Tào Thành đi vào, hai vị Bí thư đều nhìn y, ánh mắt sáng ngời.
Tào Thành thật ra không có thất kinh, tuy nhiên nụ cười đã sớm thu lại, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Bí thư Vinh, tôi vừa mới nhận được báo cáo, núi Kim Ngô có rất nhiều quần chúng tập trung, yêu cầu gặp Trương Thiên Sư của Long Hổ quan... Có đến bốn năm trăm người.
Vinh Khải Cao sắc mặt lập tức liền chìm xuống, trong mắt lửa giận bốc lên.
Chuyện này cũng đã tới rồi!
- Tào Thành, gọi đồng chí Đoàn Thần Hân nghe điện thoại cho tôi.
Nói xong, Vinh Khải Cao đứng dậy, hướng bàn làm việc bên kia đi đến.
Tào Thành liền bước nhanh lên, chuẩn bị gọi điện thoại.
Rất hiển nhiên, Vinh Khải Cao muốn Đoàn Thần Hân lập tức đi xử lý ngay việc này. Quần chúng tụ tập ;gây rối;, từ trước đến nay luôn là điều tối kỵ của các chính quyền Đảng ủy, nhất là Bí thư Đảng ủy càng thêm coi trọng. Đoàn kết bộ máy, xã hội ổn định hài hòa, là công việc của Bí thư Đảng ủy.
- Bí thư Vinh!
Cao Hưng Hán cũng đứng dậy.
Vinh Khải Cao dừng bước, xoay người nhìn ông, sắc mặt thật không tốt.
Nhìn xem chuyện các người làm đấy, càng lúc càng lớn rồi kìa.
Cao Hưng Hán sắc mặt lại rất bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Bí thư Vinh, chuyện này tạm thời không phiền toái Bí thư Đoàn, chúng tôi đã làm tốt thi thố ứng đối...
Hơi dừng lại một chút, Cao Hưng Hán lại tăng thêm một câu:
- Vấn đề không lớn!
- Sao? Anh có nắm chắc?
Vinh Khải Cao nhìn chằm chằm hỏi.
Đây không phải sự kiện quần chúng bình thường, cùng tôn giáo có liên lụy một chỗ, càng thêm mẫn cảm. Không nắm được trong tay thì có thể gây thành ;đại họa;. Đến lúc đó, cho dù Vinh Khải Cao có muốn đè, chỉ sợ cũng đè không được.
Cao Hưng Hán cười, nói:
- Bí thư Vinh, tôi đi xử lý trước.
Nên hồi báo vụ án cơ bản đã hồi báo xong. Vinh Khải Cao tâm lý nắm chắc, cũng không cần phải tiếp tục ở lại chỗ này.
- Được, vậy vất vả cho anh rồi, đồng chí Hưng Hán.
Vinh Khải Cao sắc mặt thoáng hòa hoãn xuống dưới, tiến lên bắt tay Cao Hưng Hán. Cao Hưng Hán là Bí thư Thành ủy Hồng Châu, núi Kim Ngô thuộc quản hạt thành phố Hồng Châu, việc này cũng nên do ông xử lý. Đối với tính nết của Cao Hưng Hán, Vinh Khải Cao vẫn có hiểu biết nhất định, biết ông là loại người tính cách cực kỳ trầm ổn. Nếu như không có sáu bảy phần nắm chắc, tuyệt sẽ không nói ra ;vấn đề không lớn;.
Vinh Khải Cao hơi an tâm một chút.
Ngay khi Cao Hưng Hán rời khỏi văn phòng Vinh Khải Cao không lâu, cửa phòng làm việc phía tây của Viên Lưu Ngạn cũng bị đẩy ra, Trịnh Mỹ Đường vẻ mặt xụ xuống, đi vào phòng trong, trong tay cầm một đống tài liệu.
Viên Lưu Ngạn tựa lưng vào chiếc ghế da thật lớn, hai mắt khép hờ, suy nghĩ xuất thần.
Trương Bảo Lực sau khi bị bắt mấy ngày nay, Viên Lưu Ngạn đều ở trong một trạng thái khẩn trương, không có tâm tư xử lý công việc.
