- Ừ, suy nghĩ này không tệ, đáng nghiên cứu một chút.
Khâu Minh Sơn gật đầu cho câu trả khẳng định. Trên thực tế, từ ánh mắt của ông ta co thể nhìn ra được, ông ta cũng có chút hưng phấn.
Nói xong, Khâu Minh Sơn bưng tách trà, chậm rãi hướng đến sofa đãi khách, Phạm Hồng Vũ và Thái Dương đi đằng sau.
- Đều ngồi đi!
Khâu Minh Sơn chỉ vào sofa, ra ý ngồi xuống.
Phạm Hồng Vũ và Thái Dương ngồi đối diện.
Phạm Hồng Vũ tùy tay đặt bao công sự lên bàn, bên trong đựng phương án đấu thầu tuyến đường số 3.
Khâu Minh Sơn liếc nhìn bao công sự một cái, lập tức nói:
- Phạm Hồng Vũ, trong bụng cậu có gì thì móc ra hết đi, đừng nên cất giấu.
Phạm Hồng Vũ còn có điểm giấu diếm.
Không ngờ Phạm thư ký đang cố ý thừa nước đục thả câu.
- Chủ tịch địa khu, ngài thật là đánh giá cao tôi rồi. Tôi cũng chỉ là lâm thời nảy sinh ý tưởng. Làm việc gì dù sao cũng phải có một nguyên nhân dẫn đến. Tôi ở bên cạnh của ngài, tự nhiên sẽ đi theo suy nghĩ của ngài mà suy xét toàn bộ đại sự của địa khu. Bình thường tôi cũng không phải hùng tâm tráng khí lớn như vậy, cứ làm tốt bản chức công tác mình là được.
Phạm thư ký khiêm tốn nói.
Tuy nhiên, đạo lý này cũng có vài phần đạo lý.
Thử nghĩ, một tiểu nhân viên của văn phòng UBDN địa khu, suốt ngày ở trong đầu mình cứ nghĩ mình là Chủ tịch địa khu, không khỏi quá mức thái quá sao? Cơ duyên xảo hợp, ngẫu nhiên nghĩ đến một hai ý tưởng thần kỳ thì đó mới là hợp logic.
Khâu Minh Sơn cũng không tranh luận, nói:
- Vậy thì cậu tiếp tục phát huy đi.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Được, vậy thì tôi đây liền ban môn lộng phủ (múa rìu qua mắt thợ). Chủ tịch địa khu, muốn nghiên cứu thảo luận hình thức phát triển kinh tế, đầu tiên nhất định phải bày một mâm của cải của chúng ta, nhìn xem có thứ gia sản gì, lúc đó mới nhập gia tùy tục, đúng bệnh mà hốt thuốc.
Thái Dương không khỏi cười nói:
- Gia sản của chúng ta thật đúng là không nhiều lắm.
Trong phòng làm việc chỉ có ba người, Thái Dương khá cởi mở.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Ngạn Hoa của chúng ta là chỗ hẻo lánh, giao thông cực kỳ không thuận lợi, quá kém. Gia sản bày ra trên bàn quả thật là không nhiều lắm. Nếu làm quy hoạch trong ba năm, gia sản cơ bản không có cách nào có thể đáp ứng. Tuy nhiên, nếu làm quy hoạch kéo dài tám mười năm, thì có chút tài sản che giấu vậy thì tính toán cho vào, bằng không sẽ phát sinh lệch lạc.
Khâu Minh Sơn lập tức hỏi:
- Ba năm năm quy hoạch làm như thế nào? Tám mười năm quy hoạch làm như thế nào? Gia sản trên mặt bàn là thế nào và gia sản dưới mặt bàn là thế nào?
