TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 417: Kế hoãn binh bị người khám phá

Sáng sớm hôm sau, Tào Thành dẫn ba người ngồi chung một xe tới Ngạn Hoa.

Ba người này, ngoại trừ lái xe của Tỉnh ủy, hai người còn lại là cán bộ phòng thư ký Tỉnh ủy, thuộc hạ trực tiếp của Tào Thành, cũng là người mà y tín nhiệm nhất, trong đó bao gồm cô Tô, người pha trà, nói chuyện phiếm với Phạm Hồng Vũ.

Phong cách làm việc của Tào Thành rất khiêm tốn, cụ thể, không phô trương.

Mặc dù như thế, địa khu Ngạn Hoa bên kia cũng sớm bày ra nghi thức nghênh đón. Chức vụ của Tào Thành mặc dù chỉ là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy, nhưng thân phận thật sự không nhỏ. Ở tỉnh Thanh Sơn có thể được xem là một khâm sai đại thần.

Tào Thành thời gian ở Ngạn Hoa không ngắn. Ở Ngạn Hoa hết mười ngày, nhưng vẫn chưa có ý định trở lại tỉnh, tiếp tục ở lại điều tra từng xí nghiệp một, tuyệt không có ý định “đại khái thêm phỏng chừng”, bảo đảm từng số liệu trong báo cáo, từng ví dụ cụ thể phải trải qua điều tra nghiệm chứng.

Tào Thành rất rõ ràng, kết quả khảo sát lần này rất quan trọng. Hơn nữa, sự tình liên quan đến thái độ chính trị của Vinh Khải Cao, tuyệt không có nửa điểm qua loa.

Đương nhiên, từ một phương diện khác mà nói, cũng không phải là không có ý đồ hoãn binh trong đó.

Chỉ cần Tào Thành còn ở lại điều tra khảo sát, thì còn có lý do hướng bên trên báo cáo.

Đánh cờ chính trị, và chiến tranh kỳ thật có chỗ giống nhau. Khi thế cục không rõ ràng, thủ vững phòng tuyến chính là thắng lợi. Là đánh là lui, là công là thủ, thậm chí là chiến là hàng đều thành lập trên một cơ sở. Anh chính là có đủ thực lực hay không?

Không thực lực, anh không còn bất kỳ một con đường sống nào.

Người ta vừa ra tay đã tiêu diệt được anh, làm sao đến lượt anh động tay động chân chứ?

Nhưng mà trên thế giới này có rất nhiều người thông minh, Vinh Khải Cao cổ tay nhỏ bé, người khác làm sao mà nhìn không ra. Vinh Khải Cao có muốn kéo dài thì có người cố tình không còn kiên nhẫn được nữa.

Tào Thành còn ở địa khu Ngạn Hoa điều tra nghiên cứu, thì Phó cục trưởng cục Độc quyền thuốc lá Vương Thông đã đến Hồng Châu.

Với danh nghĩa cũng là đến Hồng Châu làm điều tra nghiên cứu.

Bí thư Vinh ông phái thư ký đến Ngạn Hoa điều tra, điều này rất tốt, chẳng ai thúc giục anh. Nhà máy thuốc lá Hồng Châu, vậy thì không phiền đồng chí tỉnh thanh sơn, ta trực tiếp giải quyết là được.

Động tác khảo sát lần này của Vương Thông rất nhanh chóng. Trước xế chiều, thư ký của ông ta đã điện thoại thông báp Cục Độc quyền thuốc lá tỉnh Thanh Sơn và nhà máy thuốc lá Hồng Châu, sáng sớm ngày hôm sau đã ngồi máy bay đến sân bay Hồng Châu rồi.

Phó Đức Trăn sợ đến mức kinh hồn táng đảm, vừa nhận được điện thoại của cục Độc quyền thuốc lá tỉnh, còn chưa kịp suy nghĩ, đã không ngừng gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, hướng Trưởng phòng Phạm hồi báo tin tức kinh người này. Khi nói chuyện, thanh âm có điểm lắp bắp.

Phó Đức Trăn có lý do để sợ hãi.

