- Đến rồi à? Mời vào!
Ninh Hồng không bận rộn trong bếp, mà lặng lẽ ngồi trong phòng khách uống trà, thấy Phạm Hồng Vũ đã đến cửa, liền đứng dậy khẽ cười nói.
Về đến nhà, Ninh Hồng cũng đã thay một bộ quần áo khác, một chiếc áo lông bó sát cao cổ, kết hợp với một chiếc quần ka ki màu đen. Thời điểm những năm tám mươi cũng đã bắt đầu thịnh hành loại áo lông bó sát cao cổ, gần như các cô gái trẻ, cô nào cũng có một đến hai chiếc. Triệu Ca cũng có một chiếc màu vàng.
Dáng người Ninh Hồng khá mảnh dẻ, không có đường cong quyến rũ được như Triệu Ca.
Nhưng khí chất của cô lại tạo ra một sự hấp dẫn đặc biệt cho cô.
Phạm Hồng Vũ đi vào, tiện tay kéo cánh cửa lại, nhưng vẫn chỉ để khép hờ như ban nãy.
- Cơm nước đã xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Ninh Hồng dẫn Phạm Hồng Vũ vào phòng ăn. Cái gọi là phòng ăn này, chính là một không gian nho nhỏ cách phòng bên phải không xa, một bộ bàn ghế gỗ được đặt ở đó, trông rất gọn gàng ngăn nắp.
Trên bàn bày hai món ăn mặn, một món rau, một bát canh.
- Xin lỗi nhé tiểu Phạm, tôi không biết nấu nướng, hai món này là tôi mua ở nhà khách Huyện ủy, về chỉ hâm nóng lại. Có thể sẽ không hợp khẩu vị của cậu, cậu đừng chê nhé. So với đồ ăn ở chỗ Triệu Ca thì đương nhiên là không thể bằng được rồi.
Ninh Hồng hơi áy náy nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không vấn đề gì đâu, tôi chỉ cần no bụng là được rồi.
Đây cũng là điều khiến hắn hài lòng nhất sau khi trùng sinh. Ở thế giới kia, thời gian ăn cơm đối với hắn như một loại hình phạt, rõ ràng bụng đói đấy nhưng không thể nào nuốt nổi.
- Uống chút rượu không? Chỗ tôi có rượu đỏ đấy.
Trên bàn cơm có một chai rượu nho đỏ.
- Rượu thì thôi, không giấu chị, hiện giờ tôi rất là đói bụng.
Tối nay rõ ràng không phải Ninh Hồng mời hắn đến uống rượu.
Ninh Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Vậy được, ăn cơm.
Hai người lúc này cũng giống như đang ngồi trước bàn làm việc, ngồi đối diện nhau, bưng bát ăn cơm. Cô chuẩn bị cho Phạm Hồng Vũ xới đầy bát cơm cho Phạm Hồng Vũ, còn của mình chỉ xới một chút, hai người ăn cơm, không nói câu nào, Ninh Hồng cũng không gắp thức ăn cho Phạm Hồng Vũ, nhưng hắn cũng không cảm thấy câu nệ, hắn ăn uống tự nhiên giống như đang ở nhà mình vậy.
Hai người yên lặng ăn cơm, Phạm Hồng Vũ ăn vèo một cái đã xong ba bát, lúc hắn buông bát xuống thì Ninh Hồng cũng vừa ăn xong bát cơm của mình.
Ninh Hồng mời Phạm Hồng Vũ vào phòng khách ngồi xem ti vi trước, còn mình thì thu dọn bát đĩa.
Trong phòng khách có đặt một chiếc ti vi màu.
Thứ này ở thời điểm năm tám sáu đắt đỏ vô cùng. Nhưng vợ chồng Ninh Hồng đều là cán bộ, lại không con cái gì, cho nên gánh nặng gia đình cũng rất ít, cho nên có thể mua được chiếc ti vi màu.
Không lâu sau, Ninh Hồng đã rửa sạch tay, rót một chén trà đặt lên mặt bàn cho Phạm Hồng Vũ, còn mìmh thì ngồi vào ghế sô pha đối diện, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Phạm, tôi nghe nói Bí thư Kiều đột nhiên lại muốn làm giám đốc nhà máy, chuyện này là do cậu đề nghị với Kiều Phượng sao?
Ninh Hồng nói rõ ràng dứt khoát, không hề vòng vo.
Giữa cô và Phạm Hồng Vũ cũng không có quá nhiều chuyện riêng để có thể tán gẫu.
Nhà máy Cơ khí nông nghiệp này rất nhỏ, miệng Kiều Phượng lại như chiếc loa phóng thanh, việc này không giữ kín được cũng là điều đương nhiên.
- Đúng thế.
