Phạm Hồng Vũ chấn động, đồng thời cũng dở khóc dở cười.
Đúng là nhiều chuyện đại sự.
Phó Đình Đình ngồi xổm trước phòng hắn mấy giờ đồng hồ. Khi gặp mặt lại không vội nói chính sự, chỉ một lòng một dạ lo thân mật.
Cô bé này thật không hiểu ra sao cả.
- Sao lại như thế? Cô nói cho rõ ràng xem nào.
Phạm Hồng Vũ hung hăng, lớn tiếng nói.
- A, anh đừng như vậy, dọa chết người đấy.
Không ngờ Phó Đình Đình cũng nổi giận, từ trên sofa nhảy xuống, đạp một cái thật mạnh, cái miệng chu lên, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.
Phạm Hồng Vũ không có cách nào khác, thở dài, ngồi xuống ghế sofa, mắt nhìn Phó Đình Đình nói:
- Đình Đình, đây là đại sự, cô có hiểu không? Không được hồ đồ, mau khẩn trương nói rõ mọi việc.
- Em nói cho anh biết, chiều hôm nay, cha em đến cục họp, trực tiếp bị Cục trưởng Lê và Cục trưởng Chu kêu đi nói chuyện. Cục trưởng Chu là Phó cục trưởng, phụ trách kiểm tra kỷ luật, kiêm nhiệm tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật. Mẹ của em sau khi nghe được tin tức này đều muốn điên lên, nôn nóng bảo em gọi điện thoại cho anh. Kết quả anh không có nghe máy, em không còn biện pháp nên mới đến chỗ này đợi anh.
Phó Đình Đình rất không cao hứng nói.
Nói thật, Phó đại tiểu thư tuy làm việc điên cuồng, không bám vào khuôn mẫu, nhưng ngồi trước cửa phòng người ta đến hai ba tiếng đồng hồ, giống như con mèo con đi lạc, thật đúng là phá lệ lần đầu.
Chịu đắng nhiều như vậy, chẳng lẽ ôm Phạm Hồng Vũ một cái cũng không được sao?
Người này, giống như ăn phải thiên đại thiệt thòi, bày ra cái mặt thối.
Chẳng lẽ bộ dạng của mình khó coi như vậy sao? Có đưa thì người ta cũng không muốn?
Phó Đình Đình đánh chết cũng không tin.
Nhất định là chính mình còn chưa đủ chủ động, chưa đủ trực tiếp.
Lần tới phải thay đổi phương pháp.
Sẽ có một ngày, cô sẽ làm cho người đàn ông kiêu ngạo này phải nằm sấp trên người của cô, vì Phó đại tiểu thư mà thần hồn điên đảo, không thể tự thoát ra được.
Tuy nhiên hiện tại, rõ ràng là thời cơ không đúng.
Phó Đình Đình cũng rõ ràng, chuyện của nhà máy thuốc lá, Phạm Hồng Vũ vô cùng chú ý. Hiện giờ ba của cô bị nhân viên kỷ luật tìm nói chuyện, cho dù mình có cởi trần trước mặt hắn, khẳng định hắn cũng không có hứng thú nổi.
Nghe nói sự nghiệp rất quan trọng đối với người đàn ông. Trong mắt bọn họ, sự nghiệp vĩnh viễn là thứ nhất, phụ nữ chẳng là cái gì. Dù sao, bọn họ xem ra, chỉ cần sự nghiệp thành công, muốn hạng phụ nữ nào mà không có.
- Có biết nói chuyện gì không?
- Không biết, cha của em hiện tại vẫn còn chưa về nhà.
Phạm Hồng Vũ lập tức cắt ngang lời của cô, nói:
- Cô đến đây mấy tiếng rồi, làm sao biết ba của mình còn chưa về nhà? Mau khẩn trương gọi điện về nhà hỏi thăm một chút.
- Đúng rồi….
Phó Đình Đình giống như tỉnh mộng, vội vàng cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh.
- Mẹ, là con đây. Mẹ đừng có khóc nữa, khóc cái gì chứ? Con bây giờ đang ở nhà Phạm Hồng Vũ. Đúng rồi, anh ấy bảo con hỏi ba con đã về nhà chưa? A, cái gì, vẫn chưa về à? Mẹ đến cục tìm ba cũng không gặp….
Phạm Hồng Vũ lập tức khẽ vươn tay, cầm lấy điện thoại trong tay Phó Đình Đình.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc của vợ Phó Đức Trăn.
Phạm Hồng Vũ trầm giọng nói:
- Cô Trịnh, xin chào, cháu là Phạm Hồng Vũ.
