TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 84: Kết Án

Mùa xuân đã về, vạn vật trở nên tươi mới, một ngày tháng ba năm 87, thời tiết sáng sủa, mặt trời sáng chói.

Quân doanh ở huyện Vũ Dương, một trận ồn ào.

Trong nhà ăn của cán bộ, mấy chiếc bàn lớn được ghép gần nhau, quan quân ở các độ tuổi khác nhau, đều ngồi chung một chỗ, hô to hô nhỏ chạm cốc.

Quân chính chủ quan cấp đại đội trở lên đều được tham gia tiệc rượu này.

Đây là buổi tiệc chúc mừng, cũng là buổi tiếc tiễn biệt.

Mọi người đề nghị Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn ngồi ở bàn giữa.

Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn cởi bộ quân phục đã mặc mấy tháng qua để quay trở lại với bộ màu vàng nhạt.

Ngoài những người này ra, buổi tệc còn có một người, chưa từng mặc quân trang.

Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp quyến rũ – Vợ chưa cưới của Phó đại đội trưởng đại đội 1, Bảo Hưng.

Giống như Long Thần Du đã dự đoán, Bảo Hưng năm nay phải ăn tết trong bệnh viện Nhân dân tỉnh. Vì chuyện này, Bảo Hưng cảm thấy rất buồn bực. Gã đã từng “đấu tranh” để được ra viện, nhưng cuối cùng ông cụ Bảo nói một câu, khiến đại đội trưởng Bảo không dám lên tiếng nữa.

Ông cụ đích thân gọi điện đến nói với bác sỹ không được cho xuất viện.

Cũng may có vợ hiền bên cạnh, Bảo gia và Đông gia mỗi nhà còn cắt cử một người đến Hồng Châu để ăn tết cùng hai người bọn họ, cho nên cũng không đến mức quá nhàm chán, ít nhất trong lúc nhàm chán thì cũng có thể đánh bài.

Mấy tháng ở bệnh viện này, thiếu chút nữa khiến cho Bảo Hưng buồn chán mà sinh bệnh.

Tết âm lịch qua một cái, Bảo Hưng rốt cuộc đã không còn nhẫn nại được nữa, cả ngày vây quanh bác sỹ, còn giơ tay lên muốn vật tay với người ta nữa…khiến cho vị chủ nhiệm khoa kia choáng váng đầu óc, không thể không đồng ý ký cho Bảo Hưng xuất viện được.

Thật sự cũng là bình phục rồi.

Một hảo hán sinh long hoạt hổ như vậy, mà cứ bị nhốt trong bệnh viện thì có vẻ không hợp lý cho lắm.

Vừa ra viện đã vùng vẫy như con cá được trả lại sự tự do với biển khơi rồi.

Trở lại quân doanh, đám người Long Thần Du lập tức tiếp đón gã, rượu rót cho gã chén to hơn, thịt gắp cho gã miếng lớn hơn, mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã bù đắp cho cái dạ dày đáng thương cả gã trong thời gian qua.

Ở bệnh viện này đã hơn hai tháng, Đông Vũ quản chế rất chặt chế độ ăn uống của gã, lấy thực vật thanh đạm làm chủ yếu, rượu bia thì tuyệt đối không được uống, đáng thương cho Bảo Hưng, một chàng trai vạm vỡ, luôn thích ăn thịt lại mà phải kiêng khem như thế, miệng gã đã nhạt nhẽo khó chịu lắm rồi.

Tính cách của Bảo Hưng là như vậy, cũng cùng “một giuộc” với cả Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn, huống chi bọn họ còn có sinh tử giao tình, cho nên tình cảm đã trở nên rất thân thiết.

Long Thần Du và Bảo Hưng, mặc dù là con cháu của cán bộ cao cấp, nhưng ở lâu trong quân ngũ, từ bé đã được gia đình giáo dục rất nghiêm, cho nên cũng không còn tính cách kiêu căng của đám con ông cháu cha nữa, càng không ra vẻ gì với Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn.

- Nào nào, Hồng Vũ, Hạ Ngôn, cạn một chén đi. Mẹ kiếp, hôm nay vui thật đấy.

Hiển nhiên trong không khí của buổi tiệc rượu như vậy, Bảo Hưng hưng phấn dị thường, vừa mới giải quyết xong một cốc bia to tướng, đã rót tiếp một cốc nữa rồi.

- Đúng thế. Nhìn cái bộ dạng của tên chó chết Trịnh Phong Khuông là đã giải hận rồi.

Tính tình của Hạ Ngôn rất ưa náo nhiệt, nghe thấy vậy liền kêu lên.

Hôm nay, chính thức mở phiên tòa xét xử vụ án 1-7.

