- Trương Đại Bảo của phòng máy Nông nghiệp.
Diệp Hữu Đạo cũng không giấu diếm, gọn gàng dứt khoát nói.
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc hỏi lại:
- Trương Đại Bảo bị người ta đánh?
Diệp Hữu Đạo khóe miệng hiện lên chút cười lạnh. Tuổi còn trẻ nhưng thật ra lại cố làm ra vẻ. Con cháu của lãnh đạo, cả đám đều là da trâu hò hét đây. Pháp luật đối với bọn chúng giống như bài trí. Sáng hôm nay, Trịnh Phong Khuông chạy đến đội cảnh sát hình sự, vênh mặt hất hàm sai khiến, bảo bọn họ phải lập tức bắt kẻ hành hung đánh người Phạm Hồng Vũ. Sắc mặt so với Phạm Hồng Vũ còn ương ngạnh hơn nhiều.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, Trương Đại Bảo bị người đả thương, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện Nhân dân để theo dõi. Căn cứ vào anh ta báo án, nói chính là anh đả thương anh ta. Mời anh theo chúng tôi trở về một chuyến.
Diệp Hữu Đạo rất nhanh khống chế cảm xúc của mình, chiếu theo quy trình tiêu chuẩn cẩn thận tỉ mỉ nói.
Kỳ thật, giữa những năm tám mươi, cơ quan công an phá án không theo quy phạm. Thái độ của cảnh sát cơ sở đơn giản, thô bạo, làm sao mà nói cái gì quy củ chứ? Khi đối mặt với công tử của Phó chủ tịch huyện trước đây, đám người Diệp Hữu Đạo mới cẩn thận như thế.
Phạm Hồng Vũ nhíu mày nói:
- Diệp cảnh quan, đây không phải là phong cách của anh?
- Phong cách của tôi?
Diệp Hữu Đạo lại có điểm quái lạ, như thế nào giống như chàng thanh niên trước mắt đối với mình hiểu biết rất rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại nói:
- Diệp cảnh quan, phá án là phải thực sự chú ý. Trương Đại Bảo bị thương rất nghiêm trọng sao? Bị thương đủ để cấu thành phạm tội hay là bị thương nhẹ? Nếu như không đạt đến trình độ kia thì đây là án trị an, không phải là đội cảnh sát hình sự đến phá án. Đai đội trị an làm cái gì không biết. Người của đồn công an thị trấn ngoại ô cũng làm gì không biết? Ngoài ra, tối hôm qua, tôi ở thị xã Ngạn Hoa, chín giờ ba mươi, ừ, hẳn là đang cùng với Trưởng phòng Thái Dương của phòng Thư ký 02 văn phòng Địa ủy nói chuyện phiếm. Lúc ấy, còn có một số đồng chí của văn phòng địa ủy cũng ở đó. Tình huống này, mọi người điều tra một lần thì biết. Tôi cũng sẽ không thể phân thân, vừa ở thành phố Nam Giang, vừa đến huyện Vũ Dương đánh người. Trương Đại Bảo chắc nhìn hoa mắt, hoặc có ý định vu cáo hãm hại, ngậm máu phun người. Diệp cảnh quan, nếu tôi đoán không sai, vụ án này là Trịnh Phong Khuông bảo các người đến xử lý? Vụ án trị án, Trịnh Phong Khuông không tự thân xuất mã, ngược lại lại bắt đội cảnh sát hình sự đến xử lý, Trịnh công tử chẳng lẽ trong lòng có quỷ sao?
Diệp Hữu Đạo và một số đồng nghiệp đều bị lời nói của Phạm Hồng Vũ làm cho sửng sốt.
Như thế nào vị Phạm công tử này đối với tình huống nội bộ của phòng công an huyện hiểu biết rõ ràng như vậy? Quả thực giống như tận mắt nhìn thấy.