Phạm Hồng Vũ đáp:
- Gia sản trên mặt bàn, trên cơ bản không có, chính là một vùng giải phóng cách mạng cũ. Một khoản tiền chính sách đi xuống thì cũng như muối bỏ biển, không có tác dụng nhiều lắm. Gia sản dưới mặt bàn là phải đem tài nguyên khoáng sản định thêm vào. Nhưng căn cứ vào tình hình trước mắt mà phân tích, khoáng sản và nguồn năng lượng giá cả phổ biến hơi thấp. Xí nghiệp quặng quốc doanh của chúng ta, thiết bị cực kỳ cổ xưa, chi phí quản lý khổng lồ, cùng với những gánh nặng khác vô cùng lớn. Chỉ trong một thời gian ngắn, có thể cam đoan không lỗ là cảm ơn trời đất rồi. Giá cả tài nguyên khoáng sản đi lên ít nhất cũng phải là năm sáu năm nữa, lúc đó mới có thể khởi bước. Chân chính phóng đại thì phỏng chừng phải tới mười mấy năm sau. Trước khi bước vào thế kỷ mới thì những xí nghiệp khai thác quặng của chúng ta mới có cơ hội khắc phục khó khăn. Tuy nhiên, để đến lúc đó tôi thấy đại bộ phận xí nghiệp khai thác quặng đã không còn đợi lâu như vậy được. Hoàn cảnh lớn không thay đổi thì đây gần như là một án chết. Muốn cởi bỏ nó thì trừ phi phải mạo hiểm.
Đoạn văn này là hắn tùy tiện nói ra. Thái Dương sắc mặt hoảng sợ, ánh mắt không dám nhìn Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ.
Da trâu!
Sự tình mười mấy năm nữa, hắn hiện tại đã đề cập tới. Hơn nữa giọng điệu lại rất khẳng định.
Dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?
Khâu Minh Sơn bất động thanh sắc, chờ đợi câu tiếp theo.
- Chủ tịch địa khu, hoàn cảnh của địa khu Ngạn Hoa chúng ta rất xấu. Quy nạp đơn giản chỉ có ba điểm. Thứ nhất, giao thông không tiện lợi. Cho tới nay vẫn chưa có đường sắt thông qua, mạng lưới giao thông thì rối tinh rối mù. Thứ hai, kinh tế quá kém. Bất kể là công nghiệp, nông nghiệp hay buôn bán cũng chẳng có một cơ sở nào. Thứ ba, và cũng là điểm quan trọng nhất, chính là tư tưởng của mọi người quá mức bảo thủ, đóng kín. Đối với tin tức ngoại giới thì tiếp nhận rất chậm. Hơn nữa, luôn ôm một loại thái độ không tin. Mà ưu thế thì gần như không có. Kinh tế muốn phát triển, bước đầu tiên chính là phá vỡ cục diện. Phá vỡ cục diện không tốt thì mới mở ra một thiên địa mới.
- Phá vỡ cục diện như thế nào?
- Thứ nhất, làm đường. Điểm này, ngài chắc đã có nghĩ tới. Quy hoạch tổng thể mạng lưới đường cao tốc. Tuyến số 1 và số 3 ta có thể khoáng trắng, nhưng tuyến số 2 thì khó mà dùng phương thức giống nhau để giải quyết.
- Vì sao?
Thái Dương lại hỏi một câu.
- Tuyết số 2 và số 3 có gì khác nhau?
