Phạm Hồng Vũ cười khổ.
- Đúng vậy, hơn hai mươi năm nay, chúng ta vẫn luôn sống bằng tiền dành dụm. Công trình thủy lợi ở Phong Lâm hầu hết đều là từ những năm 50-60. Về sau hầu như là không tiến hành tu sửa. Cở sở như vậy, còn có thể hy vọng vào sự đóng góp của nông nghiệp hay sao. Mấy năm nay, vấn đề mà nhà nước cần phải giải quyết chính là nông nghiệp, nông thôn và nông dân, vấn đề này không giải quyết thì cơ sở sẽ bị ảnh hưởng.
- Giải quyết như thế nào?
Phạm Hồng Vũ mở hai tay, hỏi ngược lại.
- Phong Lâm có tiền, có lẽ con có biện pháp, đem công trình thủy lợi đều tu sửa lại. Các xã thị trấn khác thì sao? Các huyện khác thì sao?
Phạm Hồng Vũ im lặng.
Cho dù là thị trấn Phong Lâm, trước mắt phải tu sửa toàn diện công trình thủy lợi, tu sửa đường xá, trường học, điện lực, thì tài chính đã rất khó khăn, chứ đừng nói đến những xã thị trấn khác.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ còn không lạc quan cho rằng toàn bộ xã thị trấn trong địa khu có thể vượt qua thị trấn Phong Lâm trong một thời gian ngắn.
Phong Lâm tuyệt đối là trường hợp đặc biệt.
- Vấn đề nông nghiệp không thể giải quyết thì vấn đề công nghiệp và thương nghiệp cũng sẽ gặp tình trạng lửa sém lông mày, ảnh hưởng lẫn nhau, nhiệm vụ là rất nặng…
Phạm Vệ Quốc khẽ thở dài một tiếng:
- Được, quay lại chủ đề ban đầu, con nói đi. Hai ba tháng này, toàn địa khi đang chú ý đến thị trấn Phong Lâm.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Thị xã Ngạn Hoa lúc này, quả thật đã làm động tác lớn. Theo quyết nghị Thường bụ Thị ủy. “Tiểu tổ lãnh đạo việc cải cách xí nghiệp công hữu” chính thức thành lập, do Phó bí thư Lý đứng đầu, Lục Nguyệt, Cao Khiết…là thành viên, lập tức triển khai điều tra nghiên cứu toàn thị xã. Khoảng nửa tháng sau, một bản báo cáo chuyên đề sẽ được công khai.
Bản báo cáo này đề xuất thảo luận đề tài xí nghiệp chế độ công hữu, đồng thời có phân tích khá tỉ mỉ.
Phạm Hồng Vũ đơn giản trình bày với Phạm Vệ Quốc một số nội dung chủ yếu của báo cáo.
Phạm Vệ Quốc gật đầu nói:
- Toàn văn báo cáo, ba cũng đọc qua rồi. Bước tiến khá lớn…cái này không giống với tác phong của Tống Mân.
Phương án này của thị xã Ngạn Hoa, trực tiếp đề xuất, cải cách xí nghiệp chế độ công hữu. Quan trọng nhất là phải vực dậy các xí nghiệp, vấn đề khác đều là thứ yếu, có thể thương lượng. Tuy rằng dùng từ khá mịt mờ, nhưng ý tứ quả thật rõ ràng. Nói đúng là, chế độ sở hữu đã không còn là trọng điểm, út nhất không còn xảy ra vấn đề mang tính nguyên tắc ở vị trí đầu não.
Chỉ cần có thể kiếm tiền, chế độ sở hữu của xí nghiệp có thể thay đổi. Có thể cho ngoại thương chiếm phần lớn, có quyền khống chế cổ phần.
Phương án này vừa được đưa ra, toàn bộ địa khu đều chấn động.
Lãnh đạo địa khu và các huyện anh em khác đều trợn mắt há mồm, thật sự không thể tin được, tư tưởng của Tống Mân lại trở nên cấp tiến nhanh như vậy, dám trực tiếp khiêu chiến “chế độ sở hữu”.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Con người dù sao cũng đều phải thay đổi.
- Cái này ba biết, nhưng, vì sao ông ta lại thay đổi?
Hai hàng lông mày của Phạm Vệ Quốc nhíu lại.
Đây mới là vấn đề mà mọi người quan tâm trọng điểm. Tống Mân trước đây luôn theo sát Lương Quang Hoa, vậy mà bỗng nhiên thay đổi đột ngột như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Ba, con lại không cảm thấy Bí thư Tống thay đổi, đây chỉ là phương thức làm việc nhất quán của ông ấy. Cho tới nay, ông ấy không phải là người kiên trì nguyên tắc thực sự. Ông ấy thực tế là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, giỏi về lợi dụng các loại mâu thuẫn để giành phần lợi cho mình. Nếu Lương Quang Hoa không phải là Bí thư Địa ủy thì ông ta cũng sẽ không có tác phong như vậy.