Phạm Hồng Vũ cũng không chút vòng vo, liền trả lời một cách thẳng thắn. Tuy rằng hắn đoán được hôm nay Ninh Hồng mời hắn đến ăn cơm nhất định là để nói về chuyện “giám đốc nhà máy”, nhưng không thể xác định được lập trường của Ninh Hồng, rốt cuộc là ủng hộ chồng mình hay ủng hộ Trương Dương.
Ninh Hồng hơi cau mày, dường như không hiểu gì cả.
- Trương Dương không phải rất hợp với cậu sao? Cậu không hy vọng anh ấy sẽ lên làm giám đốc à?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, hứng thú nhìn Ninh Hồng một cái, nói:
- Chị Ninh, hình như chồng chị là Phó bí thư Phương cơ mà? Lập trường của chị có phải có vấn đề rồi không?
Ninh Hồng gật đầu, nói:
- Đúng, tôi là vợ anh ra, ít nhất là trên pháp luật là như vậy.
Lời này nói rất rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút, liền hỏi:
- Chị Ninh, hôm nay chị mời tôi đến có phải chủ yếu là để nói về vấn đề này không?
- Đúng vậy.
- Vậy chị có thể nói trước xem ý kiến của chị thế nào được không?
Ninh Hồng gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ý kiến của tôi rất rõ ràng, Trương Dương nên làm giám đốc nhà máy này. Anh ấy biết sản xuất, lại am hiểu kỹ thuật, tất cả mọi người đều phục anh ấy, anh ấy làm giám đốc là thích hợp nhất.
- Vậy Phó bí thư Phương thì sao? Anh ấy đã công tác ở nhà máy này cũng lâu rồi, lên làm lãnh đạo cũng đã được mấy năm.
Ninh Hồng có chút kỳ lạ nói:
- Không phải cậu cũng không muốn anh ta lên làm giám đốc sao? Nếu không tại sao cậu lại cổ động Bí thư Kiều ra tranh cử?
Phạm Hồng Vũ có chút ngượng ngùng. Hắn bỗng nhiên có cảm giác mình “đối phó” với Ninh Hồng giống như đối phó quân địch vậy.
Đừng nhìn Ninh Hồng lớn hơn hắn cả chục tuổi, tâm cơ của cô không phức tạp như vậy. Với tính cách của Ninh Hồng, ngày bình thường không qua lại thân mật với bạn bè đồng nghiệp nào, càng không thích túm năm tụm ba nói xấu chồng con.
Ninh Hồng khá đơn thuần.
- Chị Ninh, tôi muốn biết rõ vì sao chị lại không ủng hộ Phó bí thư Phương làm giám đốc?
Phạm Hồng Vũ hỏi, giọng điệu khá ôn hòa.
- Anh ta không đủ tư cách, anh ta rất ích kỷ, lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình. Nếu như anh ta mà lên làm giám đốc nhà máy, thì chắc chắn sẽ không dốc sức vì lợi ích chung của nhà máy, mà sẽ chỉ nghĩ cách kiếm đầy cái túi tiền của mình thôi.
Ninh Hồng đáp, không chút do dự.
Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu.
Nhìn bề ngoài, Phương Văn Phong âm trầm đa trí, là một nhân vật lợi hại. Nhưng thật ra ở phương diện gia đình này, Phạm Hồng Vũ thất bại một cách thê thảm.
- Chị Ninh, xin thứ cho tôi nói thẳng, nếu như chị thật sự phản đối Phó bí thư Phương làm giám đốc thì không nên nói với tôi như vậy, mà nên phản ánh với lãnh đạo cấp trên.
Phạm Hồng Vũ không tùy tiện đồng ý, mà trả lời một cách rất tỉnh táo.
Ra vẻ Ninh Hồng nếu như nói những lời này với lãnh đạo cấp trên thì Phương Văn Phong muốn lên làm giám đốc nhà máy cũng khó khăn rồi. Vợ y còn đánh giá y như vậy, thì những người khác sẽ thấy như thế nào?
- Vô dụng thôi.
Ninh Hồng khẽ lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
- Anh ta sẽ mang tờ đơn ly hôn lên cho lãnh đạo xem, để chứng minh tôi cố ý muốn nhằm vào anh ta thôi.
- Đơn ly hôn?
Phạm Hồng Vũ khẽ giật mình, vẻ mặt càng hiện lên sự kinh ngạc.
- Hai người đã ly hôn?
Ly hôn rồi mà còn ở cùng với nhau sao?
- Không phải, chưa ly hôn, anh ta không đồng ý. Là tôi viết đơn ly hôn, anh ta không ký tên, lại đem đơn thu lại. Lúc ấy tôi không biết là vì sao anh ta lại thu lại tờ đơn như vậy, sau này mới biết, anh ta đã sớm chuẩn bị cho tất cả mọi việc rồi.
