"Thượng Quan Mẫn Đạt, ngươi nói chuyện phải chú ý, bảo Diệp Đồng cách xa ai hả? Ngươi dám nói hưu nói vượn ở bên ngoài thì có tin ta xé nát miệng ngươi ra không?" Diệp Tĩnh Vân nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt vô cùng tức giận, hét ầm ĩ mà trong tâm thì nghĩ thầm nếu quả thật hắn nói lung tung ra ngoài thì mình còn mặt mũi gì nữa đây?
Hiển nhiên gã không hề sợ sệt Tĩnh Vân, nhìn lướt qua nàng rồi nói: "Ta cũng nhắc nhở ngươi, có một số việc không nên làm thì đừng làm. Tính tình Diệu Đồng nhu mì nên sẽ không nói rõ, như thế không có nghĩa ta cũng bất kể nhé!"
"Ngươi..." Diệp Tĩnh Vân tức đến bể phổi. Nàng ta cố gắng hít sâu, cố nén cơn giận đang bùng nổ mà chỉ về phía cửa thuyền hét lớn: "Cút ngay!"
Thượng Quan Mẫn Đạt sầm mặt, biết rằng ở lại tranh đấu với Diệp Tĩnh Vân là điều không hề sáng suốt. Gã đưa mắt chuyển sang nhìn Diệp Sở: "Ta chờ ngươi bên ngoài!"
Nói xong, hắn lại nhìn Diệu Đồng lần cuối rồi ung dung bước lên bờ.
Nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt rời đi, cuối cùng Tĩnh Vân cũng không kiềm nén mình nữa, nắm lấy chén trà trong tay ném thẳng vào người Diệp Sở: "Sao ngươi không chết đi?!"
Diệp Sở đưa tay nắm được ngay, rót đầy ly trà hớp một miếng: "Chỉ có ngươi được tính kế người khác sao? Ta không thể phản công à?"
"Ngươi muốn lấy lại danh dự đúng không, giờ ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"
Nàng ta vung chân lên, đôi chân dài thẳng tắp vô cùng mị lực đá trực diện vào Diệp Sở.
Diệp Sở không thể không thừa nhận, cô nàng Tĩnh Vân này có đôi chân rất đẹp, thon dài săn chắc dụ hoặc hết sức. Hắn không hề né tránh mà chỉ đơn giản cầm ly trà nóng để trước ngực.
Cô nàng đang tung chân nhưng lại thấy cảnh ấy nên vội vàng dừng chân lại. Một cước này xuất ra đến cuối cùng thì Diệp Sở cũng khổ sở mà chân nàng cũng sẽ phỏng.
Thấy Diệp Tĩnh Vân thu chân lại, Diệp Sở cười cười nói: "Sao thế?! Con gái thì nên nhã nhăn lịch sự dịu dàng một chút, không nên lúc nào cũng động tay động chân. Cứ giơ chân như thế thì nam nhân lại tưởng ngươi câu dẫn họ đấy!"
"Ngươi..."
Tình Văn Đình thấy cô nàng này lại chuẩn bị bạo lực thì vội vàng nháy mắt với Diệu Đồng, hai người một trái một phải kéo Tĩnh Vân lại: "Được rồi, bớt giận đi! Ai bảo ngươi gây chuyện với hắn làm gì? Ta đã nhắc nhở từ đầu là phải cẩn thận rồi!"
Diệp Tĩnh Vân ngồi xuống hít thở lấy lại bình tĩnh, đôi mắt trợn to nhìn Diệp Sở bằng hình viên đạn: "Coi như ngươi lợi hại! Có điều ngươi cứ chờ mà xem, lát nữa Thượng Quan Mẫn Đạt thu thập ngươi như thế nào."
"Chuyện này không cần ngươi lo!" Diệp Sở nhìn Tĩnh Vân cười khoái trá, nhưng ngay lúc đó lại nhìn sang Diệu Đồng: "Sau này Thượng Quan Mẫn Đạt còn quấn chặt lấy ngươi thì cứ nói cho hắn biết, Diệp Tĩnh Vân không cho ngươi tiếp xúc với hắn."