Trương Bảo Lực không ngờ là cái bọn bịp bợm giang hồ, đồ giả mạo. Viên Lưu Ngạn rốt cuộc không nghĩ tới, khi ông ta đến gặp gỡ, người này miệng đầy đạo đức kinh, lão Trang chi học, nghiễm nhiên là cao nhân đắc đạo. Y thuật của ông ta cũng rất tốt, Viên Lưu Ngạn bệnh đau lưng nhiều năm, đã khám qua rất thầy thuốc cũng chưa thấy hiệu quả, Trương Thiên Sư mấy thang thuốc liền trị khỏi.
Dịch Trường Thiên đám khốn kiếp kia, làm cái quỷ gì?
- Bí thư...
Rón ra rón rén đi đến trước trước bàn làm việc, Trịnh Mỹ Đường nhẹ nhàng kêu một tiếng, tựa hồ như sợ quấy rầy Bí thư Viên suy nghĩ.
- Chuyện gì?
Viên Lưu Ngạn liếc nhìn y một cái, tức giận nói.
Theo lý, kỳ thật việc này đúng là chẳng trách được Trịnh Mỹ Đường. Người ta rõ ràng hướng về phía Viên Lưu Ngạn ông mà tới. Chỉ có điều địa vị ông rất cao, người ta không dám động đến ông, nên mượn Trịnh Mỹ Đường khai đao. Trịnh Mỹ Đường trên thực tế chỉ là một tấm bia đỡ đạn.
Nhưng lãnh đạo còn có đặc quyền ;trách tội người”.
Như thế nào, anh đúng, vậy chẳng lẽ lãnh đạo sai lầm rồi?
Trịnh Mỹ Đường hạ giọng nói:
- Danh sách đã có rồi….
- Lấy ra đây!
Viên Lưu Ngạn ngồi thẳng người, vươn tay ra.
Trịnh Mỹ Đường liền tranh thủ đưa bản danh sách qua, Viên Lưu Ngạn liền cầm lấy, cẩn thận xem rồi khẽ gật đầu. Bất kể thế nào, Trịnh Mỹ Đường vẫn rất có khả năng. Vụ án này, cục Công an thành phố Hồng Châu thành lập tổ chuyên án, do Dịch Trường Thiên tự mình nắm giữ ấn soái. Nghe nói triệu tập đều là khuôn mặt mới, chỉ có một số gương mặt cũ. Không thể nghi ngờ là vì giữ bí mật. Dịch Trường Thiên rất rõ ràng, vụ án núi Kim Ngô lần này, liên lụy đến nhiều quan lớn. Những người này năng lực kinh người, trong cục Công an thành phố Hồng Châu khó mà bảo toàn với ;cơ sở ngầm; của bọn họ.
Mặc dù Dịch Trường Thiên ở cục Công an thành phố Hồng Châu uy vọng rất cao, nắm trong tay năng lực cũng rất mạnh, nhưng mà lòng người khó dò, ai cũng không thể trăm phần trăm cảnh sát cục Công an thành phố có thể bảo đảm bí mật.
Tuy nhiên vậy thì thế nào?
Dịch Trường Thiên ông phòng bị cho dù có nghiêm, phần danh sách này còn không phải bị Trịnh Mỹ Đường lấy được sao?
Làm được chuyện như vậy, Trịnh Mỹ Đường đúng là người giỏi. Cho dù Viên Lưu Ngạn tự thân xuất mã, cũng không chắc có thể thuận lợi lấy được bản danh sách tường tận như vậy. Hơn nữa Viên Lưu Ngạn cũng tuyệt đối không thể tự thân xuất mã.
Rất kiêng kị rồi!
Chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Trịnh Mỹ Đường liền nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng hiện lên một chút tươi cười đắc ý. Chỉ cần Bí thư Viên vẫn tín nhiệm y, y sau này vẫn sẽ như lúc trước.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Viên Lưu Ngạn chính mình không xảy ra vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Trịnh Mỹ Đường nụ cười đắc ý lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thật sự bản danh sách kia phân lượng quá nặng, khi Trịnh Mỹ Đường vừa mới bắt được tới tay, mồ hôi lạnh trong nháy mắt ướt đẫm áo trong, hiện tại lưng áo vẫn còn lạnh lẽo, rất không thoải mái.