- Cũng phải, nếu Chủ tịch Địa khu Khâu là Bí thư Địa ủy, ông ta nhất định sẽ có cách giải quyết khác.
Phạm Vệ Quốc cũng có cùng nhận định với con trai, nói:
- Phỏng chừng vẫn là nguyên nhân từ phía Lục Nguyệt.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
Trong chốn quan trường, có thể ngồi vào vị trí hiện tại như Phạm Vệ Quốc thì ai cũng không phải là gà mờ. Đối với những thủ đoạn cong lách đó đương nhiên là Phạm Vệ Quốc cũng rõ mười mươi.
- Ba, vậy ba cho rằng, phương án cải cách xí nghiệp chế độ công hữu, như thế nào?
- Rất tốt, rất đáng để tham khảo.
Phạm Vệ Quốc lập tức đáp, trên mặt lộ ra thần sắc tán thưởng, còn kèm theo ý hưng phấn.
- Phương án này nếu thực sự được triển khai, ba tin rằng không ít xí nghiệp chế độ công hữu sẽ lại có được sức sống. Chỉ cần những xí nghiệp này sống thì toàn bộ đều sống, kinh tế của huyện Vũ Dương chúng ta có thể tiếp tục được cải thiện một bước.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày hơi dựng lên, hỏi:
- Ba, nói như vậy, ba tính sẽ rập khuôn phương án này ở huyện Vũ Dương?
- Có ý tưởng này.
Phạm Vệ Quốc không phủ nhận, vừa nói ông vừa đứng dậy đi vào phòng của mình.
- Con chờ chút, ba đi lấy bản dự thảo cho con xem…
Chỉ chốc lát, Phạm Vệ Quốc cầm một đống tài liệu đi ra, đưa cho Phạm Hồng Vũ.
Ba phòng ngủ, một phòng khách, trong nhà không còn chỗ để làm thư phòng, phòng ngủ chính là nơi làm việc củ Phạm Vệ Quốc mỗi tối.
Đây là bản dự thảo, Phạm Vệ Quốc tự tay viết, nét chữ viết ngoáy, không ít chỗ gạch xóa.
- Nhìn rõ chứ?
Phạm Vệ Quốc hỏi một câu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, ba hỏi kỳ quá …con là con ba đấy.
Làm con, mà không đọc nổi bản viết tay của cha mình, không phải là quá bất hiếu sao.
Phạm Vệ Quốc cũng cười, châm một điếu thuốc, dựa vào ghế sô pha.
Nội dung bản thảo không ngắn, Phạm Hồng Vũ muốn đọc hết thì cũng cần chút thời gian.
Phạm Hồng Vũ lật xem bản dự thảo, tốc độ khá nhanh. Vì nội dung khái quát của bản phương án này cơ bản giống với phương án của thị xã Ngạn Hoa, căn cứ vào tình hình ở hai nơi có sự bất đồng nên bản phương án cũng có chút bất đồng.
Có thể coi như là trích dẫn toàn văn.
- Thế nào, cho chút ý kiến đi. Con hiện tại là đại hành gia về phương diện xây dựng kinh tế đấy.
Đợi Phạm Hồng Vũ đặt tài liệu xuống, Phạm Vệ Quốc liền cười hỏi, cũng không coi là trêu chọc, đại danh của Phạm Hồng Vũ bên ngoài, Phạm Vệ Quốc đã không còn ý khinh thường nào.
Phạm Hồng Vũ không vội trả lời, cũng châm một điếu thuốc, hít vài hơi, chậm rãi nói:
- Ba, vì sao không đợi ý kiến phúc đáp của UBND địa ủy?
Đây cũng là điều khiến người ta khó hiểu.
Phương án của thị xã Ngạn Hoa đưa ra đã hai tháng, nhưng vẫn chưa nhận được ý kiến phúc đáp của địa khu, chỉ có Phó chủ tịch thường trực Triệu Học Khánh ký tên khẳng định ý kiến. Về sau không còn ý kiến gì nữa, đừng nói đến Lương Quang Hoa mà ngay cả người kiên trì cải cách, giải phóng tư tưởng như Khâu Minh Sơn cũng chưa có câu trả lời.
Thị xã Ngạn Hoa không chờ được, đã mở rộng toàn diện, khí thế ngất trời.
