TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 138: Xuất phát điểm

Tào Tuấn Thần ngồi xuống ghế sofa, rồi nói:

- Tiểu Khiết, bây giờ làm Chủ tịch thị trấn rồi, rất tốt. Các người có thể ở thị trấn làm ra được điều tốt thì sẽ có tác dụng rất lớn. Có phải là do đồng chí Khâu Minh Sơn đề nghị hay không?

Phạm Hồng Vũ nghe vậy âm thầm gật đầu.

Tào Tuấn Thần quả nhiên không hổ danh là cán bộ lãnh đạo của Ủy ban kế hoạch quốc gia, nhìn vấn đề ở góc độ rất cao, hoàn toàn khác với các cán bộ lãnh đạo khác. Nghe ý trong lời nói của ông ta, tựa hồ như rất tán thưởng Khâu Minh Sơn. Vừa vào nhà chưa được bao lâu thì đã hai lần nhắc đến Khâu Minh Sơn.

Cao Khiết liền kính cẩn đáp:

- Chú, là do vị lãnh đạo đó đề nghị, cháu cũng không rõ ràng lắm. Cán bộ điều động từ trước là phục tùng tổ chức bố trí. Tuy nhiên, Chủ tịch địa khu Khâu quả thật đối với công tác của cháu ủng hộ rất mạnh mẽ. Bình thường cũng trợ giúp và dạy bảo cho cháu rất nhiều.

Tào Tuấn Thần liền khẽ gật đầu, tựa hồ như đối với câu trả lời này của Cao Khiết rất hài lòng:

- Ừ, đồng chí Khâu Minh Sơn là cán bộ rất có kiến giải. Cháu có thể theo ông ta học hỏi được rất nhiều tri thức. Nhất là những suy nghĩ mới, làm cho người ta được mở rộng tầm mắt. Haha, địa khu các người trước đó đánh báo cáo lên, nói muốn tìm kiếm đầu tư bên ngoài làm đường. Chuyện này các người có nghe qua chưa?

Thì ra là thế!

Khâu Minh Sơn và động tác của địa khu Ngạn Hoa rất nhanh, cũng phù hợp với tác phong làm việc của Khâu Minh Sơn, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, tuyệt không ướt át bẩn thỉu.

Cao Khiết liền nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, nói:

- Chúng cháu cũng có nghe nói phương án đấu thầu này, chính là do Phạm Hồng Vũ khởi thảo đấy.

Tào Tuấn Thần trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nhìn Phạm Hồng Vũ:

- Đây là phương án do cậu làm?

Phạm Hồng Vũ vội đáp:

- Vụ trưởng Tào, phương án là do tôi làm. Tôi là cán sự phòng thư ký 1 UBND địa khu Ngạn Hoa.

Tào Tuấn Thần khẽ mỉm cười.

Phạm Hồng Vũ mặc dù chỉ là một cán bộ trẻ ở một địa khu hẻo lánh nhưng gần đây trong giới cao tần gcũng là đại danh đỉnh đỉnh. Rất nhiều đại nhân vật đều nghe nói địa khu Ngạn Hoa có một nhân vật không sợ trời không sợ đất. Vốn tưởng rằng là tính cách nhanh nhẹn, không ngờ mỗi cử động, từng lời nói đều rất tuân thủ quy tắc quan trường, không chút vượt khuôn, hoàn toàn khác với tin đồn nhảm kia.

Có chút thú vị!

- Báo cáo tìm kiếm đầu tư hợp tác bên ngoài để làm đường, lãnh đạo Các bộ và ủy ban trung tương rất coi trọng, cho rằng đây là một sự thăm dò hữu ích. Nếu phương án này có thể thực hiện thành công, có khả năng mang đến một hình thức phát triển hoàn toàn mới trong vấn đề xây dựng đường giao thông. Quốc gia chúng ta vừa mới bắt đầu tiến hành cải cách mở cửa, tài chính trung ương và các cấp địa phương đều khá khẩn trương, toàn bộ đều dựa vào thượng cấp chi và ngân hàng cho vay để làm đường. Tốc độ phát triển tất nhiên là chịu sự ước chế lớn lao. Giao thông không phát triển được, công thương nghiệp cũng đều sẽ phải chịu sự ước chế rất lớn. Ngạn Hoa của các người hiện tại bắt đầu coi trọng việc làm đường là hoàn toàn chính xác.

