Trong lúc mọi người bị chấn động vì thứ Tình Văn Đình đoạt được, lại nghe thấy thanh âm tựa thiên nhiên của Nhược Thủy vọng lại: “Chính là nó!”
Diệp Sở ngưng thần nhìn lại, hắn muốn biết nguyên nhân gì lại khiến thiếu nữ xuất trần thoát tục ấy phải thất thố thì thấy Nhược Thủy lấy ra một sợi tơ bảy màu từ trong quan tài ngọc. Mặc dù nó không phát ta một tí ti khí tức nào nhưng ai thấy được sợi tơ ấy đều không nén nổi phải nảy sinh lòng sùng bái.
“Ngũ Thải Vân Tiên Đái!”
Tình Văn Đình buột miệng kinh hô, nhìn món đồ ấy bằng ánh mắt không dám tin.
Tình Văn Đình chỉ mới được nghe nói về vật này, tương truyền nó do một vị Cửu thiên Thập địa Vô Địch chí tôn luyện chế. Mặc dù không phải là Chí tôn khí nhưng chỉ cần có liên quan ít nhiều đến Chí tôn thì vật nào lại không phải hàng khủng chí cực?
Huống chi, nó lại được Chí tôn dốc tâm huyết luyện chế. Theo lời đồn, thứ này có thể trói buộc vạn vật, vây khốn thần quỷ yêu ma.
Tình Văn Đình còn nhớ rõ trưởng bối từng khen mãi không thôi về món tuyệt thế chỉ bảo này, tất nhiên cũng hoài nghi chẳng biết nó còn trên đời này hay không!? Ai cũng không ngờ được, chỉ bảo có thể khiến ngoại giới điên cuồng lại là vật bồi táng của Đại tướng quân.
Tình Văn Đình càng thêm khẳng định, Đại tướng quân tuyệt đối có quan hệ với một vị Chí tôn. Bằng không, ông ta không thể sở hữu được món đồ này.
Ngũ Thải Vân Tiên Đái không hề kém cạnh Nguyên linh chân nguyên của nàng lẫn Kim của Kỷ Điệp. Nếu người ngoài biết mộ Đại tướng quân có thứ này, chỉ e những cường giả tuyệt thế cũng phải đến đây tranh đoạt.
Nhược Thủy sớm đã đoán được bên trong có vật này nên cũng chẳng tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào. Vân Đái tỏa ra vầng sáng bảy sắc quấn quanh chiếc eo thon càng lộ ra sự tinh xảo và chắc chắn. Vẻ đẹp xuất trần tuyệt mỹ càng khiến tâm hồn người người mê đắm, càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tình Văn Đình tò mò, thầm nhủ chí bảo tuyệt thế như vậy hẳn bên trong phải có Linh riêng. Nếu lực lượng của nó bộc phát thì đã đủ giết sạch bọn mình nhưng nữ nhân trước mặt lại có thể đeo vào hông. Là do Linh của Vân Tiên Đái còn ngủ say hay đối phương có thủ đoạn để chinh phục Vân Tiên Đái?
Khi nhận được thứ mình cần, ánh mắt Nhược Thủy lại dời đến quan tài ngọc vốn bên trong không có di hài của Đại tướng quân. Điều này đã chứng minh cho suy đoán của Nhược Thủy. Nàng thầm nhủ Đại tướng quân là một nhân vật lớn, chỉ e người đời khó có thể tìm được nơi ông ta chính thức ngủ say vì căn bản ông ta không muốn nhân thế quấy rầy!
Nhược Thủy chợt vung tay giật mạnh tấm vải đen bao phủ quan tài. Ngay lập tức, trong quan tài ngọc bắn ra rất nhiều thứ: có binh khí, có bình ngọc, có lệnh phù... Vật nào cũng có giá trị phi phàm, nếu lấy được mang ra ắt vạn kim khó cầu.
