Sáng sớm hôm sau, Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ lại ra sân bay Hồng Châu.
Lý Thu Vũ vẫn mang theo cái ba lô nhỏ đằng sau lưng, tuy nhiên đã thay một bộ quần áo thể thao màu xanh đậm. Máu tóc đen cột lại đằng sau thành một nhúm, chẳng khác nào một học sinh trung học, có lẽ là cấp hai.
Lúc thay bộ quần áo này, Lý Thu Vũ soi mình trong gương, nhìn như muốn khóc.
Đây quả là xấu xí quá đi!
Nhưng Phạm Hồng Vũ kiên trì bắt cô mặc, bằng không sẽ không ra sân bay.
- Thực là biến thái!
Lý Thu Vũ hung hăng nói thầm một câu, bĩu môi, nửa ngày không thèm để ý tới hắn.
Lại nói tiếp, Phạm Hồng Vũ cũng là bất đắc dĩ. Những năm gần đây, kiêng kỵ nhất là rêu rao. Mấy năm trước vừa mới nghiêm trị qua, nhưng tình trạng trị an vẫn không tốt lên chút nào. Muốn cho trị an trong cả nước tốt lên thì gần như phải ngàn năm sau đấy.
Lý Thu Vũ rất xinh đẹp, nếu vẫn mặc những chiếc váy dài bình thường, thì chắc chắn sẽ có người soi mói. Thân là “hộ hoa sứ giả”, Trưởng phòng Phạm cảm thấy phải bảo vệ cô.
Nếu như một mình hắn đi, vậy thì chẳng cần kiêng kỵ gì.
Nhưng mang theo một “quốc bảo” như Lý Thu Vũ, Trưởng phòng Phạm năng lực linh hoạt hầu như đánh mất không còn. Thật khi đụng phải tình huống nguy hiểm, ngoại trừ tử chiến thì chẳng còn con đường nào khác để đi.
Cho dù, cách ăn mặc của Lý Thu Vũ giống như nữ sinh trung học, nhưng trong mắt đàn ông vẫn xinh đẹp vô cùng.
Thanh thuần kinh người.
Nhưng bộ dạng người ta xinh đẹp vốn là bẩm sinh. Phạm Hồng Vũ tổng không thể đem lọ nồi trát lên mặt cô.
Thậm chí ngay cả Vưu Lợi Dân cũng chú ý đến an toàn của cô.
Chiều hôm qua, sau khi Phạm Hồng Vũ cùng với Lý Thu Vũ đi mua một số đồ dùng cần thiết, sau đó hắn trở lại UBND tỉnh, giải thích tình huống với Vưu Lợi Dân.
Phân lượng thư ký của Phạm Hồng Vũ thật sự là rất hoành tráng. Hắn không ngờ lại xin nghỉ vài ngày đi Ích Đông với Lý Thu Vũ. Chỉ sợ trong khắp thiên hạ không vị thư ký nào lại như hắn.
Ai ngờ Vưu Lợi Dân lại đồng ý, lại còn nói, trên đường đi nhớ phải cẩn thận để ý, không thể xảy ra đường rẽ. Nếu không nắm chắc thì chờ thêm một ngày, khi vệ sĩ của Lý gia tới Hồng Châu thì đi cùng một thể.
Phạm Hồng Vũ giờ mới hiểu được, Lý Thạch Viễn đã gọi điện thoại cho Vưu Lợi Dân trước hắn.
Lại nói tiếp, Lý Thạch Viễn cưng chiều con gái đến cực điểm. Không ngờ vì cô mà đặc biệt gọi điện cho Vưu Lợi Dân, xin phép cho Phạm Hồng Vũ. Có lẽ khắp thiên hạ này cũng chỉ có mình Lý Thạch Viễn làm được.
Nếu như có thể cùng với vệ sĩ của Lý gia đi Ích Đông, tất nhiên là sẽ không xảy ra sai sót nhầm lẫn.
Nhưng Phạm Hồng Vũ lại lắc đầu, từ chối đề nghị này.
Thời gian khá gấp, Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định ở Hồng Châu lâu hơn thêm một ngày. Thư ký Chủ tịch tỉnh thời gian dài chẳng thấy bóng dáng, lại chẳng có công vụ mà đi, nhất định sẽ khiến người ta nghị luận. Chuyện như vậy ở cơ quan là rất mẫn cảm, chứ đừng nói chi là Phạm Hồng Vũ còn trẻ tuổi mà đã là thư ký Chủ tịch tỉnh, lại càng bị người ta chú ý hơn.
