TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 565: Người giúp việc thích hợp

- Chánh văn phòng Trần, căn phòng này và các dụng cụ gia đình tổng cộng tốn bao nhiêu tiền, chị cho tôi một danh sách nhé.

Phạm Hồng Vũ trở lại phòng khách, nói.

Trần Hà cả kinh, không biết Phạm Hồng Vũ nói như thế là có dụng ý gì. Chẳng lẽ là ngại căn phòng này trang hoàng xa hoa, muốn phê bình? Trong suy nghĩ của người bình thường, Trần Hà đối với tân Chủ tịch huyện là tận tâm tận lực, an bài như vậy là rất thỏa đáng. Phạm Hồng Vũ cho dù không cảm động đến rơi nước mắt, nhưng ít nhất hảo cảm đối với Trần Hà sẽ tăng vọt. Từ nay về sau, sẽ xem cô như là tâm phúc. Nếu không được như thế thì cũng không thể nào bởi vậy mà phản cảm.

Nhưng tâm tư của lãnh đạo ai mà có thể suy đoán được?

Người làm chính trị, ai mà không lòng lang dạ sói. Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ đã có thể làm Chủ tịch huyện, ngoại trừ vận khí đặc biệt tốt, được Vưu Lợi Dân thưởng thức, thì bản thân của hắn tổng phải có thủ đoạn và bản lĩnh hơn người.

Nếu quả thật lấy việc này làm báo cáo lên trên, thì Trần Hà chắc sẽ bị động rồi.

- Chủ tịch huyện, danh sách tôi đã giao cho Bí thư Lục. Chủ tịch huyện Tề và Bí thư Lục đều phê duyệt qua rồi.

Do dự một chút, Trần Hà mới cẩn thận nói, vô cùng chú ý vẻ mặt của Phạm Hồng Vũ, dường như muốn xem thấu nội tâm đích thực của Phạm Hồng Vũ.

Hạ bút phê duyệt công khoản để bố trí nhà ở cho tân Chủ tịch huyện cũng không phải Chánh văn phòng UBND huyện như cô có thể làm chủ được. Khoản tiền này là lấy được từ tài chính của cơ quan. Có Phó chủ tịch thường trực quản lý tài chính và Bí thư huyện ủy phê duyệt, là trình tự nhất định. Đương nhiên, có những thứ ngoài danh mục không thể viết lên là “phí dụng trang trí cho phòng ở Chủ tịch huyện Phạm”. Làm như vậy, Trần Hà làm sao mà yên ổn làm Chánh văn phòng UBND huyện.

Mắt thấy Phạm Hồng Vũ tâm tư khó có thể cân nhắc, Trần Hà cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải đem Lục Cửu và Tề Chính Hồng ra chặn trước rồi nói sau.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Tôi không phải hỏi ai đã phê duyệt, tôi chỉ muốn có bản danh sách này. Là muốn tính toán trước rồi đem tiền bù vào. Ở huyện sắp xếp nhà ở cho tôi, tôi rất cảm ơn. Tiền khẳng định là phải do tôi trả, bằng không các lãnh đạo khác sẽ có ý kiến.

Trần Hà âm thầm thở phào một cái, nhưng vẫn không thả lỏng, nhẹ giọng nói:

- Chủ tịch huyện liêm khiết như vậy, là tấm gương cho toàn thể cán bộ chúng tôi học tập theo. Tuy nhiên, Chủ tịch huyện, phòng này không phải là tài sản riêng của anh, mà là của UBND huyện, anh chỉ có quyền sử dụng, không có quyền sở hữu. Anh về sau thăng chức, rời khỏi huyện Vân Hồ thì căn phòng này chúng tôi sẽ thu về giao cho các đồng chí khác tiếp tục sử dụng. Đương nhiên, trong quá trình này, anh phải nộp một khoản tiền thuê nhà, tài vụ sẽ trực tiếp trừ vào lương của anh.