Điều này khiến cho những Đại tu hành giả có mặt điên cuồng xông tới cướp đoạt, cả đám vây quanh những món đồ tỏa hào quang sáng rực.
Chỉ còn mỗi Diệp Sở, bởi không đủ thực lực nên không thể tranh cướp được thứ gì.
“Keng...”
Một khối sắt đen theo đà bay của mảnh vải đen Nhược Thủy giật ra chợt rơi xuống đất. Nó thon dài và chỉ lớn bằng đầu ngón tay, bên trên đầy vết hoen rỉ loang lổ. Sau khi rơi xuống đất thì nó lại lăn đến dưới chân Diệp Sở, căn bản không thu hút sự chú ý của bất kì người nào.
Diệp Sở tiện tay nhặt lên, nắm vào tay thì thấy nó lạnh như băng. Lại nhìn thấy trên quan tài ngọc có một lỗ hổng bèn thầm nghĩ, thứ nửa sắt nửa đồng này hẳn chính là then chốt để sử dụng chiếc quan tài ngọc.
Diệp Sở cười khổ, thầm nhủ mình dốc cạn tinh lực nhưng chỉ cốc mò cò xơi, bản thân chỉ nhặt được một mảnh sắt vụn rỉ sét không đáng một xu!
“Lui!”
Đang lúc Diệp Sở cảm thấy bất đắc dĩ vì thực lực của mình thì bỗng nghe Nhược Thủy hô to. Ở thời điểm mọi người bắt đầu phát cuồng vì tranh cướp các loại vật phẩm, một con nhện đột nhiên lao ra từ trong quan tài. Nó cũng không lớn, kích cỡ chỉ khoảng bằng bàn tay Diệp Sở.
Nhưng khi thấy con nhện này, thần sắc ai nấy đều kịch biến, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ, mặt mày đều trắng bệch.
Toàn thân con vật hiện ra đủ bảy màu, cuồn cuộn quang mang khiến lòng người run sợ. Mặc dù nó không phát ra khí thế kinh khủng gì nhưng ai nấy nhìn vào thì lông tóc đều dựng ngược.
“Tam Âm Thải Văn Sát Chu!” Sắc mặt Nhược Thủy cũng trở nên khó coi, nhìn tuyệt thế sát vật đã thành Linh ở trước mặt.
Tình Văn Đình nghe Nhược Thủy nói thì càng tái mặt hơn nhiều.
Sát khí đã quá kinh khủng rồi, nhưng lại xuất hiện Linh Sát thì càng thêm kinh khủng. Đây chính là ác mộng của Tu hành giả, nếu không ngăn nổi thì sẽ bị nó ăn mòn ngay lập tức. Tất nhiên, đối với Sát linh giả thì đây chính là chí bảo. Nếu sở hữu một con Sát vật thì sẽ khiến tốc độ tu luyện của bọn họ tăng vọt.
Mặc dù là Sát linh giả nhưng muốn chinh phục một Sát vật như thế thì cũng rất khó khăn.
Sát vật thành linh chính là chí bảo, cũng là ác mộng của Tu hành giả. Nó có thể ăn mòn vạn vật, hủy diệt tất cả sức sống. Hết thảy linh khí trong tay nó chỉ còn một con đường: bị xói mòn, trừ đi sạch sẽ! Muốn luyện hóa thứ này thì phải đánh cược bằng tính mạng. Thành công thì thực lực tăng mạnh, lại có năng lực Sát.
Nhưng thất bại thì đến xương cốt cũng không còn. Xác suất thành công cao nhất cũng chỉ bằng một phần vạn!
Tam Âm Thải Văn Sát Chu tính thuần âm, được xếp trong tốp đầu Sát vật. Xuống sông thì sông chết, vào rừng thì rừng hóa đồi trọc. Khi thôi động sát khí có thể dời sông lấp biển, vạn dăm không mây. Nó chính là tuyệt thế Sát vật, là Hung sát có thể khiến cường giả đạt tới Tạo hóa cảnh cũng phải đau đầu. Nhưng đây cũng chưa phải là chỗ kinh khủng nhất của nó, chỗ kinh khủng nhất của nó chính là có năng lực đoạt nguyên linh của con người để bản thân sử dụng.