Tào Tuấn Thần nói xong, gật đầu, nêu ra khẳng định.

Phạm Hồng Vũ liền cẩn thận hỏi:

- Vụ trưởng Tào, lãnh đạo Các bộ và Ủy ban trung ương đối với phương án này có chỉ thị gì cụ thể không?

Cao Khiết liền hé miệng cười.

Cô cũng vô cùng rõ ràng, phương án tìm kiếm đầu tư bên ngoài hợp tác làm đường là xuất phát từ tay Phạm Hồng Vũ, lấy danh nghĩa Khâu Minh Sơn và địa khu Ngạn Hoa báo cáo lên. Hiện giờ đã thông lên trên, người này liền khẩn cấp muốn biết kết quả ra sao.

Tào Tuấn Thần cười, lại nói:

- Lãnh đạo Các bộ và Ủy ban trung ương rất coi trọng.

Phạm Hồng Vũ liền âm thầm thở phào một cái.

Tào Tuấn Thần lời này cùng với thần thái nói chuyện với Phạm Hồng Vũ đã tương đương với việc cho hắn một đáp án. Lúc ấy, ở Ủy ban Kế hoạch quốc gia của Các bộ và Ủy ban trung ương có được phân lượng, chỉ cần lãnh đạo Ủy ban Kế hoạch tiếp nhận phương án này thì mục tiêu dự trù của Phạm Hồng Vũ hoàn toàn có thể thực hiện.

Tào Tuấn Thần liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái nói:

- Trong khoảng thời gian này, lãnh đạo Ngạn Hoa các người tư tưởng chuyển biến rất nhanh, chẳng những đưa ra được ý nghĩa tìm kiếm hợp tác đầu tư bên ngoài để làm đường, còn tính toán thành lập căn cứ giáo dục Đỏ trên cả nước. Haha, đồng chí Khâu Minh Sơn sau khi nhậm chức, quả thực là liên tiếp ra chiêu. Căn cứ giáo dục Đỏ này nếu làm tốt, đối với nền kinh tế của địa khu Ngạn Hoa cũng có sự thúc đẩy rất lớn, hiệu quả cũng là dựng sào thấy bóng.

Cao Khiết liền không để lỡ cơ hội, ngắt lời nói:

- Đúng vậy chú à! Đến lúc đó, lãnh đạo trung ương đến Ngạn Hoa, chúng cháu muốn hóa duyên cũng không cần vất vả chạy từ thủ đô đến đó.

Vừa nói vừa nở nụ cười đùa giỡn.

Tào Tuấn Thần cười ha hả nói với Cao Khiết:

- Tiểu Khiết, cháu cũng học được cách nói chuyện quanh co lòng vòng, quả thật có tiến bộ. Cháu bây giờ là Chủ tịch thị trấn rồi, từ Ngạn Hoa chạy tới thủ đô, khẳng định không đơn thuần chỉ là thăm cô chút út này chứ, còn muốn ở chỗ này của chú tống tiền sao? Được, có ý kiến gì không, cứ nói ra nghe xem một chút, xem có thể đả động chú hay không. A, chúng ta nói trước, công là công, tư là tư, các người nếu nói không có đạo lý thì chú cũng không tùy tiện hỗ trợ đâu.

Cao Khiết cười tươi rạng rỡ.

Phạm Hồng Vũ cũng mỉm cười.