Viên Lưu Ngạn ánh mắt dừng lại thật lâu trên bản danh sách kia, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra ông ta ở sâu trong nội tâm rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
- Bí thư, việc này rất kỳ cục rồi! Bọn họ... bọn họ muốn làm cái gì? Muốn làm chính biến sao?
Trịnh Mỹ Đường liền thử thăm dò một câu, một bộ dạng lòng đầy căm phẫn, nhưng bất kể thế nào cũng khó mà che dấu được nội tâm kinh hoàng của y. Y cũng không nghĩ ra không ngờ lại có nhiều cán bộ lui tới với Trương Bảo Lực như vậy. Này nếu tra ra được, đây chính là đại án kinh thiên.
Cho dù quyền cao chức trọng như Viên Lưu Ngạn, chỉ sợ cũng không an toàn.
Một khi Viên Lưu Ngạn thật sự ngã xuống, đó chính là ngày tận thế của Trịnh Mỹ Đường y.
Trịnh Mỹ Đường tâm lý nắm chắc, không biết có bao nhiêu người đang chờ thu thập y.
Viên Lưu Ngạn nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, không ngờ nở một nụ cười. Trịnh Mỹ Đường quả thực hoài nghi mình nhìn lầm. Lúc này là lúc nào rồi, tình huống nghiêm trọng như thế, Viên Lưu Ngạn rõ ràng còn cười được?
Bị kích động quá nặng, đầu óc ngắn lại rồi hả?
- Bí thư, trên bản danh sách nhiều người như vậy...
Trịnh Mỹ Đường nôn nóng, thiếu chút nữa kêu lên.
Trên danh sách ngoại trừ Viên Lưu Ngạn không tính, ngoài ra cán bộ cấp phó tỉnh trở lên còn có hơn ba người, còn chịu nổi sao?
Viên Lưu Ngạn khoát tay, thản nhiên nói:
- Cậu không hiểu, ở trên này tên càng nhiều thì càng không lo...
Nói xong, ông ta duỗi ngón tay gõ lên danh sách:
- Bí thư Vinh nơi đó hẳn là cũng lấy được phần danh sách này rồi. Phỏng chừng ông ta hiện tại so với ai khác còn nhức đầu hơn.
Trịnh Mỹ Đường ánh mắt sáng ngời, chần chừ nói:
- Bí thư, ngài nói là, bản danh sách này không chịu trách nhiệm trước công chúng?
Viên Lưu Ngạn liếc nhìn y một cái, không lên tiếng, cầm lấy một điếu ;Thanh Sơn Vương; ngậm lên miệng. Trịnh Mỹ Đường liền nhanh chóng đốt thuốc cho ông ta, vẻ mặt hưng phấn.
Bí thư Viên nói đúng, việc này nếu động tĩnh quá lớn, người thứ nhất ngồi không yên chính là Vinh Khải Cao.
Hiện giờ thời cuộc nhạy cảm, khắp nơi quan to ai mà không cẩn thận? Tỉnh Thanh Sơn nếu vào lúc này làm ra một sự gièm pha lớn như thế, Vinh Khải Cao thân là nhân vật số một, làm sao mà không đau đầu?
Chỉ cần Vinh Khải Cao không gật đầu, ai cũng không dám tự tiện làm chủ, tiếp tục xâm nhập điều tra.
Xem ra gừng càng già càng cay, chính mình vốn tưởng rằng ở cơ quan lịch lãm nhiều năm như vậy, trong chính trị có phần tâm đắc, ai ngờ so sánh với Bí thư Viên còn kém xa lắm!
Đúng lúc này, điện thoại gian ngoài dồn dập vang lên.
Trịnh Mỹ Đường vội nói:
- Bí thư, tôi đi nghe điện thoại.
- Ừ!
Viên Lưu Ngạn gật đầu.
Trịnh Mỹ Đường vội vàng chạy ra ngoài, không đến một hồi liền chạy vào, vẻ mặt thật hưng phấn, kêu lên:
- Bí thư, náo lên rồi...!