Diệu Đồng bật cười vô cùng yêu kiều, lòng nghĩ thầm nếu mình làm vậy khác gì thừa nhận cô bạn tốt Tĩnh Vân thật sự thích nữ nhân. Hơn nữa sẽ làm cho nàng đối lập với Thượng Quan Mẫn Đạt.
Diệu Đồng cảm thấy Diệp Sở đủ hư hỏng, lời đồn không phải đơn thuần là gió chém qua tai. Nghĩ đến cảnh tương lai Tĩnh Vân bị ngộ nhận thích nữ nhân, phải vô cùng lúng túng thì nàng lại không kiềm được che miệng cười duyên.
"Hôm nay mệt mỏi, ta về trước đây." Diệp Sở nhìn Văn Đình cười cười, rồi lại nói với Tĩnh Vân: "Ta nhìn thấy nhiều bách hợp lắm rồi! Vốn ta không hề khinh bỉ chuyện ngươi thích nữ nhân, nên ngươi không cần phải để trong lòng đâu nha. Ta nghĩ thế nhân sẽ từ từ chấp nhận dạng tình cảm đặc biệt này."
"Cút!" Diệp Tĩnh Vân tức ói máu, không hề suy nghĩ bèn nắm lấy chiếc ghế ném thẳng vào người Diệp Sở.
Hắn lắc mình tránh được, cười sảng khoái. Tình Văn Đình ở bên thấy cô nàng kia tức giận bạo phát, mỉm cười nói với Diệp Sở: "Ngươi không về Hoàng thành với chúng ta sao? Ba ngày nữa là khởi hành rồi, ngươi đi quậy phá một chuyến đi?!"
Diệp Sở lắc lắc đầu nói: "Các ngươi đi đi, ta còn một số việc. À, không cần tìm Cực Ý ngọc nữa đâu. Lần trước Bàng Thiệu còn hỏi ta Tinh Sát làm sao bây giờ?! Ta là người tương đối lười nhác, không muốn ôm nhiều việc, ngươi thông cảm đi!"
Tình Văn Đình vô cùng bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng. Thực tế ban đầu Diệp Sở rời Hoàng thành thì Tinh Sát vân luôn do nàng trông coi.
Đàm Diệu Đồng thấy Diệp Sở rời đi lúc này nên khá bận tâm: "Thượng Quan Mẫn Đạt đang chờ bên ngoài kìa, ngươi xoay sở được không?"
"Không cần lo cho hắn, với Thượng Quan Mẫn Đạt sao đủ gây phiên toái cho Diệp Sở được. Chuyện gãy tay gãy chân thì khỏi phải nghĩ luôn." Tình Văn Đình mỉm cười nói. Người khác không rõ về Diệp Sở chứ nàng thì khác, còn lạ gì hắn nữa.
Thấy Tình Văn Đình nói như thế, Diệu Đồng mới yên tâm được phần nào, nhìn sang Diệp Tĩnh Vân vẫn đang bừng bừng lửa giận, vội đưa tay ôm nàng: "Được rồi, đừng tức giận nữa. Có nữ nhân nào tin ngươi ái nữ đâu. Sau này ngươi cũng không cần phải luôn mồm: Xú nam nhân mau cút xa cho ta..." nữa rồi. Diệp Sở vừa lúc giúp ngươi một đại ân. Bọn họ sau này sẽ ít dây dưa với ngươi. Hì hì..."
...
Diệp Sở từ trên thuyền đi xuống, thấy Thượng Quan Mẫn Đạt dẫn theo tùy tùng chặn ngay trước mặt: "Xuống nhanh đấy, không sợ ta phế bỏ tay chân của ngươi sao?"
"Việc quái gì sợ ngươi!" Diệp Sở nói: "Cỡ ngươi còn chưa đủ sức bút được sợi lông của ta nữa!"
"Khẩu khí cũng rất lớn nhỉ?!" Thượng Quan Mẫn Đạt gằn giọng, nhìn sang hai tùy tùng bên cạnh gật gật đầu.
Hai gã tùy tùng rất hiểu phong cách hành sự của Thượng Quan Mẫn Đạt bèn nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt vô cùng thông cảm. Chớp mắt lao tới tấn công, xuất thủ vô cùng bá đạo. Hai người đều là Tiên thiên cảnh, linh khí bốn phía bị tác động ập tới tay chân Diệp Sở.