Cao Khiết nói tính cách của Tào Tuấn Thần và Cao Hưng Hán có sự khác biệt rất lớn, và cùng một loại Khâu Minh Sơn quả nhiên là không sai. Tào Tuấn Thần nói chuyện vô cùng sảng khoái, hoàn toàn khác với những lãnh đạo quyền cao chức trọng khác. Quả thật tính cách tương tự với Khâu Minh Sơn.

- Chủ nhiệm Phạm, báo cáo viết xong chưa?

Cao Khiết liền bày ra tư thế lãnh đạo, khí độ nghiễm nhiên nói.

Phạm Hồng Vũ vội gật đầu, từ trong cặp xách lấy ra một bản báo cáo viết tay, hai tay đưa cho Tào Tuấn Thần. Tào Tuấn Thần nhận lấy, tùy tay lật ra một chút, liền đặt lên bàn nói:

- Báo cáo chú sẽ xem lại, các người trước nói đại khái nội dung và ý nghĩ của nó đi.

Phạm Hồng Vũ liền đứng thẳng thân mình, mắt nhìn Cao Khiết.

Cao Khiết tự nhiên cười nói:

- Nhìn tôi làm gì, cậu báo cáo đi. Cha của tôi đã nói, đến thủ đô, có thu hoạch hay không thì tất cả đều xem biểu hiện của cậu. Chủ tịch địa khu nói cậu đủ chống đỡ mười vạn hùng binh, cậu phải đem bản lĩnh của mình ra hết. Nếu chúng ta trở về tay không, Chủ nhiệm Phạm, vậy cũng đừng trách Chủ tịch thị trấn tôi không khách khí.

Phạm Hồng Vũ không khỏi trợn mắt.

Ý tứ của hắn là muốn Cao Khiết hướng Tào Tuấn Thần báo cáo, thứ nhất Cao Khiết là lãnh đạo, thứ hai là con cháu của Tào Tuấn Thần. Để cô báo cáo là hợp tình hợp lý, cũng ra vẻ mình tuân thủ quy tắc quan trường, không đi quá giới hạn.

Không ngờ Cao Khiết liền mở đại pháo, trực tiếp đem Chủ nhiệm Phạm đặt lên đống củi, dùng sức nướng chín, còn nói ra chữ “mười vạn hùng binh” trước mặt Tào Tuấn Thần nữa.

Tào Tuấn Thần kinh ngạc nói:

- Đủ chống đỡ mười vạn hùng binh? Haha, Tiểu Phạm, đồng chí Minh Sơn đối với cậu mong đợi rất cao.

Trong mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc.

Không nói đến thanh danh của Khâu Minh Sơn bên ngoài được công nhận là người tài ba, cho dù Chủ tịch địa khu bình thường đối với một cấp dưới hai mươi tuổi mà đánh giá như vậy thì cũng là kinh thế hãi tục rồi.

Phạm Hồng Vũ ngoại trừ mang súng khống chế con tin, đại náo phòng công an, còn có bản lĩnh được Khâu Minh Sơn coi trọng như vậy sao?

Cao Nhã cũng giật mình hỏi:

- Tiểu Khiết, ba của cháu thật sự nói như vậy sao?

Cao Khiết hếch mũi lên, gật đầu nói:

- Đúng vậy, cô út, cha của cháu đã nói như vậy. Cô út, chú út, nói thật, báo cáo cùng với cô chú, phương án phát triển mạnh xí nghiệp xã thị trấn và thu hút đầu tư từ đầu đến cuối là do cậu ta suy nghĩ ra. Cháu đến hiện tại vẫn còn đang từ từ tiêu hóa đây. Cháu mà nói, khẳng định là không thấu triệt như cậu ấy nói.

Phạm Hồng Vũ trong lòng dâng lên một sự ấm áp.

Cao Khiết đây là tận hết khả năng hướng Tào Tuấn Thần đề cử mình.

