Diệp Sở đưa Đàm Diệu Đồng bước nhanh theo hướng ra ngoài. Vì đã tốn khá nhiều thời gian bên trong nên khó lòng đảm bảo đối phương sẽ không phát hiện. Thà lo nhiều còn hơn ít! Có thể rời khỏi trước khi đối phương kịp phản ứng thì không cần phải bàn cãi, đây chính là chuyện hoàn hảo nhất!
Nhưng trời không chiều lòng người. Khi Diệp Sở cùng Đàm Diệu Đồng vừa bước vào cửa một thông đạo trong đường hầm thì thấy đã có hai Tu hành giả cản đường từ lúc nào. Diệp Sở chợt biến sắc, bèn lôi mạnh Đàm Diệu Đồng chạy nhanh như tên bắn về phía lối ra.
Không phải Diệp Sở sợ bọn họ nhưng hắn nghĩ huyệt động bốn phía thông nhau nên họ có muốn chặn đường thì sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng đúng lúc Diệp Sở chuẩn bị rời khỏi thì rất nhiều tảng đá lớn không biết từ đâu bỗng ầm ầm lăn tới bịt kín các lối đi, chỉ chừa lại hai thông đạo: Một cái có hai người đang chặn đường phía trước, một cái cũng có người chặn phía sau.
“Hôm nay các ngươi phải ở lại chỗ này!” Ba người đang chặn đường Diệp Sở cười nhạt, sau đó nhìn hộp ngọc trong tay Đàm Diệu Đồng mà nói: “Để đồ vật lại!”
Diệp Sở và Đàm Diệu Đồng liếc mắt nhìn nhau. Thấy ba người đang từng bước áp sát, sắc mặt cả hai đều trở nên âm trầm. Ai có thể ngờ được tình huống như thế này? Bị ba người và rất nhiều tảng đá lớn vây công, hai người căn bản là không có đường lui.
“Làm sao bây giờ?” Đàm Diệu Đồng hỏi với giọng khẩn trương.
Diệp Sở vỗ nhẹ vào tay Đàm Diệu Đồng ra ý bảo nàng cứ bình tĩnh: “Làm sao các vị biết ta sẽ đi đường này?”
Ba người cùng cười khỉnh. Họ đã sinh sống trong tộc ở nơi này trên cả trăm năm thì có chỗ nào trong huyệt động mà không biết? Có người ngoài đi vào, tự nhiên họ có thể suy đoán đường đi nước bước của đối phương.
Khi họ phát hiện ra một tộc nhân của thôn đang hôn mê trong động thì liền biết ngay có người ngoài xông vào bèn tổ chức trên trăm thôn dân bày trận thế vây hãm. Thôn dân chưa đạt Tiên thiên cảnh thì không được giao phong với đối phương nhưng dùng những tảng đá lớn để bịt các cửa động thì vẫn làm được.
Mặc hắn có chắp cánh đi chăng nữa, hôm nay cũng không thoát khỏi cái chết!
Bí mật trong huyệt động tuyệt đối không thể lọt ra ngoài, bằng không tư nguyên luôn thuộc về họ sẽ bị người khác cướp đoạt.
“Chúng ta quen thuộc huyệt động này còn hơn cả lỗ chân lông trên người mình!” Một người trong đó nói với Diệp Sở: “Chỉ có những kẻ ngoại lai như các ngươi mới cho rằng bốn phía huyệt động thông nhau nên nghĩ chúng ta sẽ không làm gì được các ngươi phỏng?”
Nghe được câu này, Diệp Sở không khỏi đưa mắt nhìn Đàm Diệu Đồng. Ngay tức khắc, sắc mặt Đàm Diệu Đồng trở nên đỏ chín. Nàng chớp chớp đôi mắt hớp hồn rồi nói: “Ta chẳng qua là nghe trưởng bối trong nhà nói lại, cứ tưởng rằng bên trong thông nhau nên muốn chạy sẽ rất dễ...”
Nhìn vẻ thẹn thùng khiến lòng người say đắm của nàng, Diệp Sở nào còn tâm tư trách cứ nàng nữa. Hắn thầm nghĩ, nếu Đàm Diệu Đồng cứ ‘đá lông nheo’ với mình thêm vài lần nữa thì có thể bản thân sẽ phạm tội mất.
“Bất quá chúng ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây, không hề có ý đối địch với các người. Huống chi, bảo vật thuộc về người có duyên, chúng ta lấy được đã chứng tỏ chúng ta là người có duyên rồi. Ba vị cần gì phải bức người gây sự chứ?” Diệp Sở cười cười mà nói với ba người: “Các vị cứ yên tâm đi! Ta tuyệt đối không bao giờ nói với ai bí mật nơi này đâu!”
“Chỉ có người chết là an toàn nhất!” Ba người đi về phía Diệp Sở, từng bước áp sát. Theo khí thế và uy áp thì ai trong số họ củng là nhân vật Tiên thiên cảnh. Hơn nữa, bởi vì có Yêu Nguyên Thảo nên họ mạnh hơn những người cùng cấp Tiên thiên rất nhiều.
“Ta muốn xin tha thứ... Không biết các vị có thể bỏ qua cho chúng ta hay không?” Diệp Sở nở nụ cười nịnh nọt: “Chúng ta sẽ tặng hết chỗ Yêu Nguyên Thảo này cho các ngươi!”
Ba người lộ ra vẻ khinh bỉ, trong mắt mang theo vẻ coi thường. Nhưng ngay khi muốn châm biếm Diệp Sở vài câu thì thân hình hắn bỗng bắn ra như đạn pháo, đột nhiên xuất ra tuyệt chiêu Họa địa vi lao. Một chưởng ẩn chứa mười thành công lực của hắn đẩy ra liên miên không dứt, chân khí bộc phát như nước vỡ bờ, có khí thế dời non lấp bể.
