Đám người Phó trưởng Phòng Lương và Phương Văn Phong đợi ở ngoài phân xưởng. Nhưng chờ mãi mà không thấy Phạm Hồng Vũ đi ra.
- Phó trưởng Phòng Lương, thằng nhóc này không đùa giỡn chúng ta chứ?
Một cán bộ phòng Kỷ luật trẻ tuổi, cau mày hạ giọng nói. Tuy nhiên không dám nói lớn, nếu chẳng may đám người bên trong kia nghe được thì không biết sẽ mang đến phiền toái gì.
Phó trưởng phòng Lương sắc mặt âm trầm, trong lòng đã sớm hối hận rồi. Hôm nay lẽ ra không nên đến tới đây chống đỡ cho Phương Văn Phong mới phải. Vốn tưởng rằng Phương Văn Phong đường đường là Phó bí thư Đảng ủy có thể ngăn được đám công nhân này, ai ngờ…
Phạm Hồng Vũ cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Hiện tại đã ra thế này rồi, nếu như cứ vậy mà đi thì sẽ càng mất mặt hơn nữa.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan.
- Tiểu Phương, Phương Văn Phong bình thường vẫn kiêu ngạo như thế sao?
Phương Văn Phong cười khổ một tiếng nói:
- Phó trưởng phòng Lương, anh cũng thấy đấy. Cậu ta có thể không kiêu ngạo sao? Lúc nào cũng ỷ thế vào cha mình, người ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp này không thể quản nổi cậu ta. Lúc trước không biết lãnh đạo Địa ủy nghĩ thế nào mà cho loại người này xuống nhà máy chúng tôi, haiz….
Lời “than khổ” này thật ra là để nhắc nhở Phó trưởng phòng Lương, rằng không nên sợ hãi, đây chỉ là một thằng nhóc bị Địa ủy cho đi “lưu đày” mà thôi, lão Phạm kia đã thất thế rồi, cũng không còn gì ghê gớm nữa.
- Hừ, cho dù cha cậu ta trước kia là Bí thư Huyện ủy thì cậu ta cũng phải tuân thủ quy tắc, không thể xằng bậy được.
- Đúng vậy, đúng vậy, lúc này nhất định phải làm cho cậu ta hiểu quy củ.
Phương Văn Phong liền nói bồi thêm một câu.
- Thôi được rồi, không…..
Đợi một lúc nữa, Phó trưởng phòng Lương không thể kiềm chế được, liền vung tay áo muốn bỏ đi về.
Đúng lúc này, Phạm Hồng Vũ liền thản nhiên đi ra, vẻ mặt khẽ mỉm cười, nói:
- Xin lỗi, để các vị lãnh đạo đợi lâu rồi, phân xưởng có một chút việc, cần phải sắp xếp một chút. Rất xin lỗi…
Phương Văn Phong châm chọc nói:
- Tiểu Phạm, cậu thành chủ nhiệm phân xưởng 3 từ lúc nào thế? Chuyện như vậy cũng đên lượt cậu sắp xếp sao?
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn y, cười nói:
- Phó bí thư Phương, anh không hiểu về sản xuất, nói với anh cũng vô ích.
Phương Văn Phong mặt liền tối sầm lại.
Không ngờ một thống kê viên ở phân xưởng sản xuất mới được hơn một tháng mà cũng hiểu về sản xuất. Còn Phương Văn Phong ở nhà máy này cũng đã bảy tám năm mà không biết?
- Hừ!
Phó trưởng phòng Lương càng ra vẻ lãnh đạo, không nói một lời, lập tức đi luôn.
Phòng Máy nông nghiệp cách nhà máy không xa, đi bộ mất khoảng ba mươi phút là đến, Phó trưởng phòng Lương vẫn đi bằng xe jeep xuống. Phòng Máy nông nghiẹp cũng không phải là “Nha môn” quá quan trọng, tuy không phải là “lãnh cung” nhưng cũng không phải là nơi khá khẩm gì, tất cả phòng Máy nông nghiệp cũng chỉ có hai chiếc xe jeep, trong đó có một chiếc sắp đến thời kỳ “ra bãi rác” rồi.
Nhưng thân là lãnh đạo, tính sĩ diện đã trở thành một bộ phận của sinh mệnh rồi, huống chi lãnh đạo đơn vị chủ quản xuống thi sát xí nghiệp, không khoa trương một chút thì liệu người ta còn nể mặt Phó trưởng phòng Lương hay không?
Phạm Hồng Vũ cùng với bọn họ lên xe jeep. Phó trưởng phòng Lương ngồi ở vị trí lái phụ, hai cán bộ kiếm tra một ngồi trái một ngồi phải, đem Phạm Hồng Vũ kẹp ở giữa, giống như hai cảnh sát hình sự kẹp giữa tên tội phạm vậy.