Nhưng một vật như thế, lại khơi khơi xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người không ai hưng phấn vì đoạt được bảo vật, trái lại mặt mày tất cả đều tái mét. Ai cũng biết loại hung vật này là thứ mình không thể hàng phục. Trước khi đến, bọn họ đã đánh giá rất cao sự kinh khủng của Sát vật nhưng không ngờ rằng nó lại là thứ hàng đầu như Tam Âm Thải Văn Sát Chu.
“Đồng loạt ra tay, trấn áp nó!” Nhược Thủy hô to, nhìn về phía Tình Văn Đình và Kỷ Điệp.
Hai nàng hiển nhiên hiểu rõ nếu không thể xử được nó thì người chết chính là mình. Ba người xuất động lực lượng bản thân kinh khủng nhất phát ra uy thế mênh mông cuồn cuộn trấn áp con Thải Văn Sát Chu này.
Sát Chu có Linh, phát ra âm thanh xèo xèo, sát khí hung mãnh mang theo quang mang bảy màu cuộn trào như sóng Trường Giang - Hoàng Hà trùng kích về hướng tam nữ.
Tam nữ hợp lực bộc phát sức mạnh mang uy lực tuyệt thế. Nhưng dưới sát khí phát ra mãnh liệt của đối phương thì vẫn bị chấn lui, phải vận linh khí bảo vệ toàn thân mới tránh khỏi bị sát khí xâm nhiễm, nhưng ai cũng đều bị chấn bay ngược lại mấy thước.
“Ta lên!”
Hoàng tử Đế quốc đứng ra. Y không quá mạnh, có lẽ chỉ tầm Nguyên linh cảnh. Nhưng điều khiến mọi người phải ngạc nhiên chính là, y lại chiếm được một thiên địa chi khí trong quan tài ngọc. Dưới sự vận dụng của gã, nó nằm trong tay hắn lại phát ra quang mang ngời ngời.
Thấy mọi người nghi hoặc, hoàng tử Đế quốc lạnh nhạt giải thích: “Tu La Thiên Biến Thương vốn là vật của Hoàng thất. Khi phong thưởng công lao cho Đại tướng quân, Hoàng thất đã ban cho ông ta tượng trưng cho vinh dự!”
Mọi người chợt hiểu ra, cuối cùng đã biết vì sao hoàng tử Đế quốc có thể đoạt được vật như thế.
Bốn người đồng loạt xuất thủ bạo phát ra sức mạnh kinh khủng hơn trước nhiều, xông thẳng đến với ý đồ mài diệt Thải Văn Sát Chu.
Nhưng bọn họ đã xem thường sự khủng khiếp của Thải Văn Sát Chu. Thấy lực lượng kinh khủng đang trùng kích đến, nó không hề tránh né mà đột nhiên mở ra cái miệng nhện khẽ hút vào. Lực lượng như sóng biển dâng trào vừa lọt vào trong đã bị triệt tiêu mất, mà nhóm Nhược Thủy bỗng cảm thấy nguyên linh của mình cũng sắp bị đối phương hút vào. Điều này khiến các nàng tái mặt, phải điều động sức lực toàn thân mới ổn định được nguyên linh bản thân.
Mọi người có mặt đều biến sắc kịch liệt, thân hình run rẩy vì tình thế trước mặt. Dù là ai cũng không thể tưởng tượng nổi sự kinh khủng của con vật này. Đối mặt với bốn người bộc phát toàn bộ sức mạnh, ai mà chẳng phải ngước nhìn, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn bị Sát Chu áp chế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tà Ngự Thiên Kiều
Chương 142: Tam Âm Thải Văn Sát Chu
Chương 142: Tam Âm Thải Văn Sát Chu