Viện kiểm sát nhân dân tỉnh Thanh Sơn, phân viện địa khu Ngạn Hoa đã tiến hành công tố theo pháp luật, tòa án nhân dân trung cấp địa khu Ngạn Hoa tiến hành hội thẩm, mở phiên tòa xét xử ở Tòa án nhân dân huyện Vũ Dương.

Nghiêm chỉnh mà nói, đây là xét xử vụ án phạm tội do Trịnh Thiên Bình và Trịnh Phong Khuông cầm đầu. Bởi vì có liên quan đến rất nhiều đương sự, bản án áp dụng hình thức xét xử không công khai.

Từ khi Trịnh Thiên Bình được điều nhiệm đến làm Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Vũ Dương, Trịnh Phong Khuông đã bắt đầu hành trình tội ác của mình. Mấy năm nay, Trịnh Phong Khuông đã câu kết với đám lưu manh và một số cán bộ công nhân viên biến chất của các cơ quan, hoành hành ngang ngược ở huyện Vũ Dương, không chuyện ác nào chúng buông tha cả.

Một nhóm tội phạm như vây, vốn hai tháng vẫn không thể đủ để phá án và bắt giam được. Nhưng cấp trên yêu cầu nhanh chóng kết án, sớm trả lại sự yên bình cho xã hội, tổ chuyên án đã gia răng tực lượng để phá án.

Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Tỉnh ủy Đoàn Thần Hân đích thân trấn thủ, lựa chọn lực lượng để đến huyện Vũ Dương.

Vụ án cũng không quá phức tạp.

Trịnh Phong Khuông ngang ngược càn rỡ, rất nhiều tội y ngang nhiên vi phạm. Tội phạm không thể chối cãi, chỉ có thể ngoan ngoãn khai nhận. Điểm khó khăn chủ yếu là lấy chứng nhận và chỉnh lý vụ án.

Vũ Dương hẻo lánh, quần chúng tương đối bảo thủ, một số phụ nữ bị đám lưu manh Trịnh Phong Khuông hãm hại nhưng vì danh tiết mà không dám đứng ra tố cáo. Thường thường để xác minh một vụ án cần mất rất nhiều thời gian và công sức để đi làm công việc của người bị hại.

Lượng công việc rất lớn.

Dù là như thế, có Đoàn Thần Hân bày mưu nghĩ kế, cường binh tập hợp, toàn bộ vụ án tiến triển rất nhanh.

Hôm nay tòa xét xử, Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn đều tha gia, với tư cách là “người làm chứng”.

Liên quan đến những việc mà Hạ Ngôn và Phạm Hồng Vũ đã làm trong vụ án phải định tính như thế nào, Tết âm lịch xong, tổ chuyên án lại mở cuộc họp người phụ trách, để thảo luận việc này.

Phải nói rằng, trong tổ chuyên án vẫn còn có những ý kiến bất đồng.

Ngăn chặn tội phạm, phòng vệ chính đáng.

Điểm này là đã xác định không thể nghi ngờ.

Cùng ngày, nếu không phải Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn quyết đoán ra tay, chế phục Trịnh Phong Khuông thì thảm án chắc chắn sẽ xảy ra.

Sự bất đồng ý kiến của người phụ trách chuyên án, tập trung ở việc có phải đã “phòng vệ chính đáng quá mức giới hạn” hay không.

Vụ án này, có một vấn đề rất nhạy cảm chính là súng.

Nếu như Phạm Hồng Vũ chưa từng nổ súng thì e rằng đã không có điều đáng nghi này rồi. Những năm tám mươi, việc quản lý súng ống cực kỳ nghiêm ngặt.

Trong toàn bộ quá trình, Phạm Hồng Vũ nổ ba phát súng. Phát súng đầu tiên, đả thương lái xe. Phát súng thứ hai, bắn nát lỗ tai của Trịnh Phong Khuông. Phát súng thứ ba là bắn lên trời, không đả thương ai cả.

Tổ chuyên án nhận định với phát súng đầu tiên, khá là thống nhất.

Phát súng này là hắn nổ.

Với tình hình nguy cấp lúc đó, lái xe cầm dao lao tới, địch đông ta ít, Phạm Hồng Vũ phải bảo đảm cứu được người bị hại Đông Vũ, còn phải bảo vệ sự an toàn của mình, quả quyết nổ súng là điều có thể chấp nhận được.

Vấn đề mấu chốt là phát súng thứ hai và thứ ba có cần thiết nổ hay không.

Qua hai giờ thảo luận, cuối cùng Đoàn Thần Hân đưa ra nhận định đây là phòng vệ chính đáng.

Hành vi của Phạm Hồng Vũ có hơi quá khích, loạt súng thứ hai, thứ ba có thể không nổ nhưng vẫn nổ, điều này không thể xem là phòng vệ quá mức được.

Dựa theo trình tự mà nói, thật ra hẳn là do tòa án nhận định cuối cùng, nhưng căn cứ tình hình thực tế của tư pháp trong nước thời điểm đó, Đoàn Thần Hân làm thế chẳng khác nào che quan tài định luận, không có người dị nghị nữa.