Phạm Hồng Vũ trong lòng cảm thấy rất buồn cười.
Từ xe jeep đi xuống, đi thẳng vào “phòng thẩm vấn;’ của tổ kiểm tra kỷ luật, trận thế vẫn như cũ, giám sát nghiêm ngặt thái độ của Phạm Hồng Vũ.
“Phòng thẩm vấn” ở đây rất đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn và mấy chiếc ghế dựa, phòng này được bài trí rất giống với phòng thẩm vấn của đồn công an.
- Ngồi xuống.
Dẫn Phạm Hồng Vũ đi vào, một cán bộ kiểm tra trầm giọng nói như ra lệnh.
Phạm Hồng Vũ trừng mắt nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng.
Tay cán bộ kiểm tra kia trong lòng cố kìm nén. Nếu Phạm Hồng Vũ chỉ là một cán bộ bình thường của nhà máy Cơ khí nông nghiệp thì đã cho hắn “xong đời rồi”. Cán bộ kiểm tra kỷ luật của phòng cũng không sợ hắn sẽ làm gì, nhưng Phạm Hồng Vũ dù gì cũng là con trai của nguyên phó chủ tịch huyện, nên cũng phải dè chừng một chút. Thật ra trong lòng y cũng hiểu rõ, cái gọi là “đầu cơ trục lợi” này cũng có chút gượng ép, muốn hoàn toàn ép được Phạm Hồng Vũ là rất khó khăn.
Nếu thật sự đắc tội với Phạm Hồng Vũ, sau này nhỡ tình thế đảo ngược, thì chẳn phải là chết chắc rồi sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, người có giao tình với Phương Văn Phong là Phó trưởng phòng Lương, bản thân mình không cần bắt buộc phải đắc tội chết với Phạm Hồng Vũ làm gì. Như vậy thì có gì tốt đâu.
Phạm Hồng Vũ ngồi bịch xuống ghế, sau đó rút thuốc lá ra châm một điếu.
Loại thái độ không thèm để ý này khiến cho Phó trưởng phòng Lương cảm thấy rất tức giận, khẽ đập bàn một cái, lớn tiếng nói:
- Phạm Hồng Vũ, chú ý thái độ của cậu.
Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng:
- Phó trưởng phòng Lương, có chuyện thì từ từ nói, đừng có như vậy. Các ông mời tôi đến để xác minh chứ không phải là thẩm vấn phạm nhân. Các ông cũng không có quyền thẩm vấn ai cả. Thái độ này của các ông, cũng đừng trách tôi vô lễ nhé.
Trước mặt rất nhiều người, phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, đây là yêu cầu của sách lược. Phải biết lúc nào thì phải cứng rắn. Chẳng lẽ đợi đmá người này vì thái độ của mình tốt mà sẽ chuyển biến quan điểm sao? Mình càng quy củ thì người ta càng cảm thấy mình dễ bị bắt nạt.
- Thái độ của cậu như thế là thế nào?
Phó trưởng phòng Lương giận dữ quát.
Khẽ cười một tiếng, Phạm Hồng Vũ lập tức đứng dậy, quay đầu bước đi.
- Này, cậu, cậu làm gì thế? Đứng lại.
Lần này đám người Phó trưởng phòng Lương tức giận thật rồi.
Phó trưởng phòng Lương đã công tác bao nhiêu năm rồi, nhưng chưa thấy hậu sinh nào như vậy cả.
Ba cán bộ kiểm tra kỷ luật cũng đứng dậy, nổi giận đùng đùng nhìn Phạm Hồng Vũ, trong chốc lát, không khí trong văn phòng liền trở nên rất căng thẳng.
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng nói:
- Như thế nào? Phó trưởng phòng Lương muốn cứng rắn hay sao? Nói thật với các người, chỉ dựa vào ba người thì chẳng bõ để tôi đánh. Nếu dám động thủ, thì tôi sẽ cho các người không còn cái răng nào mà húp cháo. Tốt nhất là đừng để tôi bực mình.
Phó trưởng phòng Lương ngẩn người.
Phạm Hồng Vũ cao lớn khôi ngô, nếu như động thủ thật, ba đấu một cũng chưa chắc đã thắng được. Mà đám Phó trưởng phòng Lương đương nhiên là cũng không dám động thủ.
- Phó trưởng phòng Lương, muốn làm tốt công tác thì phải chú ý đến phương thức phương pháp. Ông cứ như vậy, thì xin phép cho tôi nói thẳng, là chẳng bao giờ khá được đâu. Ông không đánh được tôi, không bắt được tôi, cũng chẳng khai trừ được tôi, bày ra bộ dạng muốn ăn thịt người như vậy để làm gì? Không thấy mệt à? Tôi gọi ông là Phó trưởng phòng Lương là còn khách khí với ông rồi đấy! Giờ ông có chuyện gì thì nói đi, đừng có giả bộ như thế nữa.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
Phó trưởng phòng Lương tức muốn hộc máu.
