TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 726: Cục công an thành phố bắt Đỗ Song Ngư

Ba ngày tiếp theo, đám Lâm Vũ Tường đã đến xung quanh huyện Vân Hồ tìm cán bộ nói chuyện, hiểu các loại thành tích của các chuyên gia HongKong ở huyện Vân Hồ, Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ cũng đích thân đi cùng!

Đương nhiên, cũng không phải là hai vị đại trưởng ban đi cùng nhau, có lúc là Lục Cửu, có lúc là Phạm Hồng Vũ, lúc nào cũng có mặt một người, không bao giờ “nghỉ việc”

Trong chuyện này, Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ nhất trí cao độ, phối hợp hành động.

Thông thường mà nói, những học viên mà huyện tìm đến nói chuyện với lãnh đạo Mặt trận tổ quốc trung ương hầu hết đều là học viên “Trường quân đội Vân Hồ Hoàng Phố”. Những cán bộ từng đi khảo sát điều tra với đoàn chuyên gia HongKong rất hiểu về tình hình của đoàn chuyên gia HongKong.

Hôm sau Lâm Vũ Tường khéo léo đề xuất với Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ, hy vọng có thể tìm những cán bộ khác nói chuyện, giao lưu một chút, dĩ nhiên Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ đồng ý.

Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ nhanh chóng phát hiện tình hình có gì đó không bình thường.

Nội dung đám Lâm Vũ Tường hỏi có đủ các loại, rõ ràng vượt khỏi phạm trù công tác của Mặt trận Tổ quốc, dính đến cả những nội dung rất nhạy cảm như “tư hữu hóa giai cấp tư sản”, “Tấy hóa toàn bộ”. Ngoài ra, Lâm Vũ Tường, Long Hải Cách đều rất cố gắng chuyển chủ đề liên quan đến Phạm Hồng Vũ, cố gắng chụp cái mũ “người khai sáng” hình thức làm việc mới cho Mặt trận Tổ quốc lên đầu Phạm Hồng Vũ. Lục Cửu và huyện ủy huyện Vân Hồ chỉ ở vị trí “phụ thuộc”

Phạm Hồng Vũ quả nhiên áp dụng biện pháp, giảm điều tra nghiên cứu và tiếp xúc với quần chúng cán bộ bình thường, một lần nữa dẫn đám “học viên trường quân đội” đến trước mặt đám Lâm Vũ Tường. Quy tất cả những thành tích công tác trong Mặt trận tổ quốc cho Lục Cửu và Huyện ủy.

Làm cũng hơi quá một chút rồi!

Lục Cửu cũng không ngăn cản, có vẻ hợp tác rất ăn ý với Phạm Hồng Vũ.

Ngày hôm nay, Phạm Hồng Vũ cùng đám Lâm Vũ Tường đi điều tra nghiên cứu khu Thập Nguyên, Lục Cửu ở trong huyện trấn thủ.

Bí thư thành ủy Đàm Khải Hoa gọi điện thoại đến cho Lục Cửu.

- Xin chào, cho hỏi ai đấy ạ?

- Lục Cửu, tình hình sao rồi?

Đàm Khải Hoa thẳng vào vấn đề, không chút khách khí. Hình như quan hệ giữa hai người bọn họ đã nâng thêm một bậc rồi.

Lục Cửu vội vàng đứng thẳng người. Kính cẩn đáp:

- Bí thư Đàm, chào ngài… tình hình hiện tại rất bình thường!

Tình hình của tất cả những người của Mặt trận tổ quốc được phái đến Vân Hồ điều tra nghiên cứu, Lục cửu sớm đã báo cáo với Đàm Khải Hoa rồi. Chuyện lớn như vậy, không báo cáo sớm không được

Giờ Đàm Khải Hoa gọi điện đến, có thể thấy ông rất coi trọng chuyện này

- Thế nào là tất cả đều bình thường? Cậu có hiểu rõ không vậy, rốt cuộc vì sao người ta lại tới?