Nửa tháng trước, khi đi họp ở thủ đô, Vương Thông tự mình cho gọi, yêu cầu Thanh Sơn Vương phải ngừng sản xuất và tiêu thụ. Kết quả Giám đốc Phó ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng những không có đình chỉ sản xuất, mà ngược lại còn tăng lực lượng, đẩy mạnh tốc độ sản xuất Thanh Sơn Vương. Rồi hướng cục Độc quyền thuốc lá tỉnh, thành phố thả ra phong thanh, nói Thanh Sơn Vương có thể phải ngừng sản xuất. Kết quả, người của cục Độc quyền thuốc lá tỉnh, thành phố liền chen chúc tới, xếp hàng trước cửa nhà máy để nhận hàng. Tất cả hàng tồn kho của Thanh Sơn Vương chỉ trong hai ngày tiêu thụ không còn một gói.

Loại thuốc lá xa hoa như vậy, bán được một gói lợi nhuận kiếm được vượt xa việc bán một gói thuốc thông thường, ai mà không ham chứ? Trước khi ngừng sản xuất, tận khả năng kiếm được nhiều hàng, trữ hàng lại kiếm lời một phen.

Đồng chí Phó Đức Trăn chấp hành mệnh lệnh của Cục trưởng Vương như vậy, đây chính là bằng mặt mà không bằng lòng.

Cũng khó trách Cục trưởng Vương lại tức giận, tự mình đến Hồng Châu.

Được, Phó Đức Trăn, ông lá gan thật không nhỏ, tôi không tin là không trị được ông.

Nhận được điện thoại của Phó Đức Trăn, Phạm Hồng Vũ cũng không dám chậm trễ, lập tức hướng Vưu Lợi Dân làm báo cáo.

Vưu Lợi Dân hơi trầm ngâm nói:

- Cậu an bài một chút, sáng mai tôi muốn đến sân bay đón ông ta.

Phạm Hồng Vũ giật mình:

- Ngài tự mình đến sân bay đón Cục trưởng Vương?

Cũng không trách Phạm Hồng Vũ giật mình. Động tác này thật sự trước đây chưa từng có. Vương Thông là Phó cục trưởng cục Độc quyền thuốc lá, mặc dù cũng được coi là cao tầng nhưng cũng chỉ là cấp Thứ trưởng. Cho dù Cục trưởng chính thức của cục Độc quyền thuốc lá đến Hồng Châu, cũng không đảm đương nổi việc Vưu Lợi Dân đến sân bay tự mình nghênh đón. Trong quan trường, khi đã đạt đến cấp bậc này, lễ tiết quy củ phải tuân thủ khá nghiêm khắc.

Mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng thực hành vẫn phải tuân theo nguyên tắc.

Vương Thông đến, UBND tỉnh cắt cử một Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý đến sân bay đón đã là xem như đặc biệt lắm rồi, bình thường đều do Chánh văn phòng UBND tỉnh đến sân bay đón. Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý phụ trách tiếp đãi, Chủ tịch tỉnh phụ trách tiếp kiến, mở tiệc chiêu đãi cũng là đã theo một quy trình rồi.

Hiện tại, Vưu Lợi Dân tự mình đến sân bay chính là cho Vương Thông một thể diện rất lớn rồi.

Vưu Lợi Dân gật đầu.

Phạm Hồng Vũ nhắc nhở một câu:

- Sáng mai, ngài còn phải mời dự họp hội nghị công việc của Chủ tịch tỉnh.

Hội nghị công việc của Chủ tịch tỉnh là một an bài rất quan trọng, chỉ cần Chủ tịch tỉnh không đi công tác thì nhất định phải tự mình chủ trì.

Vưu Lợi Dân không chút do dự nói:

- Mời đồng chí Xuân Huy thay tôi chủ trì, đồng chí Thạch Kính Hiên cùng tôi đến sân bay.

Đồng chí Thạch Kính Hiên là Phó chủ tịch phân công quản lý ngành sản xuất thuốc lá. Vưu Lợi Dân và Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý cùng đi đến sân bay đón tiếp, đối với Vương Thông mà nói, chính là lễ nghi cao nhất rồi.