Văn phòng thu hút đầu tư mà Cao Khiết làm lãnh đạo, đang tiến hành đàm phán với một vị thương nhân Hongkong về việc cải tạo công ty cổ phần bách hóa, nếu không có gì thay đổi thì chỉ mấy ngày sau là ký hiệp nghị hợp tác chính thức. Công ty bách hóa thị xã Ngạn Hoa sẽ trở thành xí nghiệp quốc doanh đàu tiên tiến hành cải cách chế độ cổ phần, ngoại thương sẽ đạt được quyền khống chế cổ phần. Nói cách khác, thuộc tính chế độ sở hữu của công ty bách hóa thị xã sẽ bị thay đổi. Công nhân viên chức của công ty nỳ sẽ không còn là làm công ăn lương nữa mà trở thành nhân viên ngoại thương tạm thời.
Vị thương nhân Hongkong này, cũng là do Lệnh Hòa Phồn làm cầu nối đi vào.
Đợi khi hiệp nghị chính thức được ký, thì việc Cao Khiết lên nhậm chức đã có khởi đầu tốt đẹp, khoản đầu tư không dưới 2 triệu đô la Hongkong, tương đương với 1 triệu NDT, còn nhiều hơn cả tổng các tháng trước đó của Văn phòng thu hút đầu tư.
- Không chờ được…nhìn thấy người ta khí thế ngất trời, bên mình không có động tĩnh gì thì cũng sốt ruột lắm. Nếu lạc hậu một bước thì những bước sau cũng lạc hậu.
Phạm Vệ Quốc nói.
Đừng nhìn Phạm Vệ Quốc ngày bình thường đều rất khiêm tốn, nhưng trong đầu lại rất nhiều ý tưởng, âm thầm đem thị xã Ngạn Hoa và Tống Mân trỏ thành đối thủ cạnh tranh, quyết tâm đem huyện Vũ Dương vượt lên Tống Mân và thị xã Ngạn Hoa.
Phạm Hồng Vũ nhẹ giọng nói:
- Ba, vậy tại sao Chủ tịch Địa khu Khâu lại không có ý kiến phúc đáp về việc này? Trong lúc này, chẳng lẽ không có nguyên nhân sao? Ba rất rõ tính cách của Chủ tịch Địa khu Khâu mà.
- Ừ!
Trên mặt Phạm Vệ Quốc lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đây đúng là thay đổi bất thường.
Ủng hộ cải cách mở cửa, Khâu Minh Sơn cho tới bây giờ đều là tận tâm tận lực.
- Bởi vì con đã nói qua quan điểm của mình với Chủ tịch Địa khu Khâu, phương án này, tạm thời không thể cho ý kiến phúc đáp.
Phạm Hồng Vũ tự mình mở ra đáp án.
- Vì sao?
Phạm Vệ Quốc lúc này giật mình kinh hãi, kinh ngạc nhìn Phạm Hồng Vũ. Ông hiểu được sức ảnh hưởn của Phạm Hồng Vũ đối với Khâu Minh Sơn, đại sự như vậy, tất cả ý kiến của Phạm Hồng Vũ, Khâu Minh Sơn đều suy xét. Phạm Hồng Vũ chỉ không hiểu, vì sao Phạm Hồng Vũ lại đề nghị như vậy.
- Rất đơn giản, giai đoạn hiện tại, vấn đề sở hữu chế độ vẫn là sợi chỉ đỏ. Đây là nguyên tắc lớn, không có văn kiện chính thức của trung ương chính phủ thì bất kỳ một sự thí điểm cục bộ nào đều mang tính mạo hiểm.
- Phương án này, là Cao Khiết làm ra hả?
Phạm Vệ Quốc càng thêm kinh ngạc.
Quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, Phạm Vệ Quốc hiểu xo, đó chính là tình bạn chân chính. Vì Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết đã “đại náo” văn phòng Bí thư Thị ủy, thiếu chút nữa thì trở mặt với Tào Tuấn Minh, tất cả Phạm Vệ Quốc đều rõ ràng.
Rất khó tưởng tượng, nếu không có sự “khẳng định” của Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết có thể làm ra phương án được?
- Ba, phương án này vốn không tệ, nhưng thời cơ hiện tại không đúng. Có một số việc, bây giờ làm và hai ba năm sau làm, có sự khác nhau rất lớn. Thậm chí là khác nhau từ bản chất.
Phạm Hồng Vũ mịt mờ nói một câu.
- Muộn hai ba năm? Thời gian không đợi người…
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, nếu ba nóng lòng như vậy thfi cũng không phải là không có biện pháp. Sai chỗ nào thì sửa chỗ đó. Xí nghiệp công hữu có thể cải cách, cũng có thể tiến cử đầu tư bên ngoài, thậm chí nhượng lại quyền kinh doanh và quyền quản lý, nhưng quyền sở hữu thì không được. Thuộc tính của chế độ công hữu nhất định không thể thay đổi.
- Chúng ta, phải chuẩn bị để lại cho mình một con đường lui.
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ trịnh trọng nói thêm một câu
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 289: Để cho mình một con đường lui
Chương 289: Để cho mình một con đường lui