Trần Hà giải thích này có thể nói là rất rõ ràng, nói trắng ra là “đây là phòng cho thuê”. Anh là Chủ tịch huyện Phạm ở huyện Vân Hồ công tác một ngày, thì căn phòng này sẽ do anh sử dụng. Nhưng khi rời khỏi rồi thì nó chẳng liên quan gì đến anh. Cho nên, anh không cần phải trả tiền mua sắm làm gì. Cũng không nghe nói ai ở khách sạn, mà vì muốn trang hoàng phòng ở của mình mà phải bỏ tiền, chỉ là tốn tiền ăn mà thôi.

Về phần cái gọi là tiền thuê, Phạm Hồng Vũ trong lòng hiểu được, chỉ là tượng trưng thôi.

Phạm Hồng Vũ khoát tay, lấy giọng điệu không thể nghi ngờ, nói:

- Thế thì dựa vào chính sách nhà ở mà xử lý. Căn phòng này, phí dụng trang trí là tôi tự mình trả tiền. Nếu sau này tôi rời khỏi Vân Hồ, phòng ở có thể dựa theo quy định trao trả lại cho đơn vị hoặc là bán cho các đồng chí khác.

- Chủ tịch huyện…

Trần Hà mặc dù thông minh hơn người, kinh nghiệm chu đáo, nhưng lúc này cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Phạm Hồng Vũ vung tay lên nói:

- Chánh văn phòng Trần, việc này không cần nói, cứ định như vậy đi. Chị ngày mai đem hợp đồng có liên quan qua cho tôi.

Trần Hào cuối cùng cũng lĩnh giáo được tính tình cứng rắn của vị tân Chủ tịch huyện. Một khi đã làm ra quyết định gì thì có nói cái gì cũng vô dụng, chút cũng không muốn vạch áo cho người xem lưng. Xem ra thật khó mà ứng đối được chàng thanh niên hai mươi mấy tuổi này.

- Vâng, tôi sẽ dựa theo chỉ thị của Chủ tịch huyện mà xử lý.

Trần Hà đem lời khuyên của mình nuốt vào trong, gật đầu, dịu dàng nói.

Phạm Hồng Vũ lúc này mới mỉm cười gật đầu, ngồi xuống sofa. Bộ ghế sofa này tuyệt đối là da thật, cấp bậc không thấp. Phỏng chừng, với khoản tiền trang hoàng cho căn phòng lần này, Chủ tịch huyện Phạm chắc phải bỏ ra một số tiền lớn. Cũng may là Chủ tịch huyện Phạm là người giàu có, không thiếu tiền. Bằng không thật đúng là phải có đắn đo.

Làm lãnh đạo, tuy nói rằng cán bộ cấp dưới sẽ phục vụ vô cùng chu đáo, nhưng phục vụ càng chu đáo thì cạm bẫy sẽ càng nhiều. Nếu không suy nghĩ thì sẽ bị trúng chiêu.

Tuy vừa mới đến nhậm chức, Phạm Hồng Vũ không có ý định ở chuyện này khiến cho Trần Hà bị áp lực quá lớn. Bất kể như thế nào, Trần Hà cũng là tận bổn phận Chánh văn phòng của cô. Lấy tiền của nhà nước trang hoàng phòng ở xa hoa cho Chủ tịch huyện là không phù hợp quy định. Nhưng nếu ai ở vị trí của Trần Hà cũng sẽ làm như vậy. Ở chuyện như vậy mà làm báo cáo thì chẳng những Trần Hà từ nay về sau kính trọng nhưng giữ khoảng cách, mà các cán bộ khác sau khi nghe xong cũng sẽ tự động bất hòa với hắn.

Đối với một vị Chủ tịch huyện còn trẻ chưa có căn cơ thì đây là vấn đề rất nghiêm trọng.

- Chánh văn phòng Trần, mời ngồi.

Phạm Hồng Vũ thái độ dịu xuống, mỉm cười có lời mời.

- Vâng!