- Trưởng phòng Phạm, nguy rồi, lão Phó nhà tôi bị cục mang đi nói chuyện rồi, hiện tại vẫn còn chưa về nhà. Vậy phải làm sao bây giờ? Trưởng phòng Phạm, tôi xin cậu, cậu nhất định phải giúp lão Phó nhà tôi, hiện tại chỉ có cậu mới có khả năng giúp ông ấy. Cậu là bạn tốt của Đình Đình, xin cậu nể mặt Đình Đình mà giúp đỡ một chút.
Cô Trịnh ở trong điện thoại khóc sướt mướt, nói năng lộn xộn.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng hít một hơi, nói:
- Cô Trịnh, cô đừng vội, hãy bình tĩnh một chút. Cô có đến cục hỏi qua tình huống hay không? Trong cục vì sao lại tìm Giám đốc Phó nói chuyện? Có lý do gì không?
- Để tôi bình tĩnh, để tôi bình tĩnh. Trưởng phòng Phạm, tôi đã đến cục rồi. Cục trưởng Lê và Cục trưởng Chu cũng không có ở đó, cũng không biết bọn họ đã đem lão Phó đi đâu nữa. Hỏi những người khác trong Cục, cả đám đều trốn tránh tôi, cái gì cũng không nói. Hiện tại là tình huống như thế nào, tôi hai mắt đều đen, một chút cũng không biết.
Cô Trịnh chỉ biết khóc.
- Cô Trịnh, trước đó không nghe một chút phong thanh nào sao?
- Không có, vẫn bình thường. Đột nhiên liền xảy ra chuyện như vậy, vậy phải làm sao bây giờ?
Phạm Hồng Vũ cau mày, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
- Cô Trịnh, việc này cháu đã biết rồi. Cô đừng vội, cháu sẽ nghĩ biện pháp. Trước cứ như vậy đi, hẹn gặp lại.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ liền cúp điện thoại.
Dưới tình huống như vậy, cô Trịnh hoàn toàn rối loạn. Phạm Hồng Vũ cũng không muốn nói thêm cái gì, dù sao có nói cũng không rõ ràng.
Trước hết cứ để cho cô khóc.
- Phạm Hồng Vũ, cha em sẽ không sao chứ? A, lúc này anh phải thật sự giúp ông ấy. Nói như thế nào, ba em và anh cũng là bạn bè. Ông ấy hay nghe lời anh nói, có phải hay không? Anh bảo ông ấy làm cái gì, ông ấy liền làm cái đó. Khi ông ấy xảy ra chuyện, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Anh cứ yên tâm, chỉ cần anh giúp cha em, từ nay về sau, anh bảo em làm cái gì, em sẽ làm cái đó, tuyệt đối nghe lời.
Nói xong, Phó Đình Đình lại ưỡn ngực, bày ra tư thế “đảm nhiệm quân xử trí”.
Từ nay về sau, cô đừng đến gần tôi là được.
Những lời này gần như muốn thốt ra.
Đương nhiên, Trưởng phòng Phạm cũng không đến mức không biết lễ phép như vậy. Phó Đình Đình nói như thế nào cũng là cô gái chưa lập gia đình. Đem lòng tự tôn của người ta giẫm nát dưới chân, nghiền thành mảnh vỡ, không khỏi rất không hiền hậu rồi.
- Cô trước cứ im lặng ngồi đó, chớ nói lung tung, để tôi yên lặng một chút.
Phạm Hồng Vũ hơi bực bội nói.
Phó Đình Đình quả nhiên là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút, trước mở máy nhắn tin ra, rồi lập tức cầm điện thoại gọi cho Bành Na.
- Tìm cô ấy làm chi…
Phó Đình Đình lập tức mất hứng, nói thầm một câu.
Phạm Hồng Vũ cũng không để ý, lấy điếu thuốc ra đốt. Vừa mới hút được hai phần, điện thoại liền vang lên.
- Anh, anh đang ở nhà à?
Điện thoại quả nhiên là do Bành Na gọi tới. Số điện thoại này là của khu tập thể Phạm Hồng Vũ đang ở, Bành Na vừa thấy là biết. Tất cả những phương thức liên lạc với Phạm Hồng Vũ, Bành Na đều nhớ kỹ trong lòng.
- Ừ, đang ở nhà.
Bành Na lập tức hỏi:
- Em vừa rồi có gọi điện thoại cho anh, nhưng anh chưa về. Có công việc quan trọng cần làm sao?
Thượng Vi Chính và tổ điều tra đến Thanh Sơn là chuyện đại sự, Vinh Khải Cao sớm chỉ bảo, nhất định phải giữ bí mật, không thể đem tin tức này tiết lộ ra ngoài, cho nên báo tỉnh cũng không nắm rõ lắm.
- Đúng, có công tác quan trọng. Na Na, Giám đốc Phó chiều hôm nay vị Cục trưởng Lê và Cục trưởng Chu của cục Thuốc lá mời đi nói chuyện, chuyện này em có biết không?