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Có, hơn nữa còn khác nhau rất lớn. Tuyến số 3 đi ngang khu vực khai thác mỏ, chỉ cần chúng ta nhận lời cung cấp cho nhà đầu tư quyền lợi ưu tiên khai thác tài nguyên khoáng sản thì có thể tạo nên hứng thú cho bọn họ. Những công ty lớn nổi tiếng quốc tế, ánh mắt của họ rất lâu dài. Chiến lược, kế hoạch phát triển của bọn họ thường mang tính chất trường kỳ, đến mười mấy năm về sau. Thậm chí mấy chục năm. Tài nguyên khoáng sản phong phú của chúng ta đối với bọn họ rất có sức hấp dẫn. Trong lúc này, thậm chí quan hệ đến chiến lược quốc gia. Quốc gia và chính phủ của bọn họ luôn ủng hộ bọn họ. Nói thật, nếu có biện pháp khác để kiếm được tài chính, tôi thực không viện đến quân cờ này. Mời thần dễ nhưng tiễn thần khó. Một khi tư bản bọn họ xâm nhập vào, sau này muốn đuổi đi, khó khăn sẽ rất lớn. Đương nhiên, lấy việc một phân thành hai để xem thì giai đoạn hiện tại, chúng ta nhất định phải dùng tiền của bọn họ để tăng tốc phát triển cho mình. Trông coi một tòa bảo sơn, tự chúng ta không có năng lực khai thác, cũng không cho người khác khai thác thì nó sẽ trở nên vô dụng. Khi chúng ta hùng mạnh rồi thì sẽ bàn đến việc tiễn thần. Tuyến số 2 là đường bộ công ích, trong lúc này ẩn chứa mấu chốt buôn bán nhất định. Hai cái quốc lộ này sau khi được xây dựng xong, tuyến số 2 số lượng xe cộ khẳng định là nhiều hơn tuyến số 3. Nhưng chỉ dựa vào thu phí thì sức hấp dẫn không đủ, không có công ty lớn nào cảm thấy hứng thú. Đầu tư hồi báo chu kỳ quá dài. Đường bộ này nhất định phải dựa vào lực lượng của chúng ta để xây dựng cho mình. Bất kể là thượng cấp chi hay là ngân hành cho vay, hoặc là chúng ta thắt chặt buộc bụng, tuyến số 2 nhất định phải làm, hơn nữa làm càng nhanh càng tốt. Ngạn Hoa cách tỉnh hơn hai trăm km, đi xe ô tô cũng mất bốn năm tiếng đồng hồ. Tình trạng giao thông như vậy, thì nói gì đến lưu thông tiện lợi, nói gì đến thu hút đầu tư, nói gì đến phát triển kinh tế?
Thái Dương không kìm nổi lắc đầu, nói:
- Tự chúng ta bỏ tiền ra làm đường thì rất khó. Cho dù đập nồi bán sắt thì cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Y là thư ký của Khâu Minh Sơn, túi tiền của Khâu Minh Sơn có bao nhiêu, y rất rõ ràng.
Tài chính của địa khu Ngạn Hoa tuyệt đối là nghèo.
Nghèo không chịu nổi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cho nên, cái này cần phải nhờ đông phong của căn cứ Giáo dục Đỏ. Chủ tịch địa khu, căn cứ Giáo dục Đỏ, ở trên nhất định sẽ ủng hộ. Chúng ta không ngại nhân cơ hội giơ tay. Anh để cho tôi xây dựng căn cứ giáo dục, tổng cũng phải cho tôi ít tiền sửa chữa đường sá thì mới được. Bằng không, khi lãnh đạo trung ương và tỉnh thành lớn đến đây, xóc nảy mấy tiếng đồng hồ mới tới Nam Giang thì có mệt hay không? Lãnh đạo tấm thân ngàn vàng, rất quý giá đấy.
Khâu Minh Sơn liền trừng mắt nhìn y.
Tiểu tử này dường như đối với lãnh đạo không có bao nhiêu kính ý.
Dám trêu chọc lãnh đạo!
Tuy nhiên, lời hắn nói thật ra có mấy phần đạo lý. Khâu Minh Sơn biết rõ hình thức vận thác quan trường trong nước, đề nghị nào đó chỉ cần khiến cho cao tầng hứng thú, hơn nữa cùng với một số thủ pháp vận tác thì có thể thu hút sự chú ý. Đại sự kiện, lấy xây dựng căn cứ Giáo dục Đỏ vì danh, yêu cầu cấp trên chi cho làm đường thì đúng là ý nghĩ không tệ.
Tài chính trung ương, tài chính tỉnh sẽ ủng hộ.
Mấu chốt ở chỗ, căn cứ Giáo dục Đỏ, ở trên gần như không có khả năng không phê chuẩn.