- Ha ha, đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu đã hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ác ý gì, mời cậu ngồi xuống đã.
Thấy tình hình như vậy, một cán bộ kiểm tra kỷ luật liền lên tiếng nói.
- Thế còn tạm được.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, lại quay lại ghế ngồi, tiếp tục ung dung hút thuốc.
- Các vị, có chuyện gì thì mau nói đi, đừng để mất nhiều thời gian của tôi.
Vẻ mặt của Phó trưởng phòng Lương lại biến thành màu gan lợn. nhưng Phạm Hồng Vũ nói không sai, là bọn họ vô lễ trước, lúc này ngoài việc thay đổi thái độ ra, ông ta không còn cách nào khác.
- Là thế này, đồng chí Phạm Hồng Vũ, chúng tôi nhận được phản ánh, nói rằng cậu và một người trước kia từng làm ở nhà máy là Triệu Ca, đã kết phường đầu cơ công trái hòng trục lợi, có phải có chuyện như vậy không?
Cán bộ ban nãy hòa giải kia lúc này lại đóng vai trò là “chủ thẩm”. liền hỏi một câu.
Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại:
- Mỗi chuyện đó thôi à? Còn chuyện gì nữa không?
- Tạm thời không có chuyện khác…
Cán bộ kia nói chưa dứt lời, Phạm Hồng Vũ đã đứng dậy nói:
- Việc này, các anh không quản được, tôi về đây.
Đám người Phó trưởng phòng Lương lại sửng sốt.
- Phạm Hồng Vũ, cậu….tại sao chúng tôi lại không quản được việc này?
Phó trưởng phòng Lương cũng đứng mạnh lên, trợn tròn hai mắt. Ông ta vốn muốn nhắc Phạm Hồng Vũ “chú ý thái độ”, nhưng nói chẳng ra lời, lúc này ông ta cảm thấy rất khó chịu, không ngừng thở dốc…
- Đầu cơ trục lợi công trái, đẩu cơ trục lợi, đó là vấn đề của lĩnh vực kinh tế, Viện kiểm sát quản lý. Chẳng hiểu cái gì cả.
Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Phó trưởng phòng Lương không thể nhịn được nữa, lại hét lớn một tiếng.
- Cậu là cán bộ của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, mà nhà máy Cơ khí nông nghiệp là thuộc sự quản lý của phòng Máy nông nghiệp đấy. Tổ kiểm tra chúng tôi tại sao không quản được cậu?
Phạm Hồng Vũ cười, trên mặt hiện lên vẻ khinh miệt, bất kể như thế nào cũng không thể che dấu được, liền thở dài, nói:
- Phó trưởng phòng Lương, tổ kiểm tra kỷ luật chỉ có thể quản được vấn đề cán bộ đảng viên vi phạm, điểm này chẳng lẽ ông không rõ sao? Tan ca xong tôi hợp tác với người khác kinh doanh là vi phạm kỷ luật của Đảng, vi phạm pháp luật sao? Đúng là không thể hiểu nổi! Phó trưởng phòng Lương, thời đại thay đổi rồi, thân là lãnh đạo, lẽ ra ông phải tích cực học tập hơn nữa, đừng để trình độ của mình mãi mãi như vậy, như thế sẽ làm trò cười cho người khác đấy. Chuyện gì các ông cũng muốn quản thì Viện kiểm sát người ta để làm gì? Hơn nữa, nhờ các ông kiểm tra xem quy định của Chính phủ và ngân hàng trung ương xem công trái có được tự do chuyển nhượng, tự do mua bán hay không? Cái gì cũng không hiểu, để người ta bật lại như thế các ông có thấy nhục nhã không?
Trong phút chốc, phòng làm việc bỗng trở nên im lặng như tờ.
Phạm Hồng Vũ đi qua bàn làm việc.
Phó trưởng phòng Lương không kìm nổi liền lui lại một bước, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi.
Hai cán bộ kiểm tra kia cũng nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ đề phòng.
Phạm Hồng Vũ giơ đầu mẩu thuốc lá lên, sau đó nhẹ nhàng dí vào trong gạt tàn trước mặt bọn họ, nhìn qua Phó trưởng phòng Lương, nói:
- Phó trưởng phòng Lương, đừng có hồ đồ nữa. Cho dù Phương Văn Phong có lên được chức giám đốc nhà máy Cơ khí nông nghiệp thì ông có lợi gì?
Phó trưởng phòng Lương lúc này như nghẹn họng lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 39: Cái Gì Cũng Không Biết Mà Cũng Đòi Giả Bộ
Chương 39: Cái Gì Cũng Không Biết Mà Cũng Đòi Giả Bộ