Bành Na biểu hiện rất kịch liệt, hôn đôi môi của Phạm Hồng Vũ không muốn buông rời…đôi gò bồn đảo đầy đặn theo động tác của cô, ma sát vào người Phạm Hồng Vũ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của bộ phận nào đó trên cơ thể mình.
Mưa chảy xuống, dính vào thân thể hai người, nhưng dường như không có cảm giác gì cả.
Phạm Hồng Vũ vẫn đứng đờ người ra đó, “ứng phó” một cách bị động.
- Anh, Hồng Vũ, em thích anh, em yêu anh, yêu anh…
Bành Na mặc kệ, cứ hôn như vậy, thở hổn hển nỉ non không ngừng.
Hôn môi, gần như mỗi phụ nữ đều có thiên phú, Bành Na không thầy cũng tự tỏ, chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy miệng Phạm Hồng Vũ…
Đột nhiên, cánh cửa tự mình mở ra, chiếc lưỡi mềm mại đó lập tức dò xét đi vào, lập tức bị một chiếc lưỡi khác cuốn lấy, càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Bành Na chỉ cảm thấy tâm can mình gần như đã bị người đàn ông cường tráng này hút ra ngoài, không kìm nổi rên rỉ thành tiếng.
Cánh tay Phạm Hồng Vũ, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, rồi bàn tay thô ráp chậm rãi di động trên lưng cô, rất mạnh mẽ, Bành Na dính chặt vào người Phạm Hồng Vũ, giống như hai người sắp hòa thành một vậy.
- Anh, anh thích em không?
Bành Na đem chiếc lưỡi bị Phạm Hồng Vũ “giam cầm” đi ra, cả người dựa vào bờ vai hắn, thở hổn hển nhả từng chữ hỏi han.
Phạm Hồng Vũ không nói câu nào.
- Anh, anh có thích em không? Có…có chút nào thích em không?
Giọng nói của Bành Na bỗng nhiên run rẩy, thân mình cũng run rẩy lên, giờ khắc chờ đợi này khiến lòng cô bất an vô cùng.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ nói thích cô, cho dù là một chút thì như vậy cũng đã đủ rồi.
- Thích. Phạm Hồng Vũ đơn giản nói một tiếng, thậm chí nghe còn có chút rầu rĩ, thật sự rất thiết thơ tình họa ý.
Bành Na quờ quạng, nắm lấy tay Phạm Hồng Vũ, rồi đặt lên ngực mình, trong giờ khắc đôi bàn tay thô ráp ấy chạm vào đôi gò bồng đảo mềm mại của mình, thân thể Bành Na lại khẽ run lên.
Cảm giác tuyệt vời này là lần đầu tiên cô có được, nó như thấm tới từng tế bào của cô, rồi phát tán, toàn bộ thân thể giống như đang bị thiêu đốt.
Đầu óc Phạm Hồng Vũ lại trở nên hỗn loạn.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng linh hoạt, thuần thục lưu động trên đôi gò bồng đảo.
Đen!
Xung quanh bốn phía đều là màu đen vô tận. Không thể nhìn ra cái gì khác.
Phạm Hồng Vũ vẫn có thể xuyên thấu qua bàn tay mình, cảm nhận được sự hoàn mỹ của Bành Na, cũng đáng yêu giống như núm má đồng tiền trên gương mặt cô vậy.
Hai tay Phạm Hồng Vũ ôm lấy cổ Phạm Hồng Vũ, thân mình hơi ngửa ra sau, đem bộ phận mê người nhất của cơ thể mình dâng tặng cho người đàn ông mà cô đã yêu từ lâu.
- A…
Lập tức, Bành Na lại rên lên một tiếng, bị một đầu lưỡi linh hoạt cuốn vào trong miệng, rồi đi xuống thân thể mềm mại của cô, bàn tay Bành Na không ngừng run rẩy, giống như sắp không thể duy trì được nữa.
- Anh, anh.
Cuối cùng, cả người Bành Na lại ngả vào bờ vai Phạm Hồng Vũ, vô thức gọi to tên hắn.
Cô rõ ràng đa cảm nhận được “quái thú” của đàn ông đang quật khởi.
Bành Na là gái chưa chồng, không có nghĩa là cô không có kiến thức về phương diện này. Cảm giác bàn tay đó, sẽ thuận theo bụng cô mà đi xuống.
Bành Na mặc quần chun bình thương, vì đến Vân Hồ đưa tin chống lũ, cô không thể mặc Tây trang được.
Bàn tay kia, dừng di động trên bụng cô.
Bành Na không rên một tiếng, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra “hiệp trợ” hắn, thăm dò vùng hông của mình.
Bàn tay Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên mạnh mẽ thu lại, thân mình cũng hơi lui ra sau, vội vàng nói: - Na Na, không được.
- Vì sao không được?
Bành Na không cho hắn rời khỏi mình, cúi người về phía trước, thở hổn hển nói.
- ở trong này không được, không vệ sinh, quá lạnh, sẽ sinh bệnh.
Phạm Hồng Vũ ngắn gọn đưa ra lý do của mình.
- Vì là lần đầu tiên của em, nên càng không được.
Dừng lại một chút, Phạm Hồng Vũ nói thêm một câu.
- Không, em mặc kệ.
Bành Na lắc đầu, giọng điệu vô cùng kiên định.
- Em muốn dâng hiến cho anh, không tiếc nuối chút nào.
- Tiếc nuối?