Tuy nhiên, Diệp Hữu Đạo cũng là cảnh sát hình sự có kinh nghiệm, lập tức nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, tình huống mà anh nói, chúng tôi sẽ đi xác minh. Còn bây giờ phải mời anh cùng với tôi trở về một chuyến.
Phạm Hồng Vũ hai tay bày ra nói:
- Cảnh sát Diệp, thật là kỳ cục. Anh bảo tôi đến phòng công an một chuyến, còn muốn hiểu biết tình huống như thế nào? Những gì tôi biết tôi cũng đã nói cho anh. Việc này chẳng quan hệ gì với tôi. Tôi không có mặt ở đó, cũng không có thời gian gây án. Các người cứ trực tiếp đi tìm các đồng chí ở văn phòng địa ủy mà tìm hiểu. Tôi hiện tại còn phải làm việc, sự tình cũng tương đối nhiều, xin thứ cho tôi không thể đi được.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, xin anh phối hợp với công tác của chúng tôi.
Diệp Hữu Đạo hơi lo âu.
Trước khi đến đây, lão đại của đội cảnh sát hình sự đã có chỉ bảo, nhất định phải đem Phạm Hồng Vũ mời về phòng.
Phạm Hồng Vũ thần sắc trở nên không hài lòng, đứng lên nói:
- Cảnh sát Diệp, còn muốn tôi phối hợp công tác với anh chứ thế nào? Cảnh sát hình sự các anh phá án, không phải là chú ý đến chứng cứ sao? Trương Đại Bảo bị người ta đánh, có phải hay không tùy tiện chỉ ra và xác nhận một người thì các người liền bắt người à? Đạo lý này ở đâu ra vậy? Về phần ân oán cá nhân giữa tôi và Trịnh Phong Khuông, tôi sẽ cùng hắn giải quyết, không nhọc các người phí tâm.
Trương Dương cũng ngắt lời nói;
- Cảnh sát Diệp, tôi cảm thấy Phạm Hồng Vũ nói rất có đạo lý. Anh ấy đã nói rõ mình không có mặt ở hiện trường, còn có người chứng nhận. Các anh hẳn là nên đi xác minh trước, xem anh ấy nói có đúng sự thật hay không? Phạm Hồng Vũ là Chủ nhiệm phân xưởng 3 của nhà máy cơ khí Nông nghiệp, một phân xưởng đang có mấy chục người cần quản lý. Xin anh cũng hãy phối hợp với công tác của chúng tôi. Theo tôi được biết, Trương Đại Bảo và Phạm Hồng Vũ có ân oán cá nhân. Anh ta đây là ôm hận trả thù. Đối với loại hành vi này, lúc cần thiết, nhà máy cơ khí chúng tôi sẽ ra mặt, lấy danh nghĩa tổ chức, hướng lãnh đạo cấp trên phản ánh. Người như vậy, đạo đức bại hoại, hoàn toàn không có tư cách của một cán bộ.
Mắt thấy Diệp Hữu Đạo do dự, Phạm Hồng Vũ thở dài nói:
- Diệp ca, anh trở về đi. Diệp Hữu Đạo anh không phải là tay đấm mặc cho người ta sai khiến.
Trong ấn tượng của Phạm Hồng Vũ, Diệp Hữu Đạo là một người có tính cách mạnh mẽ, cũng không phải là người khom lưng trước quyền quý. Nếu không như thế, Phạm Hồng Vũ cũng không thể làm bạn với Diệp Hữu Đạo. Diệp Hữu Đạo càng không phải khi đến năm mươi tuổi mới lên làm đại đội trưởng cảnh sát hình sự.
Phạm Hồng Vũ lời này lập tức chọt trúng chỗ đau của Diệp Hữu Đạo, sắc mặt hơi đổi, lập tức xoay người vung tay lên, nói với mấy người trong phòng:
- Trở về!
- Sếp Diệp….
Lập tức có một gã cảnh sát trẻ tuổi liên tục hướng Diệp Hữu Đạo nháy mắt.