Hắn không tránh cũng không né, đối chưởng với hai người. Hai người này phối hợp vô cùng tinh diệu, sau pha giao tranh đã bức hắn phải chấn lui mấy bước.
Dĩ nhiên phía đối diện cũng không tốt hơn Diệp Sở bao nhiêu, hai người bị đánh bay ra ngoài, cánh tay vẫn còn run rẩy.
"Tiên thiên cảnh!" Thượng Quan Mẫn Đạt nhìn Diệp Sở đầy kinh ngạc: "Chẳng trách dám mở miệng nói không sợ ta. Nhưng bao nhiêu đó nghĩ muốn dạy dỗ được ta sao, còn kêu ta từ bỏ Diệp Đồng?!"
Diệp Sở mỉm cười đứng lên: "Không! Ta không giống hạng ngu dốt như ngươi. Điều quan trọng nhất khi theo đuổi nữ nhân là đối phương phải cam tâm tình nguyện. Loại người dùng thủ đoạn cưỡng bức thì chỉ là phế vật, xấu hổ mặt nam nhân. Bảo ngươi từ bỏ Diệu Đồng là muốn cứu vãn chút thể diện của nam nhi thôi."
"Ngươi mắng ai đấy?" Thượng Quan Mẫn Đạt âm trầm đến đáng sợ: "Đừng tưởng ngươi là người Diệp gia thì ta sẽ bỏ qua, Ta đây còn chưa sợ cái Diệp gia be bé đó đâu."
"Ngươi nghĩ ta giống ngươi sao, chỉ biết dùng thân phận địa vị ra áp bức người khác?!" Diệp Sở nói: "Dạy ngươi một chút, với bản tính hiện giờ mà muốn đuổi theo Diệu Đồng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!"
"Ngươi muốn chết!" Gã mẫn cảm nhất khi nghe ai đó nói hắn không thể theo đuổi Đàm Diệu Đồng. Tiếng rống giận vang to, biểu thị gã chuẩn bị ra tay với Diệp Sở.
"Thẹn quá hóa giận rồi sao?" Diệp Sở thở dài: "Theo đuối nữ nhân một cách chân chính là phải nắm bắt tâm tư của nàng, vậy mới khiến nàng sinh ra hảo cảm. Như ngươi, là trẻ sơ sinh trong chuyện yêu đương, người khác có nói cho cũng quéo biết làm gì?!"
Nói xong, Diệp Sở chẳng thèm để ý tới tên Thượng Quan Mẫn Đạt nữa, ngang nhiên vòng qua bọn họ rời đi.
Thượng Quan Mẫn Đạt nhìn Diệp Sở chằm chằm, cuối cùng vẫn không ra tay, trong miệng lẩm bẩm: "Nắm bắt tâm tư của nàng?!"
Quay lưng với Mẫn Đạt, Diệp Sở nghe thấy tiếng thì thầm thì mém tí nữa bật cười ra tiếng. Tên Thượng Quan Mẫn Đạt có thể không ngu ngốc, nhưng trong chuyện yêu đương hoàn toàn là kẻ khù khờ. Hắc hắc, nếu hắn làm theo thật thì gần như cả đời này chẳng có tí hi vọng nào.
Người khác dùng thủ đoạn này sẽ hiệu quả, nhưng với hắn đã bị Diệu Đồng ghét sẵn, lại dùng chiêu đó thì ắt hẳn nàng sẽ dễ dàng nhận ra, đồng thời còn cảm kích Diệp Sở đuổi giùm nàng một kẻ theo đuôi.
Diệp Sở cảm giác mình rất lương thiện, mặc dù chỉnh tên Thượng Quan Mẫn Đạt một trận nhưng cũng đã dạy hắn tương lại thông minh hơn chút. Không phải có câu nói, ngã một lần thì bớt dại sao.
Vì muốn cho Thượng Quan Mẫn Đạt trở nên thông minh hơn, Diệp Sở cũng không tiếc chút sức đào một cái hố trên con đường gã đang đi. Chẳng lẽ bản thân mình còn không vĩ đại sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tà Ngự Thiên Kiều
Chương 91: Cơn thịnh nộ của mỹ nữ
Chương 91: Cơn thịnh nộ của mỹ nữ