- Cái gì náo lên?
Viên Lưu Ngạn hơi không hiểu ra sao cả.
- Núi Kim Ngô náo lên... Sáng hôm nay, có bốn năm trăm quần chúng, vây quanh bên ngoài Long Hổ quan, muốn gặp Trương Thiên Sư... A không, là muốn gặp Trương Bảo Lực...
Trịnh Mỹ Đường hưng phấn khó nhịn, hét lên.
Cái này, xem Cao Hưng Hán làm sao bây giờ?
- Khốn khiếp!
Viên Lưu Ngạn lại một tiếng gầm lên, đứng mạnh dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Mỹ Đường.
- Ai cho bọn họ làm như vậy?
Trịnh Mỹ Đường giật mình kinh hãi, không kìm lòng nổi lui về sau một bước, lắp bắp nói:
- Bí thư, tôi... Không không, không phải tôi, tôi cũng không biết, là quần chúng tự phát tổ chức...
- Cậu…
Viên Lưu Ngạn tức giận duỗi ngón tay chỉ thẳng vào mũi Trịnh Mỹ Đường, run lẩy bẩy nói.
- Đi theo tôi nhiều năm như vậy, đều là công cốc sao? Một chút cũng không hiểu chính trị?
Trịnh Mỹ Đường bừng tỉnh.
Đúng vậy, chuyện này, chỉ có thể khiêm tốn xử lý, càng thấp càng tốt. Một khi động tĩnh quá lớn, xem chừng Vinh Khải Cao chỉ sợ cũng khó mà nắm trong tay.
- Vậy làm sao bây giờ?
Viên Lưu Ngạn vung tay lên, nói:
- Thôi đi, cậu ra ngoài đi. Cao Hưng Hán bọn họ sẽ xử lý. Cậu cho là ai cũng đều giống như cậu, không có đầu óc?
- Vâng!
Trịnh Mỹ Đường khẩn trương lui ra ngoài, luống cuống tay chân cầm lấy một cái khăn tay, ở trên mặt trên đầu lung tung lau hết.
Bên này Trịnh Mỹ Đường đang tè ra quần thất kinh thì trong phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy, cũng là một quang cảnh khác.
Tào Thành nhẹ nhàng đi vào phòng trong, nét mặt mỉm cười, hướng Vinh Khải Cao báo cáo:
- Bí thư Vinh, tình thế đã được khống chế.
- Ồ, nhanh như vậy?
Vinh Khải Cao có chút ngoài ý muốn. Phỏng chừng hiện tại, Cao Hưng Hán khả năng cũng còn chưa đuổi tới núi Kim Ngô?
- Là như vậy, bởi vì vị kia khách nhân HongKong Lệnh Thiên Thu hôm nay muốn đến núi Kim Ngô du lịch, Phạm Hồng Vũ buổi tối hôm qua đã an bài người suốt đêm, đem Trương Thiên Sư chân chính mời tới, trước mắt đang ở Long Hổ quan giảng đạo!
Tào Thành mỉm cười nói.
- Lại là Phạm Hồng Vũ? Người này mặc dù làm ầm ĩ thì làm ầm ĩ, nhưng cũng có vài phần bản lĩnh dự kiến trước.
Vinh Khải Cao khẽ gật đầu một cái, có vẻ đăm chiêu nói.
Tào Thành cười, nói:
- Người trẻ tuổi phàm là có chút bản lãnh, bình thường cũng sẽ có cá tính.
Vinh Khải Cao liếc mắt nhìn y, cười nói:
- Cậu cũng khá tuổi trẻ đấy.
Tào Thành lập tức đỏ bừng mặt, không nghĩ tới đây là biến thành y khoe khoang tự đề cử rồi. Tuy nhiên nhìn qua, Vinh Khải Cao tâm trạng đã chuyển biến tốt đẹp, tựa hồ như đối với chuyện phải xử trí như thế nào, dĩ nhiên trong lòng hiểu rõ rồi.<br
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 390: Sự kiện quần chúng
Chương 390: Sự kiện quần chúng