Nghe câu trả lời của Lục Cửu, Đàm Khải Hoa lập tức không hài lòng, "hừ" một tiếng, nói.

- Bí thư Đàm…

Lục Cửu lập tức kêu một tiếng

Đối với ý đồ của đám Lâm Vũ Tường lần này, Lục Cửu xem như cũng khá hiểu rõ, tuy nhiên Đàm Khải Hoa không phải là Trần Hà, Lục Cửu không dám “vênh váo tự đắc”, chỉ điểm giang sơn trước mặt Bí thư thành ủy,

- Sao tôi nghe nói, huyện các cậu không phối hợp công tác với người ta?

- Bí thư Đàm, tuyệt đối không có chuyện này! Chúng tôi rất phối hợp với các đồng chí Mặt trận tổ quốc trung ương, bất kể bọn họ có yêu cầu gì, chúng tôi đều cố gắng thỏa mãn. Tôi và Phạm Hồng Vũ thay phiên nhau cùng họ đi điều tra nghiên cứu!

Đàm Khải Hoa lạnh lùng nói:

- Lục Cửu, cậu giả bộ hồ đồ với tôi à? Người ta căn bản là đến vì chuyện của Phạm Hồng Vũ, của đám chuyên gia HongKong kia. Trước giờ cậu đều không hỏi không quan tâm, sao giờ lại tranh công? Có tranh công cũng không thể tranh như thế

Bị quở trách, Lục Cửu không đỏ mặt, ngược lại rất ung dung, mỉm cười nói:

- Bí thư Đàm, chuyện chuyên gia HongKong, giờ tôi vẫn có thái độ kia, không hề thay đổi. Công tác kiến thiết kinh thế, đó là bên Ủy ban nhân dân huyện quản, tôi không nên nhúng tay can thiệp tranh công. Nhưng công tác Mặt trận tổ quốc, đó là trách nhiệm của bên Huyện ủy. Công tác Mặt trận tổ quốc quẳng cho lãnh đạo Đảng ủy, e là không thích hợp lắm. Nói thật, thành tích công tác Mặt trận tổ quốc này, thuần túy là do Ủy ban nhân dân huyện đạt được, cái gọi là mô hình mới kia, sao có thể tổng kết mở rộng chứ? Từ nay về sau, không thể để công tác Mặt trận tổ quốc vào danh sách quản lý của Ủy ban nhân dân huyện được!

- Cậu nói, nhất mã quy nhất mã?

Kỳ quái là, nghe xong những lời trần thuật, thậm chí là hỏi ngược lại của Lục Cửu, Đàm Khải Hoa không tức giận, cũng không tiếp tục răn dạy, chỉ trầm ngâm hỏi một câu.

- Đúng, Bí thư Đàm, tôi nghĩ chuyện này nên một thành hai, nhất mã quy nhất mã, không nên lẫn lộn với nhau. Cho dù thế nào, công tác Mặt trận tổ quốc đều là thuộc danh sách quản lý của Đảng ủy, Phạm Hồng Vũ coi như vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng. Đương nhiên, nói đến cống hiến cá nhân, cống hiến của Chủ tịch huyện Phạm cũng xếp hàng đầu!

- Ừ, phải chú ý đến phương pháp, không thể lơ là được!

Đàm Khải Hoa hoàn toàn yên tâm. Ông biết, Lục Cửu đã làm rõ được mục đích đến của người ta rồi.

Chuyện này rất tốt, chứng tỏ mình không nhìn lầm người. Lục Cửu này là Bí thư huyện ủy khá trẻ trong toàn tỉnh, trí tuệ quan trường và con mắt chính trị cũng xuất chúng, nhưng vẫn theo lệ thường, dặn dò một câu

- Vâng ạ, Bí thư Đàm, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời của ngài!

Lục Cửu cung kính nói.