Ninh Hồng buồn bã nói.
Phạm Hồng Vũ không khỏi hit một hơi thật sâu.
Mưu lược của Phương Văn Phong không thể nói là không sâu xa được. Phỏng chừng lúc Ninh Hồng đưa ra đề nghị ly hôn thì y đã rất tức giận, đã tức giận lại còn có thể nghĩ ra chiêu như vậy, đem tờ đơn ly hôn thu lại, để làm thủ đoạn đối phó lại với Ninh Hồng, chiêu này quả nhiên là rất cao.
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Chị Ninh, tại sao chị lại nói chuyện này với tôi?
- Bởi vì tôi cảm thấy, hiện tại cả nhà máy chỉ có một mình cậu mới có thể giúp được Trương Dương. Tính cách Trương Dương rất thẳng thắn, không hiểu đường ngang ngõ tắt. Nếu như không có ai giúp anh ấy mà chỉ dựa vào mỗi Giám đốc Ngô thì anh ấy không lên được đâu.
Phạm Hồng Vũ lại cười khổ một tiếng.
Trong lời nói của Ninh Hồng đã vô tình chỉ ra Phạm Hồng Vũ là một nhân tài đi “đường ngang ngõ tắt”, chỉ có hắn mới có thể đối phó được với Phương Văn Phong.
Vĩnh viễn chỉ có kẻ xấu mới đấu được với kẻ xấu.
Tuy nhiên, hình như những lời này của Ninh Hồng cũng không sai. Hiện nay đối thủ lớn nhất của Phương Văn Phong không phải là Phạm Hồng Vũ hay sao? Việc bày mưu tính kế của hắn, tuyệt đối không thua Phương Văn Phong.
Điều này Phương Văn Phong chưa từng ngờ đến.
Trên đường không ngờ lại mọc ra một tên Trình Giảo Kim như vậy.
- Chị Nhinh, tôi còn có một câu hỏi nữa.
- Cậu nói đi.
- Tôi muốn biết giữa chị và Phương Văn Phong rốt cuộc là có quan hệ như thế nào. Bên ngoài đều nói hai người từng là bạn học, Trương Dương và Phương Văn Phong còn là bạn bè tối, chị đã từng là người yêu của Trương Dương…những lời đồn đại này có đúng không?
Phạm Hồng Vũ trầm giọng hỏi.
Ninh Hồng sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng không lảng tránh vấn đề, nhẹ nhàng đáp:
- Cơ bản đều là sự thật đấy. Chắc cậu đang cảm thấy kỳ lạ rằng tại sao tôi lại lấy Phương Văn Phong đúng không?
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
Trực giác nói cho hắn biết, ở đây nhất định có câu chuyện. Nếu đổi lại hắn là Ninh Hồng thì kiểu gì cũng chọn lấy Trương Dương, chứ không phải là Phương Văn Phong. Con người Phương Văn Phong âm trầm như vậy, đàn ông bình thường đã có chút chịu không nổi, đừng nói đến người phụ nữ ngày nào cũng phải sống với y.
Ninh Hồng lúc đầu do dự, có thể nhìn ra cô không phải không muốn nói chân tướng cho Phạm Hồng Vũ, chỉ là đang suy nghĩ xem mở lời thế nào. Dù sao Phạm Hồng Vũ mới chỉ là một chàng thanh niên mới lớn, có những chuyện không thể nói cho thấu đáo được.
- Năm đó lúc điểm thanh niên trí thứ, đã xảy ra một việc…tôi, tôi chỉ có thể gả cho Phương Văn Phong.
Do dự một chút, Ninh Hồng cũng nói ra, tránh né ánh mắt của Phạm Hồng Vũ.
- Hiểu rồi.
Phạm Hồng Vũ lập tức đáp.
Hắn đúng là đã hiểu rồi, việc như vậy không phải là mới mẻ gì, bên ngoài diễn ra vô số.
- Tiểu Phạm, tôi biết cậu là người trọng nghĩa, điều này rất giống với Trương Dương, tôi không nhìn lầm đâu. Tuy nhiên cậu có tâm kế hơn so với Trương Dương, người bình thường không thể hại cậu được. Tôi hy vọng về sau cậu hãy giúp đỡ Trương Dương, tôi nợ anh ấy quá nhiều rồi….nếu như lần này Phương Văn Phong được lên làm giám đốc nhà máy, thì tôi nhất định sẽ ly hôn, cho dù thế nào cũng phải ly hôn.
Ninh Hồng nhẹ giọng nói, vẻ mặt kiên định vô cùng.
- Trương Dương, thật là khổ quá
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 37: Hiểu Rõ Rồi
Chương 37: Hiểu Rõ Rồi