Chủ tịch huyện bỗng nhiên “giết” đến Bệnh viện nhân dân Đại Phương, thậm chí khiến cả trấn Đại Phương quận Đại Phương lập tức đều gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ.
Lôi Minh không chút do dự vội lôi “thương hiệu” Chủ tịch huyện Phạm ra.
Xe việt dã chòng chành, Lã Đình từ đầu đến cuối vẫn hôn mê bất tỉnh, tình hình rất không ổn, thời gian không thể nào trì hoãn được nữa. Bệnh viện Nhân dân Hào Phương vốn nhỏ, Minh Hào vừa báo “thương hiệu”, cả bệnh viện lập tức kinh động, viện trưởng, viện phỏ cùng với các bác sĩ nồng cốt vội vội vàng vàng chạy đến, chờ nghe chỉ thị Chủ tịch huyện.
Bệnh viện nhân dân Đại Phương có rất nhiều bác sĩ đã gặp Phạm Hồng Vũ, mấy tháng nay, Chủ tịch huyện Phạm hầu như ngày nào cũng đến quận Đại Phương kiểm tra công việc. Bệnh viện nhân dân chắc chắn cũng phải dạo qua một vòng. Công tác y tế của các xã thị trấn, cũng là trọng điểm chú ý của Phạm Hồng Vũ.
Đây thực sự là công trình dân sinh.
Phạm Hồng Vũ thậm chí có dự định, một hai năm nữa, kinh tế huyện Vân Hồ hát triển, tình trạng tài chính chuyển biến tốt đẹp, sẽ bắt đầu thử bỏ tất cả các thuế khác ngoại trừ thuế nông nghiệp, thử thi hành chế độ bảo hiểm y tế nông thôn…
Đương nhiên, tất cả đều phải trên cơ sở tình trạng kinh tế chuyển biến tốt đẹp.
Có tiền rồi, mới dễ làm việc.
Giờ phút này Phạm Hồng Vũ chẳng có tâm tư để nói chuyện với các bác sĩ, trực tiếp hạ lệnh cứu người.
Lôi Minh cũng bước qua cùng, giải thích cho viện trưởng tình hình đại khái, ít nhất cho bác sĩ biết Lã Đình đã chịu tổn thương gì.
Phạm Hồng Vũ vẫn ôm Khê Tiểu Ưu.
Cô bé Tiểu Ưu gầy tong teo, thân mình nhẹ tênh tênh, Chủ tịch huyện Phạm sức như trâu, ôm cô không tốn chút sức nào.
- Chú, con, con muốn đi thăm mẹ…
Tiểu Ưu sợ hãi nói, trong mắt mang theo tia buồn bã.
- Tiểu Ưu, mẹ đang khám bệnh, cháu và chú đứng ở ngoài. Cháu xem, chú cũng không đi mà, đúng không nào?
- Ah…
Tiểu Ưu ngoan ngoãn gật đầu, cắn cắn môi.
Ngô Huy ở một bên nói: - Chủ tịch huyện, hay là rửa mặt cái đã? Anh xem, cả người toàn là bùn nước…
Đường đường là Chủ tịch huyện, hình tượng này thật sự không tốt.
Phạm Hồng Vũ nhìn khuôn mặt dính bùn của Tiểu Ưu, lộ ra vẻ tươi cười, nói: - Đi, Tiểu Ưu, rửa mặt đi!
Tiểu Ưu lại ngoan ngoãn gật đầu.
Ngô Huy dẫn Phạm Hồng Vũ và Tiểu Ưu bước vào phòng trực ban của bệnh viện, nói rõ ý định, bác sĩ trực ban vội vàng đem phích nước đến, rồi tìm một cái khăn đưa cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ không rữa cho mình trước mà vắt khăn, tỉ mỉ lau mặt cho Tiểu Ưu, sau đó lại lau tay, Tiểu Ưu cũng rất phối hợp, đứng yên đó không nhúc nhích. Sau khi rửa xong, Phạm Hồng Vũ đánh giá cô bé một lượt, không khỏi kêu lên một tiếng.