Hơn nữa, Lý Thạch Viễn công nhiên nói vớ Vưu Lợi Dân như vậy, chính là làm tổn thương lòng tự tôn của Phạm nhị ca.
Chẳng lẽ tôi vô năng như vậy sao, cả một cô bé mà cũng không bảo vệ được?
Ích Đông tuy hẻo lánh một chút nhưng cũng không phải là nơi hang hổ đầm rồng, đạo tặc hoành hành.
Ngoại trừ sự không hài lòng này, hết thảy những thứ khác, Lý cô nương đều rất hài lòng.
Trái lại, Trưởng phòng Phạm cũng thay đổi trang phục, cũng bộ đồ thể thao màu xanh da trời, đôi giày thể thao, lưng mang ba lô vải lớn, vô cùng đẹp trai và phong độ. Nhìn qua hai người này chẳng giống như anh em mà giống như một cặp đôi.
Ngày hôm qua cùng nhau dạo phố, Lý Thu Vũ nhìn thấy được một mặt khác của Phạm Hồng Vũ. Ở trong miệng Lý Xuân Vũ, Phạm Hồng Vũ tuyệt đỉnh thông minh, là đàn ông chân chính.
Lý Thu Vũ không nghi ngờ đánh giá của anh trai, nhưng cho nó là hơi phiến diện. Phạm Hồng Vũ kỳ thật rất cẩn thận. Ngày hôm qua chuẩn bị đồ dùng, thậm chí còn mau cả nội y cho cô.
Một chàng thanh niên còn trẻ như vậy, không thể tưởng tượng được lại rất cẩn thận.
Lý Thu Vũ rời nhà trốn đi, những đồ dùng con gái còn thật không có mang đầy đủ. Chỉ mang theo cái ba lô rồi đi ngay.
Lý tiểu thư nói đi là đi, quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Hồng Châu chỉ có một chuyến bay đến Ích Đông. Hơn nữa không phải là bay thẳng mà còn phải trung chuyển qua một tỉnh khác, đáp qua thành phố Linh Nham. Cuối những năm 80, máy bay không phải là phương tiện lưu thông lựa chọn hàng đầu, số lượng khách vẫn còn rất ít. Giữa Hồng Châu và Linh Nam lại chẳng có giao tiếp về kinh tế. Công ty hàng không phải chú ý đến hiệu quả và lợi ích kinh tế, nên chỉ có thể áp dụng phương thức đầu cơ như vậy.
May mà máy bay không bay tối.
Lý Thu Vũ đem ba lô bỏ vào trong khoang hành lý, rồi ngồi thật mạnh xuống:
- Ôi, mệt chết đi được.
Phạm Hồng Vũ lại không hiểu ra sao:
- Mệt?
Có vẻ như cô nàng hôm qua cũng đâu làm việc gì hao tổn thể lực.
- Ngày hôm qua ngồi máy bay, nay lại bay tiếp, anh nghĩ sao?
Lý Thu Vũ trợn mắt nhìn hắn.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười. Vì sao người đẹp khi trừng mắt cũng đẹp nhỉ? Nếu Phạm nhị ca mà trừng mắt thì chắc người ta sẽ phun vào mặt đấy.
- Máy bay đến Linh Nham khoảng một tiếng, nếu cô mệt thì tranh thủ ngủ một chút đi. Khi nào chúng ta đến Linh Nham, lập tức sẽ đến Bách Sơn. Trên đường đi sợ là không có thời gian nghỉ ngơi.
Phạm Hồng Vũ lập tức nói.
Lý Thu Vũ mục đích lần này là đến huyện Bách Sơn nằm ở phía nam tỉnh Ích Đông, là một nơi rất hẻo lánh, cuộc sống hỗn tạp. Phạm Hồng Vũ cũng chỉ biết đại khái như thế. Năm 89, internet cơ bản chẳng có, muốn lên mạng tìm đường đi thì chẳng khác nào giấc mộng. Trưởng phòng Phạm có mang theo một tấm bản đồ cả nước. Với kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự thế giới kia, thì tấm bản đồ này chẳng đáng tin cậy. Đường quốc lộ lớn thì cơ bản không sai, nhưng đường tỉnh lộ thì không đáng tin rồi. Về phần huyện lộ thì phải dựa vào đoán mò rồi.
Muốn đến Bách Sơn nhanh một chút thì chỉ có thể là ngựa không dừng vó.