Trần Hà đáp ứng một tiếng, rồi ngồi xuống ghế salo đơn, mỉm cười nói với Trâu Nguyệt:

- Chị Trâu, mau pha cho Chủ tịch huyện ly trà nóng.

Nhìn qua, Chủ tịch huyện Phạm tửu lượng dường như rất bình thường.

Uống trà đậm sẽ tỉnh rượu.

Đương nhiên, những lời này Trần Hà không nói ra miệng.

Đàn ông bình thường tương đối hiếu thắng. Thanh niên trẻ tuổi lại càng hiếu thắng hơn. Không nên để cho Phạm Hồng Vũ biết mình đang chê cười tửu lượng của hắn, mặc dù với tửu lượng của Chủ tịch huyện Phạm, Chánh văn phòng Trần có thể quăng hắn qua ba con phố.

Từ lúc Phạm Hồng Vũ vào cửa, Trâu Nguyệt vẫn rất câu nệ theo sát hắn, hoàn toàn là động tác theo bản năng, cũng không biết nên làm những gì. Nghe được Trần Hà nói thì mới sực tỉnh, liên tục không ngừng pha trà.

Trần Hà cười nói:

- Chủ tịch huyện, Trâu Nguyệt là một bà chị họ xa của tôi, nhà làm nông. Mấy năm nay ở thành phố làm giúp việc, con người rất chịu khó. Dựa theo Chủ tịch huyện chỉ thị, tôi nghĩ như vầy, cứ để Trâu Nguyệt làm người giúp việc cho Chủ tịch huyện, chủ yếu là dọn dẹp và chuẩn bị bữa ăn. Buổi tối có thể trở về nhà, vì nhà của chị ấy không xa, ở phố Chính Dương thuê phòng ở. Chạy xe đạp cũng chỉ mất vài phút. Bữa sáng thì sợ là không kịp, nên phải vất vả Chủ tịch huyện tự mình đến căn tin rồi.

Trần Hà cũng không dối gạt, trực tiếp làm rõ mối quan hệ bà con của mình với Trâu Nguyệt, nhưng có phải là bà con xa hay không thì cũng khó mà nói, có lẽ là quan hệ thân thích rất gần. Tuyển người giúp việc cho Chủ tịch huyện là phải chú ý. Nếu không hiểu rõ người thì tuyệt không dám dùng. Nếu chẳng may trong nhà Chủ tịch huyện xảy ra sự cố gì, tất cả đều đổ lên trên người Trần Hà. Nếu Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện tuổi trung niên, đã có gia đình thì tuyển người giúp việc cũng dễ hơn. Nhưng Phạm Hồng Vũ lại còn trẻ như vậy, ngược lại lại có chút kiêng kỵ.

Con gái quá trẻ thì cũng không được. Nếu quá xấu thì chỉ sợ Phạm Hồng Vũ nhìn thấy liền chán, chẳng những không lĩnh tình mà còn có thể oán giận. Nếu quá xinh đẹp vậy thì càng không ổn. Chánh văn phòng Trần là tuyển người giúp việc chứ không phải là tuyển người “ở chung”.

Trong quan trường là có tình trạng này, nhưng với quan hệ giữa Trần Hà và Phạm Hồng Vũ thì vẫn còn chưa tới trình độ này, nên quyết không thể lỗ mãng.

Mơ hồ nghe nói, vị hôn thê của Chủ tịch huyện Phạm là Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa, cũng là một ngôi sao sáng trên diễn đàn chính trị. Hai mươi mấy tuổi đã là Phó chủ tịch thường trực thị xã. Trần Hà tự nhận mình rất có thủ đoạn, một nữ đồng chí ba mươi mấy tuổi đã có thể lên làm Chánh văn phòng UBND huyện cũng là độc nhất vô nhị. Nhưng so sánh với Cao Khiết thì còn kém hơn nhiều.

Cặp đôi này, một Chủ tịch huyện và một Phó chủ tịch thường trực thị xã, trong trận đấu này xem ai đi nhanh hơn.