Có thể thấy được, Thanh Sơn Vương trong suy nghĩ của Vưu Lợi Dân có phân lượng nặng bao nhiêu rồi.

Đương nhiên, theo thời gian dần trôi, những quy cũ bất thành văn đã dần dần thay đổi. Càng về sau, người chủ trì của một Vụ, Cục đến thì tỉnh đều phái một Phó chủ tịch tỉnh đến sân bay nghênh đón.

- Vâng, Chủ tịch tỉnh.

Phạm Hồng Vũ cũng không nhiều lời, gật đầu đồng ý.

Khi hắn đi ra ngoài, liền gọi điện thoại cho thư ký của Vi Xuân Huy là Thanh Quế Sinh, truyền đạt chỉ thị của Vưu Lợi Dân, mời Vi Xuân Huy tự mình chủ trì hội nghị công việc của Chủ tịch tỉnh, rồi lập tức gọi cho Phó Đức Trăn.

Điện thoại chỉ reo một tiếng liền nghe được giọng nói của Phó Đức Trăn. Ông ta vẫn đang chờ điện thoại.

- Xin chào, là Trưởng phòng Phạm à?

- Là tôi, Giám đốc Phó, mời ngài thông báo cho lãnh đạo cục Độc quyền thuốc lá tỉnh, sáng ngày mai, Chủ tịch tỉnh Vưu và Phó chủ tịch tỉnh Thạch Kính Hiên sẽ đích thân đến sân bay nghênh đón đồng chí Vương Thông.

Phạm Hồng Vũ trầm giọng nói.

- A? Ồ, vâng, vâng, tôi lập tức gọi điện thoại ngay. A không, tôi đến cục ngay, tự mình hướng Cục trưởng báo cáo. Cảm ơn, cảm ơn Trưởng phòng Phạm, cảm ơn cậu đã chiếu cố.

Phó Đức Trăn nghe như vậy cũng là chấn động, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, tinh thần đại chấn, liên tiếp nói. Tuy cách một cái ống nghe, nhưng cũng có thể nhìn thấy được hình ảnh Phó Đức Trăn liên tục cúi đầu.

Hai vị Chủ tịch tỉnh và Phó chủ tịch tỉnh tự mình đến sân bay nghênh đó, điều này đúng là rất thể diện đấy.

Chủ tịch tỉnh Vưu đối với mình chiếu cố như vậy, quả nhiên là rất tốt.

Đương nhiên, chủ yếu là do Trưởng phòng Phạm chiếu cố. Không có Trưởng phòng Phạm ở trước mặt Chủ tịch tỉnh Vưu nói ngọt, Chủ tịch tỉnh Vưu làm gì mà ủng hộ Phó Đức Trăn ông như vậy?

Song phương địa vị kém xa nhau vạn dặm.

Phó Đức Trăn vội vàng chạy đến cục Độc quyền thuốc lá, giáp mặt Cục trưởng và một số vị Phó cục trưởng tự mình báo cáo tin tức trọng đại này.

Từ lần trở về sau cuộc họp ở thủ đô, Phó Đức Trăn liền nhạy bén cảm giác được không khí bên cạnh mình cực kỳ quỷ dị. Một số người ban đầu đi lại rất gần với ông ta, thậm chí là biểu hiện sự quyết tâm trọn đời đi theo Giám đốc Phó, nhưng giờ đều vô tình hay cố ý kéo một khoảng cách với ông ta. Một số người còn lại bình thường ít giao thiệp thì giờ như hổ rình mồi. Dường như dưới mông đít của Phó Đức Trăn đang mọc một cái mụn mủ lớn, rốt cuộc sẽ ngồi không xong trên cái ngai vàng Giám đốc nhà máy kia.

Chẳng những người trong nhà máy đang có dã tâm cướp lấy chiếc ghế Giám đốc nhà máy, mà ở tỉnh cũng có loại dã tâm bừng bừng này.

