cho được?!

Đọc truyện chữ Full