Nói cách khác, tài chính tuyến số 2 đã giải quyết một bộ phận rồi. Về phần rốt cuộc có thể giải quyết nhiều ít thì phải xem thủ pháp vận tác của địa khu Ngạn Hoa có cao minh hay không, cùng với độ mạnh yếu của lãnh đạo ủng hộ.
Thái Dương ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hồng Vũ, cho dù là căn cứ Giáo dục Đỏ có thể được làm thành, thì căn cứ giáo dục cũng chỉ có thể được xây dựng ở Hồng Tinh, còn đoạn lộ trình kia thì phải dựa vào khoản trù bị của chúng ta.
Tuyến số 2 được xem là tuyến chính chủ yếu nhất của địa khu Ngạn Hoa, nam bắc xuyên qua năm huyện thị. Huyện Hồng Tinh đúng lúc nằm ở đông bắc Ngạn Hoa. Quốc lộ Ngạn Hoa, Vũ Dương cùng với một huyện nữa được sửa lại thì tìm không thấy lý do hướng thượng cấp yêu cầu chi.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Điều này thì đừng lo, chỉ cần trước đem Hồng Tinh và tỉnh thành thông với nhau. Còn lại, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp. Cũng không thể chỉ cần địa khu cấp tài chính, những huyện thị ở dưới cũng phải xuất tiền túi. Có cạnh tranh thì mới có động lực. Từng huyện thị đều phụ trách một đoạn cảnh nội cho mình. Mỗi người đều phải thể hiện thần thông của mình, tổng có thể nghĩ ra chút biện pháp.
Khâu Minh Sơn và Thái Dương đều gật đầu.
Chính là lý luận này.
Địa khu cũng không thể ôm đồm.
- Làm đường chính là điểm thứ nhất. Đường đã thông, kế tiếp chúng ta nên suy xét vấn đề phát triển chỉnh thể con đường riêng. Căn bản mà nói, tôi tán thành hình thức tiểu chính phủ đại thị trường. Chính phủ không cần quản lý hết thảy, buông tay buông chân để cho cán bộ quần chúng ở dưới tự do phát huy. Chính phủ chỉ làm hậu cần bảo đảm công tác. Đây là hình thức khá khỏe mạnh. Tuy nhiên, hình thức này hiệu quả khá khó thấy, không có hai mươi năm công phu thì đừng nghĩ đến. Quốc gia chung ta thực hành chính là quan liêu. Đây là một sự mâu thuẫn. Bởi vậy cá nhân tôi đề nghị, hình thức tiểu chính phủ, đại thị trường chúng ta phải kiên trì. Trước tiên đem hình thức ban đầu làm tốt dưới cơ sở, cấp cho người sau một miếng gỗ cốp pha. Cùng lúc đó, chúng ta còn phải nắm giữ sản nghiệp mấu chốt. Tài chính huyện và địa khu phải khá sung túc. Tập trung nhân lực, vật lực, tài lực cùng nhau xây dựng một vài hạng mục lớn. Nhưng chân chính thực hiện, việc phát triển các xí nghiệp xã thị trấn nhất định phải coi trọng. Phía chính phủ chủ yếu là ra chính sách, cấp ưu đãi.
- Không nên hơi một chút là hạn chế người ta. Cái này không được, cái kia cũng không xong. Bắt tay chân trói hết thì căn bản sẽ thi triển không ra. Kinh tế có kế hoạch nhất định phải sớm hủy bỏ. Trăm tàu tranh giành một dòng chảy, ngàn buồm đua thuyền, một chút sẽ bị đánh nghiêng, sẽ bị chìm ngập. Nhưng chỉ cần một chút kiên trì xuống dưới, thì sẽ phát triển lớn mạnh. Nếu địa khu của chúng ta có thể hình thành một hiệp hội xí nghiệp xã thị trấn thì đối với việc phát triển kinh tế địa khu rất quan trọng. Xí nghiệp xã thị trấn lớn mạnh thì toàn bộ sẽ sống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 106: Phát Triển Ý Nghĩ Chỉnh Thể (Thượng)
Chương 106: Phát Triển Ý Nghĩ Chỉnh Thể (Thượng)