Cao Khiết nếu có thể trong thể chế trổ hết tài năng, tất nhiên là không đơn giản. Trần Hà cũng không dám dụ dỗ Phạm Hồng Vũ phạm sai lầm nam nữ. Bằng không, đến lúc đó, Chủ tịch thị xã Cao đến tận cửa thì phải chống đỡ như thế nào?

Nghe nói cha của Cao Khiết là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Hồng Châu Cao Hưng Hán.

Trần Hà tự nhận tuyệt đối không chọc nổi.

Trâu Nguyệt là người lựa chọn thích hợp nhất. Phụ nữ nông thôn, ba mươi bảy tuổi, so với Phạm Hồng Vũ thì lớn hơn chục tuổi, diện mạo cũng tầm trung, không khó coi nhưng cũng không thể nói là xinh đẹp. Con người lại thành thật, không nói nhiều. Phụ nữ như vậy tuyển làm giúp việc cho Phạm Hồng Vũ thì tuyệt đối không có bất kỳ một người nào sẽ hoài nghi có quan hệ nam nữ ở đây. Hơn nữa cô cũng không ở trong nhà của Phạm Hồng Vũ, chỉ mỗi ngày qua lại làm việc, có thể nói là tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.

Trên thực tế, Phạm Hồng Vũ đối với người giúp việc mà Trần Hà dẫn tới cũng rất hài lòng.

Các mặt Trâu Nguyệt đều rất thích hợp.

- Chủ tịch huyện…mời uống trà!

Trâu Nguyệt bưng một tách trà nóng hổi, đứng trước mặt Phạm Hồng Vũ, lắp bắp nói, vẫn bộ dạng phục tùng như trước, không dám nhìn thẳng hắn. Trâu Nguyệt nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày có thể làm giúp việc cho Chủ tịch huyện, mà còn là một vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi, nhìn qua lại rất hòa khí, không bày ra cái giá nào cả.

Phạm Hồng Vũ hai tay nhận lấy. Trâu Nguyệt lại tăng cường rót cho Trần Hà một tách trà. Tuy nhiên, trà của Phạm Hồng Vũ là trà đậm, còn Trần Hà chỉ là nước trà xanh, chỉ thả vài lá trà tượng trưng. Bởi vậy có thể thấy được, Trâu Nguyệt không thích nói chuyện, nhưng tâm tư coi như linh thông.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chị Trâu, chị không cần khẩn trương, con người của tôi sẽ phục vụ lắm. Cơm không cần cao lương mỹ vị lắm, chỉ cần ăn no là được.

- Vâng, vâng!

Trâu Nguyệt liên tục gật đầu, không biết nên trả lời như thế nào.

Trần Hà cười nói:

- Chủ tịch huyện, chị Trâu các phương diện khác thì tôi không lo lắm. Chỉ sợ chị ấy là nông dân, không có nhiều kiến thức, có một số việc sẽ không hợp ý Chủ tịch huyện, mong Chủ tịch huyện tha thứ nhiều hơn.

Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:

- Không sao, cứ làm như công tác vậy, thích ứng lẫn nhau là được.

Trần Hà hơi mang theo điểm cảm thán nói:

- Chủ tịch huyện thật hiền. Trước kia Chủ tịch huyện Thôi mới tới, đối với các đồng chí yêu cầu khá nghiêm khắc. Các vị Phó chủ tịch đều có chút khẩn trương.

Vừa nói vừa quan sát phản ứng của Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Mỗi người tính cách đều khác nhau, chỉ cần không phải vấn đề mang tính nguyên tắc thì tôi rất là hoan nghênh các đồng chí cùng nhau thảo luận.

Ý tứ của Trần Hà trong lòng hắn đương nhiên hiểu được, nhưng ngày đầu tiên nhậm chức, hắn cũng không muốn thảo luận chuyện này về Chủ tịch huyện tiền nhiệm.

Trần Hà liền rất thức thời im lặng.

Đọc truyện chữ Full