Ba người làm sao ngờ được Diệp Sở đột nhiên xuất thủ, chỉ một người cuống quít nghênh đón Diệp Sở. Người này có thực lực không yếu, cũng sàng sàng như Diệp Nguyên Vũ. Nhưng một kích toàn lực của Diệp Sở thì không phải y có thể đỡ nổi.
Một kích chấn động không gian đánh y bay thẳng ra ngoài, thậm chí có thể nghe được tiếng trật xương khớp canh cách. Sắc mặt y tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau.
Diệp Sở cũng lùi mấy bước nhưng muốn nhân sĩ khí đang tăng để xử lý thêm một người nữa là chuyện không thể!
Diệp Sở thầm kinh nghi, tự nhủ không hổ danh huyền giả phục dụng Yêu Nguyên Thảo nên thực lực quả là kinh khủng. Nhìn hiện trạng thì hẳn là y chỉ bước vào nhị trọng cảnh chưa lâu, còn chưa đủ thực lực so sánh với Diệp Nguyên Vũ.
Hai người đối phương không ngờ Diệp Sở lại dám chủ động ra tay, hơn nữa còn phế luôn một người phe mình. Họ liền liếc nhau, trong lòng âm thầm hoảng sợ.
Hai người nhìn Diệp Sở với vẻ cảnh giác, đôi mắt trừng trừng dán vào người hắn nhưng không dám tùy tiện ra tay.
“Ta bảo đảm sẽ không nói bí mật nơi này! Hai vị có thể để ta rời khỏi đây chứ?” Diệp Sở cười híp mắt nói với hai người: “Mặc dù hai vị rất mạnh nhưng có thể nghĩ lại nhưng nếu không bỏ ra một cái giá khá lớn, muốn thu thập ta là chuyện rất không có khả năng!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua đồng bọn bị đánh hộc máu rồi ‘Hừ!’ một tiếng. Thân thể chợt bắn ra mãnh liệt mà cùng đẩy một chưởng mang lực lượng rất bá đạo về phía Diệp Sở. Hắn thấy vậy liền biến sắc, lập tức tung Kim Cương Quyền ra đón đỡ.
Nắm đấm cương mãnh đập vào chưởng của đối phương khiến Diệp Sở bị chấn lui mấy bước, một luồng lực cực mạnh truyền vào cánh tay khiến nó bắt đầu tê dại.
“Diệp Sở!” Đàm Diệu Đồng nóng lòng, xúc động đỡ lấy Diệp Sở. Mặt nàng lộ vẻ lo lắng mà nói: “Ngươi có sao không?”
Diệp Sở lắc đầu nhưng có điều trong lòng thầm cảnh giác. Đối phương mạnh hơn Tu hành giả vừa rồi khá nhiều, còn mạnh hơn xa Diệp Nguyên Vũ.
“Ta cứ tưởng ngươi mạnh lắm, thì ra cũng chả có gì đặc sắc!” Đối phương chế nhạo một câu, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường. Vốn cho rằng đối phương có thể một chiêu đánh đồng bọn mình bị thương nặng thì thực lực phải vượt mình rất xa, nhưng vừa giao thủ một kích thì lại phát hiện thực lực đối phương kém mình không ít. Hiển nhiên, đối phương chỉ cậy vào chiêu thức tinh diệu, cộng thêm ra tay bất ngờ nên mới may mắn đánh đồng bọn mình bị thương nặng mà thôi.
Diệp Sở khẽ thở hắt ra, làm ám hiệu cho Đàm Diệu Đồng lui về sau mấy bước rồi phát ra ý cảnh tung hoành vũ động. Đối mặt với kẻ địch mạnh đến thế thì hắn không dám coi thường, chỉ dùng những chiêu thức tầm tầm thì căn bản không thể nào đối phó nổi bọn họ. Vậy chỉ còn cách dùng Họa địa vi lao mới có thể chống cự!
“Lại đến!” Diệp Sở hét lên, ý cảnh phối hợp với linh khí trong tay trùng kích ra hết đợt này đến đợt khác cuồn cuộn như sóng dữ.
Thế công liên miên không dứt khiến thần sắc hai người kia trở nên nghiêm cẩn, một trước một sau lập tức vây công Diệp Sở. Bọn họ đều là Tu hành giả Tiên thiên cảnh nhị trọng đỉnh phong, là một trong số người mạnh nhất của thôn trang có thể đi vào huyệt động. Vì họ phục dụng Yêu Nguyên Thảo nên Tiên thiên cảnh tam trọng bình thường cũng không phải là đối thủ.
Nhưng thế công của Diệp Sở phát ra liên miên không dứt khiến bọn họ phải vây công và bộc phát mười thành công lực mới có thể miễn cưỡng ngăn cản Diệp Sở.
“Tiểu tử này mạnh thật!” Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được đối phương đang kinh ngạc. Rõ ràng chỉ là một Tiên Thiên cảnh nhất trọng nhưng lợi dụng bộ võ kỹ này lại bộc phát được sức mạnh tăng lên không chỉ mấy lần. Thêm nữa, ý cảnh của đối phương tinh thuần thâm hậu cũng khiến họ phải giật mình. Cho dù một Tiên thiên cảnh ngũ trọng cũng không có đến như thế, hơn nữa lại còn một cương một nhu trái ngược phối hợp lẫn nhau!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tà Ngự Thiên Kiều
Chương 117: Chặn đường
Chương 117: Chặn đường