Đợi Đàm Khải Hoa cúp máy, Lục Cửu mới gác máy, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, kèm theo vài phần đắc ý.

Cuối cùng cũng bắt chẹt được Phạm Hồng Vũ rồi!

Nếu là bình thường, Phạm Hồng Vũ chắc chắn sẽ không chủ động nhường công lao của mình, “thành toàn” cho Lục Cửu. Tuy nhiên, thế cục trước mắt, Phạm Hồng Vũ chẳng thể “keo kiệt”, biết rõ Lục Cửu hái đào của mình cũng chỉ đành im lặng đồng ý, còn phải tìm cách để hai tay dâng quả đào này cho Lục Cửu.

Bí thư Lục từ chối thì bất kính, cũng chỉ đành nhận lấy.

Trong quan trường, vốn không có ai thuận buồm xuôi gió, mãi mãi chiếm thế thượng phong.

Bị uất ức mấy tháng, cuối cùng cũng có thể hãnh diện, Bí thư Lục quả cũng đáng đắc chí một chút!

Giữ trưa, Cục trưởng Lâm, Trưởng phòng Long, Chủ nhiệm Diệp, Chủ tịch huyện Phạm, Chủ nhiệm Cao, cùng với Cố Vân Phong Bí thư quận ủy quận Thập Nguyên, Chủ tịch quận cùng với các cán bộ đi cùng đến căn tin cán bộ Ủy ban nhân dân quận Thập Nguyên ăn cơm.

Đây là yêu cầu của Lâm Vũ Tường, xuống cơ sở điều tra nghiên cứu, chỉ ăn cơm ở căn tin, không ăn ở tiệm. Vốn trong văn kiện có liên quan của trung ương yêu cầu là cơm công tác, bốn món mặn một món canh, còn về địa điểm dùng bữa thì không quy định rõ ràng. Nhưng Lâm Vũ Tường hiểu rất rõ, trên có chính sách dưới có đối sách, cán bộ cơ sở này, có rất nhiều quỷ kế, một bữa cơm bốn mặn một canh chẳng biết sẽ đa dạng đến cỡ nào. Cho nên cứ ăn ở căn tin, không thể nào bưng rượu nước lên được, cho dù có giở trò, ở căn tin cơ quan thời đại này, có thể giở được trò gì mới mẻ chứ

Bất kể như thế nào, không thể nào vạch áo cho người xem lưng.

Ăn được nửa bữa, điện thoại bên hông của Phạm Hồng Vũ vang lên, Phạm Hồng Vũ vừa thấy, hai hàng lông mày nhướng lên

- Bí thư Phạm, Đỗ Song Ngư bị bắt rồi! Hoàng Tử Hiên!

Đây là nội dung lưu lại trong tin nhắn thoại.

Trong một chớp mắt, sắc mặt Phạm Hồng Vũ trở nên vô cùng âm trầm.

Đám Lâm Vũ Tường đều chú ý, lập tức hỏi:

- Chủ tịch huyện Phạm, sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?

Sắc mặt Phạm Hồng Vũ lập tức khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Xảy ra chút chuyện gấp, mọi người ăn trước đi, tôi gọi điện thoại một chút!

Nói xong, hắn gật đầu ra hiệu với Cố Vân Phong và lão Hà Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện ủy, ý tứ bảo họ chăm sóc đám Lâm Vũ Tường, rồi đứng dậy, bước nhanh ra khỏi căn tin, Lôi Minh vội vàng chạy theo sau.

Lôi Minh thấy rõ, nắm tay của Chủ tịch huyện Phạm nắm thành quyền, còn có chút run rẩy

Không khỏi hoảng sợ.

Có thể thấy Chủ tịch huyện Phạm vô cùng tức giận, Lôi Minh đi theo Chủ tịch huyện Phạm bốn tháng, đây là lần đầu tiên thấy Phạm Hồng Vũ tức giận như vậy.