- Đúng, anh không phải nói rằng tất cả đều không chắc chắn đó sao? Nếu chẳng may ngày mai hồng thủy dâng lên nhấn chìm cả nơi này thì sao? Nếu chẳng may ngày mai bọn họ không tìm thấy chúng ta thì sao?
Bành Na vội vàng nói.
- Cô bé ngốc, sẽ không có chuyện đó đâu.
Phạm Hồng Vũ nói. Trong thời khắc quan trọng này, Chủ tịch huyện trải qua giày vò, tuyệt đối không ở dưới Bành Na. Bành Na là cô gái chưa trải qua nhiều chuyện, đối với chuyện này không có nhận thức trực quan. Phạm Hồng Vũ là người từng trải, tuy rằng đã “dâng đến tận miệng” nhưng hắn không thể. Trong hoàn caanhr này, thật sự là không thích hợp.
Khả năng Bành Na bị cảm rồi, lại để mưa ngấm vào người nữa thì Phạm Hồng Vũ lo rằng thân thể cô không chịu được.
Hắn không thể ích kỷ như vậy.
- Em luôn ngốc như vậy đấy…em chỉ muốn…
Bành Na lúc này không nghe lời rồi, đem áo mưa rải trên mặt đất, chính mình động thủ, cởi bỏ lá chắn cuối cùng, sau đó từ từ nằm xuống, vươn hai tay hướng về Phạm Hồng Vũ, cũng không thèm quan tâm là hắn có nhìn hay không, mà cứ đưa như vậy.
Không nói lời nào.
Đêm khuya, bốn phía đều là màu đen, lại không có người khác, cô nam quả nữ, hoàn cảnh như vậy đã cho Bành Na dũng khí. Nếu như không có cơ hội này, có thể cả đời Bành Na cũng không dám bước một bước như vậy, cả đời chỉ có thể đem tình yêu của cô dành cho Phạm Hồng Vũ chôn sâu trong đáy lòng.
Mưa vẫn rơi.
Phạm Hồng Vũ không nhìn thấy, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được động tác của Bành Na, cũng có thể cảm nhận được sự “chào mời” của Bành Na đối với hắn.
Hắn cầm lấy tay Bành Na đưa lên ngực mình, hạ giọng nói: - Bành Na, đứng lên đi, nơi này thật sự là không được….anh hứa với em, sau khi an toàn, chúng ta…anh sẽ đáp ứng em.
Chủ tịch huyện Phạm miệng lắp bắp nói, cũng không biết nên tìm từ thế nào.
- Không…
Bành Na hoàn toàn không nghe, dùng sức tiếp tục kéo hắn.
Cảm giác, một ngọn núi lớn đè lên người mình, thân hình Phạm Hồng Vũ, rắn chắc đè lên trên thân thể mềm mại của cô.
Sườn núi nhỏ gập ghềnh, lại gặp sức nén bất ngờ, làm cho một hòn đá nhỏ găm vào lưng Bành Na, không kìm nổi rên lên một tiếng, nhưng tiếng rên này đi vào tai người đàn ông, lại khiến cho hắn không thể chống đỡ được.
Tất cả đê, tại thời khắc này hoàn toàn sụp đổ.
Trong một đêm, Phạm Hồng Vũ đã trải qua hai lần vỡ đê.
Sườn núi vô cùng yên tĩnh, Phạm Hồng Vũ không nói lời nào, Bành Na cũng vậy, chỉ có mưa gió đang gào rít.
- Na Na.
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ cúi đầu kêu một tiếng.
Bành Na khẽ mím môi, khẽ mở “vùng cấm địa” mà cô gìn giữ nhiều năm nay để nghênh đón một vị khách đến thăm duy nhất.
- Ừm.
Ngay sau đó, Bành Na cắn môi, phát ra một tiếng kêu đau đớn, rồi lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ truyền ra tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ, càng lúc càng lớn.
Mưa rơi trên mặt Bành Na, hòa lẫn với dòng lệ của cô.
Trong cả quá trình đó, Bành Na đều rơi lệ.
Không biết là vì đau đớn hay là vì kích động, hoặc là ủy khuất?
Tóm lại ngoại trừ cô ra, không ai có thể hiểu được thế giới nội tâm của cô, Phạm Hồng Vũ cũng không thể hiểu.
Mặc dù đã cùng với người đàn ông này hòa làm một, đang giúp cô lột xác lần quan trọng nhất trong đời người con gái.
Trong đêm mưa sa gió giật, chỗ bị hồng thủy vây quanh này, chỉ có hai người, Bành Na đem tất cả dâng hiến tất cả cho người đàn ông mà cô yêu, để hoàn thành một cuộc lột xác trong đời.
Từ một cô gái sang môt người phụ nữ.
Biết rõ tương lai không có kết quả, biết rõ tương lai sẽ bị tương tư dày vò, nhưng vẫn liều lĩnh như vậy.
Tình yêu, nếu như có thể dùng logic trinh thám phân tích thì không còn gọi là tình yêu nữa.
Yêu không cần lý do.
Kết hôn mới cần lý do. Giờ khắc này, trời đất có thể làm chứng cho cô, mưa gió có thể làm chứng cho cô, hồng thủy có thể làm chứng cho cô – cô toàn tâm yêu người đàn ông của cô, không tiếc dâng hiến cho hắn tất cả.. ----------oOo------.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 657: Đêm trên hoang đảo
Chương 657: Đêm trên hoang đảo