Đúng là một cô bé đáng yêu.
Bác sĩ trực ban liền đổi lại cho Phạm Hồng Vũ chậu nước khác. Phạm Hồng Vũ nói: - Không cần, mặt tôi không dính bùn, rửa tay là được rồi!
Sau khi rửa tay xong, lại lấy khăn lau lau bùn dính trên áo. Áo lông sợi tổng hợp không tệ, không dính nước, vừa lau sơ qua bùn đã bay sạch. Nhưng nhìn vẫn hơi nhếch nhác.
Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý.
Bên này vừa mới thoải mái một chút, cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một đám người ồ ạt kéo đến, đó là cán bộ lãnh đạo trấn Đại Phương và quận Đại Phương, được bệnh viện điện thoại thông báo, biết Phạm Hồng Vũ đến đây nên vội vội vàng vàng chạy tới nghênh đón.
Hiện tại Chủ tịch huyện Phạm sớm không phải vừa mới đến nhậm chức nữa, cho dù Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân toàn huyện còn tháng sau mới họp, chữ “quyền” trong quan hàm của Phạm Hồng Vũ trước kia vẫn chưa được xóa, nhưng uy vọng đã cao hơn, đã đuổi kịp Bí thư huyện ủy Lục Cửu rồi. Tháng chính huyện sẽ chính thức công bố danh sách bộ máy Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm ngông lâm ngư nghiệp, hầu hết đều là cán bộ chính phó của các phòng khoa, dường như là “học viên trường quân đội” Thanh Nhất Sắc. Phạm Hồng Vũ chẳng cần nói gì, mọi người cũng hiểu, trong việc sử dụng cán bộ, Chủ tịch huyện Phạm cũng có quyền phát ngôn cực lớn.
Tuy rằng cán bộ phụ trách bổ nhiệm lần này đều là của công ty Nông Lâm, trên danh nghĩa là thuộc danh sách quản lý của Ủy ban nhân dân huyện. nhưng cấp bậc không phải giả, cấp phó khoa, cấp chính khoa đều có, đều là chính quản của Bí thư huyện ủy.
Bởi vậy có thể thấy được, Bí thư Lục rất nhượng bộ Chủ tịch huyện Phạm.
Kết hợp với thân phận Thư ký số một tiền nhiệm Ủy ban nhân dân tỉnh của Phạm Hồng Vũ, mọi người tự nhiên có thể đoán ra, Bí thư Lục chắc hẳn chuẩn bị “giao quyền” trước rồi. Có lẽ sang năm, Bí thư Lục nên thăng chức lên thành phố, Bí thư huyện ủy Vân Hồ nên sửa thành họ Phạm.
Một Chủ tịch huyện vẻ vang như vậy, các cán bộ bên dưới ai mà lại không cẩn thận một chút?
Phạm Hồng Vũ trầm mặt, bắt tay với Bí thư, Chủ tịch quận Đại Phương, những cán bộ khác thì miễn đi.
Thấy tình hình như vậy, các cán bộ của Đại Phương ai nấy đều căng thẳng, đứng nghiêm túc ở đó, ngay cả thở mạnh một chút cũng chẳng dám, không biết chuyện gì xảy ra, chọc giận Chủ tịch huyện Phạm rồi.
- Lão Trần, thôn Hoa Kiều ngay giao giới với xã Quyến Khẩu Mặc Bình, có thuộc quản lý của Mặc Bình chúng ta không?
Phạm Hồng Vũ hỏi Bí thư quận ủy.
Cho dù Phó chủ tịch xã Quyến Khẩu Cừu Lập Hành hung hăng kia cứ luôn miệng nói đó là chuyện của Mặc Bình, Chủ tịch huyện Vân Hồ không thể quản được, Phạm Hồng Vũ vẫn muốn xác minh lại một chút, có phải là Cừu Lập Hành cố ý lừa dối Chủ tịch huyện Phạm này không?