Căn tin Ủy ban nhân dân quận Thập Nguyên nằm sau trụ sở Ủy ban nhân dân quận, Phạm Hồng Vũ nhanh chóng bước vào Khu văn phòng Đảng chính quận Thập Nguyên, đẩy cửa bước vào, nhấc điện thoại trên bàn làm việc

Trong phòng vốn có một cán bộ trẻ đang vừa ăn cơm vừa đọc báo, trong chốc lát thấy Chủ tịch huyện Phạm xông vào, không khỏi chấn động, vội đứng bật dậy, kinh hãi không hiểu. Nhìn sắc mặt thâm trầm của Phạm Hồng Vũ, không biết nên làm thế nào cho đúng.

Lôi Minh vội vàng nháy mắt với anh ta.

Cán bộ kia khôi phục tinh thần, vội chạy khỏi văn phòng, nhanh như chớp không thấy bóng dáng.

Chủ tịch huyện Phạm ở quận Thập Nguyên có thể nói uy danh hiển hách, “cái giá đầu tiên” sau khi nhậm chức, chính là đánh vào quận Thập Nguyên, hung hăng thu thập đầu lĩnh đám lưu manh Cát Nhị Tráng khiến hầu hết các lãnh đạo quận đều kinh ngạc.

Lôi Minh nhẹ nhàng đóng cửa, đứng bên ngoài, làm “gác cửa” cho Phạm Hồng Vũ. Anh ta không biết có chuyện lớn gì xảy ra, nhưng có thể khẳng định, lúc này, Chủ tịch huyện Phạm không muốn có ai tới quấy rầy.

Điện thoại vừa kết nối, bên kia gần như nghe máy lập tức.

- Bí thư Phạm ạ? Tôi Hoàng Tử Hiên!

Đầu kia, giọng Hoàng Tử Hiên gấp gáp, còn có cả tiếng thở dốc.

Phạm Hồng Vũ trầm giọng hỏi:

- Tử Hiên, sao vậy? Ai bắt Đỗ Song Ngư?

- Cục Công an thành phố.

Phạm Hồng Vũ không lên tiếng, chờ Hoàng Tử Hiên tiếp tục giải thích

- Là thế này, Bí thư Phạm, hôm nay Hoàng Tử Hiên lên thành phố làm việc, tôi bảo cậu ấy đi, việc công. Cùng đi với cậu còn có Chánh văn phòng Tiểu Liên. Kết quả ở Cục tài chính đã bị người của đội Cảnh sát hình sự Cục Công an thành phố bắt đi!

Hoàng Tử Hiên lời ít mà ý nhiều báo cáo tình hình

- Đội cảnh sát hình sự Cục Công an thành phố? Vì sao bắt cậu ta?

- Là vì chuyện làm loạn ở thành phố ba tháng trước, Cục Công an thành phố nói cậu ta tụ tập dân chúng quấy rối, làm ảnh hưởng trị an công cộng. Đã dùng tội danh này bắt cậu ta. Giờ Tiểu Liêu còn ở thành phố, bắt người nagy trước mặt Tiểu Liêu… Bí thư, làm thế này không được, phải làm sao đây? Chuyện này đã qua từ lâu rồi mà?

Hoàng Tử Hiên nói một hơi, lại tiếp tục thở dốc, có thể thấy anh ta thực sự rất tức giận rồi!

- Cục Công an thành phố có điện thoại đến báo một tiếng không?

- Làm gì có? Giờ còn chẳng nhận được điện thoại của họ! Bí thư, tôi cảm thấy, đây là có người cố ý gây sự. Chắc chắn thế!

Phạm Hồng Vũ nghĩ một chút, nói:

- Tử Hiên, anh cứ ở đó chờ tôi, tôi tới ngay, chúng ta cùng đi thành phố, làm rõ chuyện này!

- Được, Bí thư, tôi chờ anh!

Đọc truyện chữ Full