Quyền uy của Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật Tỉnh ủy, cũng không để người ta dễ dàng khiêu chiến được.

Vấn đề mấu chốt lo lắng đã hơn hai tháng, đến khi có được kết luận quyền uy, mọi người mới thở phào được một cái.

- Ha ha, đúng vậy. Đáng tiếc thật đấy, chúng ta là bộ đội dã chiến chứ không phải cảnh sát vũ trang, nếu không lúc bắn chết tên khốn kia tôi đã tự mình ra trận rồi.

Bảo Hưng phụ họa nói.

Bởi vì vụ án phức tạp, người liên quan đến vụ án rất hiều, một ngày không đủ để thẩm tra xử lý rõ ràng. Vụ án này, phải mất vài ngày mới có thể xử lý xong. Nhưng kết cục của Trịnh Phong Khuông, gần như đã định rồi.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Anh Bảo, giết hắn không sợ làm bẩn tay anh sao? Nào…cụng ly cụng ly…

Bữa tiệc này cực kỳ náo nhiệt, từ năm giờ chiều cho đến tám giờ tối mọi người mới mặt đỏ bừng bừng mà giải tán.

Hạ Ngôn lại say rượu.

Bảo Hưng và Phạm Hồng Vũ cũng có sáu bảy phẩn say, mấy người đồng tâm hiệp lực, đưa thân hình trâu mộng của Hạ Ngôn về phòng, đặt gã lên trên giường, kéo chăn đắp cho gã.

- Tôi nói với cậu, Hồng Vũ, ông già tôi muốn cậu đi thủ đô một chuyến, ông muốn gặp cậu…

Bảo Hưng đỏ bừng cả mặt, nồng nặc mùi rượu, lớn tiếng nói với Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi.

Đây là điều mà Bảo Hưng lần đầu tiên nói với hắn.

Ông cụ Bảo quyền uy cỡ nào chứ, là một trong những khai quốc nguyên thàn, Phạm Hồng Vũ tuy có dũng khí nhưng cũng không khỏi thấp thỏm trong lòng.

- Anh Bảo, lần sau di.

Phạm Hồng Vũ cười nói.

Đây cũng không phải là vì sợ hãi, là cứ như vậy đến thủ đô gặp ông cụ, dễ khiến người ta nghi ngờ mình đến đòi công, tự cho mình là “ân nhân cứu mạng” của Bảo Hưng thì không ổn.

- Ha ha, đừng có vội, ông cụ tuy rằng nghiêm khắc nhưng lại tỏ ra rất thích thú đối với cậu. Ba tôi nói, trong lúc nói chuyện với ông cụ đã nhắc đến cậu, nói cậu là một nhân vật độc, nếu ở thời kỳ chiến tranh thì tuyệt đối sẽ trở thành danh tướng. Loại tình hình lúc đó, đổi thành người khác thì e rằng sẽ không làm được gọn gàng như vậy. Cái này cũng giống như đánh giặc, tính cách có chút yếu đuối là không được. Cái này gọi là gặp nhau nơi ngõ hẹp người dũng cảm thắng!

Bảo Hưng cười ha hả nói, giơ ngón tay cái lên với Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu.

Không dám nhận sự tán thưởng của ông cụ Bảo.

- Haiz, Hồng Vũ, ông cụ còn bảo tôi hỏi cậu một việc…

Bảo Hưng nắm chặt lấy bả vai Phạm Hồng Vũ, nói.

- Nói cái gì?

- Ông cụ hỏi cậu, có muốn vào bộ đội không? Ông nói cậu có khiếu dẫn binh lắm.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cái này e là không được?

Hiện giờ hắn là cán bộ hành chính.

Bảo Hưng vung tay lên, nói:

- Có cái gì mà không được chứ? Việc này chỉ cần cậu gật đầu, còn những cái khác tôi sẽ xử lý…chúng ta kết nhóm, cùng nhau tung hoành không được sao?

Một cán bộ hành chính bình thường, bỗng nhiên muốn chuyển vào quân đội đương nhiên là ngàn vạn khó khăn, nhưng đối với Bảo gia mà nói, thì việc này quá nhỏ, căn bản không cần ông cụ ra mặt, Bảo Bình An chỉ cần một câu nói cũng có thể làm được.

Ông cụ phỏng chừng muốn “làm chỗ dựa” cho Phạm Hồng Vũ chăng.

Với thân phận của gã thì chẳng khác nào hứa hẹn tiền đồ gấm vóc với Phạm Hồng Vũ. Có Bảo gia chiếu cố, Phạm Hồng Vũ nếu như vào bộ đội, nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, một đường thăng chức.

Trong phút chốc, Phạm Hồng Vũ cũng có chút động lòng.

Đọc truyện chữ Full