Trong lòng Bí thư Trần thở phào một cái, vội đáp: - Chủ tịch huyện Phạm, thôn Hoa Kiều là do Mặc Bình quản, giao với Đại Phương chúng ta!
Xem ra Bí thư Trần cũng khá quen thuộc với những thôn trang trong khu vực quản lý.
- Ừ, thế, xã Quyến Khẩu có một Phó chủ tịch xã, tên Cừu Lập Hành, anh có nghe nói không?
Phạm Hồng Vũ cũng là thuận miệng hỏi, vốn không mong có câu trả lời. Xã Quyến Khẩu tuy sát quận Đại Phương, nhưng dù gì cũng thuộc khu vực quản lý của huyện Mặc Bình, Bí thư Trần e là không thể biết tên Cừu Lập Hành kia.
Ai ngờ Bí thư Trần vẻ mặt kinh ngạc, nói: - Cừu Lập Hành? Có biết… Chủ tịch huyện, sao, anh cũng biết hắn?
- Vừa mới biết… Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, lập tức hỏi: - Người này thế nào, sao anh quen được hắn?
- Khụ, ban đầu hắn là cán bộ của Đại Phương chúng ta, cha ở thôn Thạch Kiều… ờ, thôn Thạch Kiều và thôn Hoa Kiều ở sát nhau, một do Đại Phương chúng ta quản, một do Mặc Bình quản… chủ tịch huyện, Cừu Lập Hành là cháu của Bí thư huyện ủy Mặc Bình, quê của Bí thư Cừu ở Thạch Kiều, trước kia công tác ở Vân Hồ chúng ta, sau đó được điều đến Ủy ban nhân dân thành phố, đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Cánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, thế nên đã điều Cừu Lập Hành đến Mặc Bình, làm việc bên Quyến Khẩu… sao Chủ tịch huyện lại quen hắn?
Bí thư Trần liền giải thích ngọn ngành.
- Cháu họ của Bí thư Cừu? Cừu Hạo Minh?
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi, trong lòng cũng có chút giật mình.
Chả trách Cừu Lập Hành lại kiêu ngạo như vậy, đúng là có chỗ dựa thật.
Thông thường mà nói, cho dù xã Quyến Khẩu không trực thuộc huyện Vân Hồ, nhưng đối mặt với Chủ tịch huyện Vân Hồ, một Phó chủ tịch xã xã Quyến Khẩu mà lại dám ngông nghênh như vậy, dù sao cũng phải khách khí một chút chứ. Cần phải hiểu quy luật chốn quan trường Trung Quốc, tất cả các nhân vật số một, số hai của các quận huyện và các cán bộ lãnh đạo những cơ quan trực thuộc thành phố rất thường xuyên bị điều động. Phạm Hồng Vũ hôm nay là Chủ tịch huyện Vân Hồ, không chừng vài năm sau sẽ lại là Bí thư huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện Mặc Bình, nếu không là sẽ điều lên thành phố, khi đó, Cừu Lập Hành sẽ đối mặt như thế nào?
Hơn nữa, chỉ cần Phạm Hồng Vũ gọi điện cho lãnh đạo huyện Mặc Bình, nói rõ tình hình, em là sẽ không khỏi bị giũa một trận.
Tuy nhiên, có Bí thư huyện ủy Mặc Bình làm hậu thuẫn, dĩ nhiên sẽ khác.
- Đúng, đúng, chính là Bí thư Cừu Hạo Minh!
Bí thư Trần liên tục gật đầu.
- Cừu Lập Hành là cháu ruột của ông ta?
- Cái này… chắc là ruột đấy ạ… Bí thư Cừu rời khỏi Vân Hồ lên thành phố công tác từ sớm, nhiều năm rồi, rất ít khi về quê, cụ thể Bí thư Cừu với Cừu Lập Hành có quan hệ thân thích hay không, chúng tôi cũng không rõ. Tuy nhiên, Bí thư Cừu đến Mặc Bình làm việc, liền điều Cừu Lập Hành đến Mặc Bình, chắc hẳn là ruột đấy.