Ban đầu ở tòa nhà Thành ủy Hồng Châu, Cao Hưng Hán đã nói, phương án này nhất định phải lấy danh nghĩa chính quyền thị trấn Phong Lâm và danh nghĩa Chủ tịch thị trấn Phong Lâm là Cao Khiết để báo cáo thì mới hợp quy cũ. Nhưng trước mặt Tào Tuấn Thần, Cao Khiết đem cái này ném lên tận chín tầng mây. Cố nhiên là bởi vì Tào Tuấn Thần là chú của Cao Khiết, cô không cần dùng đến cái này, nhưng chủ yếu vẫn là giật dây bắc cầu cho Phạm Hồng Vũ.

Cao Khiết rất minh bạch, trước đó, “uy danh hiển hách” của Phạm Hồng Vũ trong đại lão cao tầng toàn là tiêu cực, bóp méo bài văn Khâu Minh Sơn, đại náo phòng công an không khỏi được quy cho là cả gan làm loạn. Hiện tại, thật sự rất cần vì Phạm Hồng Vũ mà tạo dựng lại cái “chính danh”. Trong mắt đại nhân vật Tào Tuấn Thần lưu lại một ấn tượng tốt, đối với con đường làm quan sau này của Phạm Hồng Vũ rất quan trọng.

Tuy nhiên trong lúc này, Phạm Hồng Vũ đối với sự khích lệ của Khâu Minh Sơn và Cao Hưng Hán tự nhiên cũng không có gì nghi ngờ, nên càng tỏ vẻ khiêm tốn. Hắn khom người, vừa muốn mở miệng, thì Tào Tuấn Thần giống như hiểu được tâm tư của hắn, liền giương tay phải lên nói:

- Tiểu Phạm, nếu như đồng chí Khâu Minh Sơn và Chủ tịch thành phố Cao đều đánh giá cao cậu thì cậu không cần nhiều lời nữa, cứ trực tiếp đem cái nhìn của mình ra mà nói. Tôi còn có hội nghị cần tham dự, thời gian gấp rút, cậu tận khả năng mà nói, đừng lãng phí.

Nói xong, lại nâng đồng hồ trên cổ tay nhìn một chút.

Đại nhân vật đảm nhiện chức vụ quan trọng ở bộ môn như ông, thời gian rất khẩn trương. Nói trăm công ngàn việc chút nào cũng không đủ.

Trên mặt Phạm Hồng Vũ đỏ lên, cúi đầu nói:

- Vâng, Vụ trưởng Tào, tôi đây xin múa rìu qua mắt thợ.

- Ừ!

Tào Tuấn Thần gật đầu nói.

- Vụ trưởng Tào, đại khái suy nghĩ của tôi là….

Nếu Tào Tuấn Thần đã nói trước thời gian khẩn trương, Phạm Hồng Vũ liền tóm tắt lại, đi thẳng vào vấn đề, trình bày suy nghĩ trọng yếu của mình.

Tào Tuấn Thần nghe được rất rõ, thỉnh thoảng đặt câu hỏi, Phạm Hồng Vũ đều nhất tề đáp lại.

Ước chừng nửa tiếng sau, sau khi báo cáo nội dung chủ yếu xong, Phạm Hồng Vũ liền im lặng, thẳng lưng, nhìn Tào Tuấn Thần. Cao Khiết cũng rất khẩn trương nhìn chú. Hành trình đến thủ đô lần này, có thu hoạch hay không thì thái độ của Tào Tuấn Thần rất quan trọng.

Tào Tuấn Thần dựa lưng vào ghế, hai mắt híp lại, lâm vào trầm tư. Một lát sau mới chậm rãi nói:

- Nghe ra thì có chút đạo lý. Tuy nhiên, Tiểu Khiết, Tiểu Phạm, chuyện này chú còn cần suy xét cẩn thận lại. Báo cáo của các cháu cứ để ở chỗ này, sau khi chú xem xong, sẽ tìm các cháu.

- Vâng, chú!

Cao Khiết vội đáp lại, trong mắt lóng lánh hào quang.

Hắn hiểu Tào Tuấn Thần đã bị hấp dẫn.

Đọc truyện chữ Full