Trưởng phòng Phạm trong túi áo có một chút tiền mặt. Thời gian quá gấp nên không chuẩn bị được nhiều. Mạng lưới ngân hàng liên thông trên cả nước vẫn chưa được tiện cho lắm. Tuy nhiên, chiếu theo tiêu chuẩn lúc này thì Phạm Hồng Vũ cảm thấy với mười ngàn đồng, sống ở Ích Đông bảy ngày, bất kể thế nào cũng đủ rồi.
Dù sao thì Ích Đông cũng không có khách sạn bảy sao để ở.
- Được rồi, tôi ngủ đây.
Cô bé nghe lời, thân mình co lại trong ghế, cuộn thành một đống. Vì chiếu cố Lý Thu Vũ, Phạm Hồng Vũ cố ý mua vé máy bay khoang công vụ, chỗ ngồi khá rộng. Lý Thu Vũ cơ bản có thể dùng làm thành giường.
Ở trong mắt của cô, hết thảy đều là đương nhiên.
Mình lên tiếng kêu Phạm Hồng Vũ đi Ích Đông, người này hẳn là cảm giác vinh hạnh mới đúng.
Kỳ thật, cô bé căn bản cũng không ngủ được.
Nhắm mắt một hồi, máy bay mới cất cánh, rồi lại ngồi dậy, hết nhìn đông đến nhìn tây, lại chỉ thấy Phạm Hồng Vũ đang xem tạp chí ngon lành.
- A, tôi không đẹp bằng quyển tạp chí này sao?
Đang nhàm chán, cô nàng đảo mắt bắt đầu càn quấy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cô đương nhiên là đẹp hơn quyển tạp chí này rồi, nhưng tôi cũng không thể nhìn chằm chằm cô không rời mắt được. Rất không lễ phép.
- Như vậy đi, chúng ta nói chuyện phiếm. Anh có thể nhìn tôi chằm chằm rồi. Chủ ý này không tồi chứ?
Một số hành khách cũng ngồi khoang công vụ ai cũng mỉm cười.
Nói thật, chạm trán với hai “học sinh” đang ở trong khoang công vụ, đối với những lãnh đạo và ông chủ lớn mà nói thì có thể nói là chuyện trước đây chưa từng thấy. Ngoại trừ Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ, trong khoang công vụ những người khác ai mà không đi giày tây, khí độ nghiễm nhiên? Đột nhiên trộn lẫn hai người trẻ tuổi vào, thật có điểm không hợp.
Tuy nhiên, bầu không khí căng thẳng trong khoang công vụ cũng bởi vậy mà trở nên nhẹ nhàng.
- Được rồi, nói cái gì chứ?
- Tùy tiện cái gì cũng được. Nói thí dụ như, chúng ta có thể tâm sự, anh chân chính là cán bộ chính phủ, sao lại có tiền nhiều như vậy chứ?
Cô bé chớp mắt to, cười hì hì nói.
Nói là chuyện phiếm, nhưng lại đi dò hỏi bí mật của người ta.
Đối với Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ quả thật có vài phần tò mò. Người này tuổi còn trẻ, lại to gan lớn mật, ở trong thể chế cứ như cá gặp nước, nhưng nghe nói còn là một “phú ông”, thực chính là mâu thuẫn. Lý Thu Vũ ở thủ đô thấy qua rất nhiều thiếu niên tuấn kiệt, nhưng giống như Phạm Hồng Vũ thì thật sự không nhiều lắm.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này. Hay là nói chuyện của cô đi. Đông Nhan vì sao lại không đem cái hoạt động sưu tầm dân ca đấy, cùng cô đến Ích Đông?
- Thôi đi, nói như vậy thì trong nhà càng không đồng ý. Đông Nhan không giống với tôi. Cô ấy sẽ không rời nhà bỏ đi. Cô ấy ngoan hơn nhiều…Không đúng, không đúng.
Phạm Hồng Vũ ngạc nhiên nói:
- Như thế nào không đúng?
Lý Thu Vũ ngồi thẳng người, cái đầu nghiêng về phía trước, mắt liếc nhìn Phạm Hồng Vũ, cười lạnh nói:
- Anh đây là dùng biện pháp để nghe ngóng tin tức Đông Nhan từ tôi phải không? Như thế nào, Trưởng phòng Phạm, anh ăn uống không nhỏ, ăn trong bát mà còn nhìn trong nồi sao? Tôi so với Đông Nhan kém lắm sao? Không đẹp bằng cô ấy?
Phạm Hồng Vũ lập tức mặt nhăn như quả mướp đắng.
Lý luận gì vậy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 487: Ăn trong bát nhìn trong nồi!
Chương 487: Ăn trong bát nhìn trong nồi!