Bí thư Trần chần chừ nói, không dám chắc lắm, nhưng suy đoán của anh ta khá có lý, chỉ là cháu chắt bình thường, e là Cừu Hạo Minh sẽ không chiếu cố như vậy. Đúng là quá chiếu cố, cho dù không phải cháu ruột, hẳn cũng phải có quan hệ rất tốt. Bằng không, Cừu Lập Hành sẽ không dám kiêu ngạo như vậy.
- Lão Trần, Cừu Lập Hành đã từng công tác ở Đại Phương?
- Đúng, trước kia hắn là trợ lý dân chính của trấn.
Bí thư Trần là cán bộ thổ địa của Đại Phương, đi từng bước lên, Chủ tịch thị trấn Đại Phương, Bí thư đảng ủy thị trấn, Chủ tịch huyện Đại Phương, Bí thư huyện ủy, mấy năm trước, Cừu Lập Hành làm việc ở thị trấn Đại Phương, Bí thư Trần là Bí thư đảng ủy thị trấn, Cừu Lập Hành là cán bộ bên dưới của anh ta, cho nên anh ta nhớ tương đối rõ lý lịch của Cừu Lập Hành.
- Vậy biểu hiện làm việc của anh ta ở thị trấn như thế nào?
- Haha, cũng tạm…
Bí thư Trần hơi nghĩ một đằng nói một nẻo nói.
Phạm Hồng Vũ trong lòng hiểu rõ, Cừu Lập Hành e là lúc làm việc ở trấn Đại Phương, biểu hiện chẳng tốt đẹp gì. Bí thư Trần nể mặt mũi Cừu Hạo Minh, mới đánh giá “cũng tạm”. Giả dụ biểu hiện của Cừu Lập Hành mà hơi tốt một chút, Bí thư Trần sao lại không khen y lên tới trời chứ?
Kiểu làm ơn không tốn sức, ban huệ không tốn phí này, sao lại không làm chứ?
- Chủ tịch huyện Phạm, sao vậy… haha, sao tự nhiên lại hứng thú với Cừu Lập Hành vậy?
Bí thư Trần tò mò dò hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười cười, đang định nói, viện trưởng trán đầy mồ hôi bước đến, thở hồng hộc nói: - Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch huyện Phạm, tôi đề nghị, đề nghị lập tức chuyển viện cho bệnh nhân…
Phạm Hồng Vũ mặt sắc biến đổi, vội vàng hỏi: - Sao thế? Tình hình nguy hiểm lắm sao?
Viện trưởng nuốt ngụm nước miếng, nói: - Vâng, tương đối nguy hiểm, quan trọng là điều kiện của bệnh viện chúng tôi không dám, thiếu rất nhiều thiết bị, ngay cả chụp X-quang cũng chẳng có, rất khó chuẩn đoán chính xác… cái này, bệnh nhân này có thể bị nội thương, chúng tôi không dám tùy tiện chữa trị, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn… tốt nhất nên sớm chuyển lên bệnh viện Huyện thì sẽ khá hơn.
- Giờ chuyển viện có nguy hiểm không?
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc hỏi.
- Cũng nguy hiểm, nhưng so với ở đây vẫn tốt hơn, chúng tôi sẽ có biện pháp, truyền nước cho cô ấy, cử bác sĩ đi theo… Chủ tịch huyện Phạm, không thể chậm trễ nữa rồi!
Giai đoạn hiện nay, xe cấp cứu của Bệnh huyện nhân dân huyện chỉ mới mức độ này, chỉ có truyền nước, những thứ khác không có. So với đi xe cứu thương bệnh viện nhân dân huyện, thôi thì cứ xử lý như thế.
- Được, cứ làm theo ý anh đi!
Phạm Hồng Vũ quyết định.
.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 765: Cũng có chỗ dựa
Chương 765: Cũng có chỗ dựa