Diệp Hữu Đạo lạnh lùng nói:
- Trở về, vụ án này do ai gây ra thì người đó tự xử lý. Chúng ta không hầu hạ.
Thấy Diệp Hữu Đạo quyết tâm như vậy, cảnh sát trẻ liền khúm núm, không dám nói cái gì nữa. Mặt khác cũng có vài tên cảnh sát cũng không dám lên tiếng, đi theo Diệp Hữu Đạo rời khỏi văn phòng.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Anh Diệp, có rảnh, tôi tìm anh uống rượu.
Kiếp trước, Phạm Hồng Vũ quả thật thường xuyên cùng với Diệp Hữu Đạo uống rượu, nói chuyện phiếm. Có đôi khi là thảo luận vụ án, có đôi khi chỉ là thuần túy nói chuyện phiếm. Là cảnh sát hình sự, không có mấy người chân chính là bằng hữu chơi thân, tri phi là đồng hành. Phạm Hồng Vũ và Diệp Hữu Đạo hợp tác với nhau mười năm, giao tình thật sự không tồi.
Diệp Hữu Đạo đột nhiên xuất hiện, khiến Phạm Hồng Vũ nhớ lại chuyện xưa, những lúc hắn và Diệp Hữu Đạo uống rượu nói chuyện phiếm. Đương nhiên, vòa lúc này, Diệp Hữu Đạo chỉ sợ chưa chắc sẽ nhận hữu tình này của Phạm chủ nhiệm. Hết thảy đều đã thay đổi, hai người không có xuất hiện trong cùng một không gian. Trở thành bằng hữu, là cần cơ duyên.
Diệp Hữu Đạo cười khổ lắc đầu, không nói gì thêm, bước nhanh về phía trước.
Chuyến này tới thật sự lỗ mãng, không hợp với bản tính của Diệp Hữu Đạo.
Trương Dương nhăn mặt nói:
- Đây là có chuyện gì? Ai đánh Trương Đại Bảo?
Phạm Hồng Vũ trên mặt hiện ra chút lo âu. Nếu hắn đoán không lầm, người ra sức đánh Trương Đại Bảo chính là Hạ Ngôn. Hạ Ngôn có thể sẽ không cho phép ai ở sau lưng gây khó dễ cho Phạm nhị ca.
Còn cái tên Trương Đại Bảo, khi bị đánh cũng liền đánh lại. Hạ Ngôn cũng không phải là đơn phương đánh người. Nếu vết thương không đủ cấu thành pháp luật thì hình phạt sẽ không đủ điều kiện, cùng lắm là tạm giam mấy ngày, bồi thường chút thuốc men. Hạ Ngô cũng là công nhân bình thường, người của phòng Hành chính, không cần để ở trong lòng.
Nhưng lần này, rõ ràng Trịnh Phong Khuông cũng nhúng tay vào, cũng không dễ giải quyết.
Hạ Ngôn hữu dũng vô mưu, làm sao có thể là đối thủ của Trịnh Phong Khuông.
Nhưng sự tình đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô ích. Chi bằng nghĩ cách giải quyết tốt hậu quả. Bằng không, lần này Hạ Ngôn nếu bị bắt, chỉ sợ là chịu không ít đau khổ. Phạm Hồng Vũ làm cảnh sát nhiều năm, đối với thủ đoạn chỉnh người của phòng công an huyện Vũ Dương biết rất rõ. Đây cũng là lý do hắn vừa rồi kiên quyết không chịu đi theo Diệp Hữu Đạo đến phòng công an huyện.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Trương Dương đầu óc xoay chuyển cũng không chậm, lập tức liên tưởng đến Hạ Ngôn. Người có khả năng đánh Trương Đại Bảo nhất cũng chỉ có Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn. Nếu Phạm Hồng Vũ không làm thì chín phần mười là Hạ Ngôn làm.
- Hồng Vũ, có phải là Hạ Ngôn hay không?