Phó Đức Trăn là kiêm nhiệm chức Phó cục trưởng cục Độc quyền thuốc lá tỉnh.

Nhưng chức Phó cục trưởng cục Độc quyền thuốc lá tỉnh cũng không bằng chức Giám đốc nhà máy thuốc lá Hồng Châu, trong tay cầm thực quyền, uy phong hiển hách. Hiện tại khi Phó Đức Trăn đang bị cấp trên chiếu tướng, thì phàm là ai có chút thực lực thì cũng đều thèm muốn chức vụ này.

Phó Đức Trăn lúc này chính là đang cảnh cáo những ai đang chú ý vào chiếc ghế của ông ta. Có nhìn ra được ai là người tuyến trên của ông ta không?

Chủ tịch tỉnh!

Hiểu không?

Tôi là người của Chủ tịch tỉnh đấy.

Muốn cướp chiếc ghế của bố à, bố sẽ thu thập người đó một cách dễ dàng.

Hoặc nhiều hoặc ít có chút đắc ý.

Làm ra quyết định như vậy, Vưu Lợi Dân cũng là xuất phát từ hiệu quả và lợi ích kinh tế thật lớn của Thanh Sơn Vương. Trước đó không lâu, nhà máy thuốc lá Hồng Châu còn gửi báo cáo đến UBND tỉnh, đưa ra kế hoạch muốn phát triển Thanh Sơn Vương theo kiểu dây chuyền, trở thành một thương hiệu hàng hiệu chân chính, nhanh chóng chiếm lấy thị trường thuốc lá sang trọng trong cả nước. Trong nháy mắt, Vương Thông lại làm ra động tác như vậy, khiến cho Vưu Lợi Dân cảm thấy rất đau đầu.

Trong chuyện như vậy, thường chính quyền địa phương không thể không hạ thấp tư thái của mình.

9h sáng hôm sau, hai chiếc xe ô to con màu đen chạy nhanh ra khỏi UBND tỉnh. Vưu Lợi Dân ngồi ở xe thứ nhất, Thạch Kính Hiên ngồi ở xe thứ hai.

Biết được Chủ tịch tỉnh Vưu và Phó chủ tịch tỉnh Kính Hiên tự mình đến sân bay đón tiếp, các lãnh đạo của cục Độc quyền thuốc lá đều luống cuống tay chân. Vốn tính toán sáng sớm hôm sau sẽ chạy đến UBND tỉnh xin chỉ thị Chủ tịch tỉnh, nhưng sau khi gọi điện thoại cho Trưởng phòng Phạm thì bị Trưởng phòng Phạm không chút khách khí bác bỏ.

Vưu Lợi Dân tự mình đến sân bay đón tiếp Vương Thông, đã là rất ủy khuất rồi. Lãnh đạo Cục Độc quyền thuốc lá như ong vỡ tổ đuổi tới UBND tỉnh góp vui làm sao mà được. Không sợ các lãnh đạo khác của tỉnh chê cười sao?

Lui để cầu tiếp theo, lãnh đạo Cục Độc quyền thuốc lá tỉnh sáng sớm đã tập hợp xong, đều tự mình lên những chiếc xe con láng cóng, trên đường trước cổng cục xếp thành một hàng dài chờ đợi. Một số thư ký giống như thám báo kỵ binh, chạy đến con đường bên cạnh UBND tỉnh rướn cổ nhìn xung quanh, trinh sát tình huống của địch, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị báo cáo tình huống mới nhất.

Cũng là phân công hợp tác, trật tự vô cùng.

Trong quan trường, chuyện như vậy cho tới bây giờ đều không thể qua loa.

Thật vất vả, nhưng xe của Vưu Lợi Dân và Thạch Kính Hiên đều chạy nhanh qua, không có dừng lại. Những chiếc xe con của Cục Độc quyền thuốc lá liền nối đuôi nhau đuổi theo, ở trên đường cái bày thành một hàng dài, giống như những con rồng thép, trùng trùng điệp điệp hướng tới sân bay Hồng Châu ở ngoại ô. <br

Đọc truyện chữ Full