- Em biết, là ba em nói cho em biết. Em bây giờ đang ở nhà. Anh, ba em nói, hình như có người tố cáo Giám đốc Phó, bảo ông ấy có vấn đề về kinh tế.
Bành Na chần chừ một chút rồi hạ giọng nói.
Điều này nằm trong dự liệu của Phạm Hồng Vũ.
Xem ra, Vưu Lợi Dân cùng mình dự cảm là chính xác. Lần trước Vưu Lợi Dân tự thân xuất mã, khiến Vương Thông phải trở về, nhưng không có nghĩa là việc này thật sự kết thúc. Trong ván cờ chính trị, mặt mũi của Chủ tịch một tỉnh cũng không phải tốt như vậy. Hơn nữa, vị trí giám đốc của nhà máy thuốc lá Hồng Châu là một cái bánh ngon, ai cũng thèm muốn. Cho dù không phải là đánh cờ chính trị, thì chỉ sợ trước sau cũng có người hại Phó Đức Trăn thôi.
Quyền lực chi tranh, chính là như thế.
Phạm Hồng Vũ lại hỏi:
- Có tin tức gì cụ thể hay không?
- Tạm thời em cũng không biết. Nếu không, để ba em nói với anh vài câu. Ba em khả năng so với em rõ ràng hơn.
- Ừ!
Lập tức, điện thoại bên kia vang lên thanh âm nhã nhặn của Bành Thanh:
- Trưởng phòng Phạm xin chào, tôi là Bành Thanh.
- Chú Bành, chào chú. Cháu nghe nói có người tố cáo Giám đốc Phó có vấn đề về kinh tế, xin hỏi tình huống này chú có rõ không?
Phạm Hồng Vũ trực tiếp hỏi.
Chuyện quá khẩn cấp, nên không có thời gian nói lời khách sáo với Bành Thanh.
Phải nói, người ta lựa chọn trong thời điểm mấu chốt làm khó dễ, nắm bắt thời cơ vô cùng tinh chuẩn. Sáng ngày mai, Phạm Hồng Vũ nhất định phải đi theo Vưu Lợi Dân và tổ điều tra đến Ngạn Hoa. Trong vòng hai ba ngày cũng không thể trở lại tỉnh. Trong hai ba ngày tới, ai biết được tình huống sẽ như thế nào? Làm không tốt, Phó Đức Trăn sẽ cung khai ông ta thực có vấn đề kinh tế thì sao?
Bành Thanh trầm ngâm, rất cẩn thận nói:
- Trưởng phòng Phạm tình huống cụ thể tôi còn chưa rõ lắm. Cậu cũng biết, tôi làm kỹ thuật mà. Tuy nhiên, đối với việc làm người của Giám đốc Phó, tôi vẫn tương đối rõ ràng. Vấn đề nhỏ tôi không dám đảm bảo, nhưng vấn đề lớn tôi cảm thấy không đúng. Giám đốc Phó năng lực rất giỏi nên có người ganh tỵ với ông ấy.
Bành Thanh là Phó giám đốc nhà máy, tổ trưởng tổ nghiên cứu bào chế thuốc lá, làm người rất chính trực. Nếu ông ấy đã nói như vậy, vậy thì Phó Đức Trăn thật không có vấn đề lớn.
Đương nhiên, dính đến cao tầng đánh cờ, Phó Đức Trăn thật có vấn đề hay không thì không quan trọng. Phó Đức Trăn là Giám đốc nhà máy nhiều năm như vậy, thực ra cũng sẽ bị người ta nắm tóc mà thôi.
Nhưng không có vấn đề lớn thì việc sống khá giả lại là vấn đề lớn.
Phó Đức Trăn nếu là quan tham, quả thật Phạm Hồng Vũ chỉ sợ phải suy nghĩ lại có nên cứu ông ta hay không? Người khác đấu tranh chính trị không để ý nguyên tắc, Phạm Hồng Vũ nếu cũng như vậy thì có khác gì với những người kia đâu.
Cũng vậy thôi!
Nói với Bành Thanh thêm vài câu nữa, đầu dây bên kia lại đổi cho Bành Na.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Na Na, hiện tại em có rảnh không?
- Rảnh!
- Được rồi, em lập tức đến khu tập thể cơ quan tỉnh ủy một chuyến. Đình Đình cũng đang ở chỗ của anh.
- Vâng, em lập tức qua ngay.
Bành Na không hề nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý ngay.
Phó Đình Đình lại bĩu môi.
Không thể nghi ngờ, Phạm Hồng Vũ đây là sợ cô dính vào, nên bảo Bành Na đến chứng kiến.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 446: Phó Đức Trăn thật có vấn đề?
Chương 446: Phó Đức Trăn thật có vấn đề?