Trương Dương sắc mặt hơi đổi, thấp giọng hỏi.
- Hẳn là anh ta. Phó giám đốc Trương, phương án cải cách, chúng ta sẽ bàn sau. Tôi hiện tại đi tìm Hạ Ngôn để bàn cho rõ ràng. Nếu thật là anh ta, thì nên an bài cho anh ta trốn ra ngoài.
Trước mặt Trương Dương, Phạm Hồng Vũ nói thẳng, không che giấu.
Trương Dương gật đầu nói:
- Ừ, xem ra cần phải trốn. Trịnh Phong Khuông kia rõ ràng không chịu để yên, đang lo không có cớ đây. Hạ Ngôn lần này xem như tìm lấy phiền toái rồi.
Phạm Hồng Vũ lúc này đứng dậy, rời khỏi trụ sở làm việc, đi thẳng đến phân xưởng lắp ráp công đoạn.
Hạ Ngôn mặc bộ quần áo lao động màu lam, cầm cái cờ lê trong tay, đập đập vào cái bình. Bộ dạng rất nhàn nhạ, giống như chưa hề gây ra tai họa.
- Hạ Ngôn!
Phạm Hồng Vũ đi nhanh tới.
- Nhị ca, anh về rồi à?
Hạ Ngôn nhếch miệng cười.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Tối hôm qua anh đánh Trương Đại Bảo phải không?
Hạ Ngôn cảm thấy kinh ngạc cười nói:
- A, làm sao mà anh biết? Ai nói với anh vậy?
Phạm Hồng Vũ không khỏi lắc đầu, nói:
- Đừng nói nhiều như vậy. Vừa rồi cảnh sát đã tới xưởng, Trương Đại Bảo báo án rồi, nói là tôi đánh anh ta. Hiện tại cảnh sát đã đi rồi, anh nên theo tôi về lại ký túc xá, thay quần áo rồi rời khỏi Ngạn Hoa, trước trốn vài ngày rồi nói sau.
Hạ Ngôn ương ngạnh nói:
- Trốn, tại sao lại phải trốn? Haha, anh Hai, tôi đã nói với anh, tối hôm qua tôi gọi đám người nhị Dát đi cùng. Tên khốn kiếp đó từ trong phòng ca vũ của nhà văn hóa đi ra cùng với một con yêu tinh. Chúng tôi không nói hai lời, liền tiến lên đánh. Lần này anh nhất định sẽ cao hứng.
Phạm Hồng Vũ dở khóc dở cười.
Người này đúng là không có đầu óc.
- Đánh thật tốt, tôi nghe xong cũng cao hứng. Tuy nhiên, Hạ Ngôn, việc này Trịnh Phong Khuông dính vào rồi, tính toán tìm nhược điểm của chúng ta. Chúng ta không thể vạch áo cho người xem lưng. Khẩn trương lên, theo tôi trở về ký túc xá thay quần áo.
- Sợ cái gì? Người là do tôi đánh, tôi làm tôi chịu, chấp nhận nói cho rõ ràng với Trương Đại Bảo. Bảo anh ta nếu có việc gì cứ trực tiếp tìm tôi. Anh Hai, tôi biết anh bây giờ là cán bộ, phải chú ý ảnh hưởng. Cho nên tôi sẽ không nói anh đâu, cố ý khi anh đến Ngạn Hoa thì mới gọi đám người Nhị Dát động thủ.
Hạ Ngôn vẫn như trước, chưa ý thức được chuyện tình nghiêm trọng, hãy còn diễu võ dương oai.
Nhưng y biết Phạm nhị ca hiện tại phải chú ý ảnh hưởng, không tính là không được.
- Chớ trì hoãn nữa, đi mau.
Phạm Hồng Vũ không nói nhiều, kéo tay Hạ Ngôn, kéo ra khỏi phân xưởng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 55: Trương Đại Bảo Bị Đánh
Chương 55: Trương Đại Bảo Bị Đánh