TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 780: Lục Cửu nguyện ý hợp tác

Vừa đi ra, Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ không dừng lại ở tòa nhà Thành ủy một lát mà nhanh chóng chạy về huyện.

Hai hàng chân mày của Lục Cửu nhíu lại, vẻ mặt đăm chiu nghiêm túc suy nghĩ.

Nhưng chỉ nghiêm túc đăm chiu chứ không buồn bực.

- Chủ tịch huyện lên xe tôi đi.

Khi vừa mở cửa xe Lục Cửu bỗng nhiên đề xuất.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.

Lục Cửu muốn vậy chắc có lẽ có điều muốn nói với hắn rồi, bộ dạng này không phải Lục Cửu nổi giận muốn tìm Chủ tịch huyện Phạm tính sổ. Khi Cừu Hạo Minh "mắc mưu", khóe miệng của Lục Cửu tươi cười nhìn Phạm Hồng Vũ.

Đúng là người thông minh.

Với người thông minh như vậy làm đối thủ không có gì vui bằng, nếu hợp tác cũng thật sự muốn xem thế nào.

Hai người lên ngồi ghế sau chiếc Toyota.

Vẫn như cũ xe Toyota đi trước, xe Nissan đi sau cùng chạy nhanh ra tòa nhà thành ủy.

- Chủ tịch huyện, chuyện này trước kia tôi không nghĩ đến lại nghiêm trọng như vậy. Những chuyện Cừu Lập Hành đã làm thật sự không đáng tha thứ.

Lục Cửu chậm rãi nói, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

Kỳ thật trước đây Phạm Hồng Vũ không phải không nói đến chuyện Cừu Lập Hành làm nhiều chuyện ác, chẳng qua lúc đó Lục Cửu không để tâm đến, y chỉ chú ý đến thái độ của Phạm Hồng Vũ mà thôi.

Lúc ấy, Lục Cửu không thể xác định được.

Không biết Phạm Hồng Vũ nhất thời căm phẫn, có ý nghĩ khác.

Không thăm dò rõ ràng ngọn nguồn của Phạm Hồng Vũ, Lục Cửu tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ, mới nhìn qua thấy mặt còn non nớt, chỉ hành động thiếu suy nghĩ, nhưng "ý nghĩ xấu" trong bụng hắn còn nhiều hơn Lục Cửu.

Hiện tại Lục Cửu cơ bản có thể xác định, mặc kệ trước kia Phạm Hồng Vũ nghĩ như thế nào, trải qua hội nghị vừa rồi Phạm Hồng Vũ đã không còn đường lui, nhất định hắn sẽ "chiến đấu" đến cùng.

Chuyện này cũng tốt.

Rốt cuộc Lục Cửu có thể phát biểu chút ý kiến của mình.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Tên này, đúng là người vô liêm sĩ, kẻ cặn bã của xã hội.

- Chủ tịch huyện định làm gì y?

Phạm Hồng Vũ không vội đáp, hỏi ngược lại:

- Bí thư cảm thấy nên xử lý chuyện này thế nào?

Lục Cửu cũng không vội đáp, cũng suy nghĩ.

Phạm Hồng Vũ cũng không thúc giục, hắn tin tưởng trong lòng Lục Cửu đã sớm có tính toán, chỉ có điều cần biểu đạt suy nghĩ kia như thế nào cho thích hợp. Hắn biết Lục Cửu là người thông mimh, Lục Cửu xem hắn như là "yêu nghiệt", chuyện này là chuyện đại sự nói năng bừa bãi không tiện.

- Nếu thật sự giao chuyện này cho thành phố, chúng ta không dễ xử lý.

Lục Cửu trầm ngâm một chút nói.

Phạm Hồng Vũ liền cười.

Lục Cửu cũng không trông cậy vào câu trả lời của hắn, tiếp tục nói:

- Bí thư Trịnh chính mồm hạ chỉ thị, Bí thư Tiêu cũng đồng ý, người không giao cũng không được, chúng ta cần nắm chặt thời gian.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.

Kỳ thật Lục Cửu đã nhìn ra vấn đề.

Tiêu Hàn Nguyệt cố ý để cho bọn hắn một chút thời gian.

Nếu Tiêu Hàn Nguyệt kiên quyết chấp hành chỉ thị của Trịnh Mỹ Đường thì xe con của huyện Vân Hồ không phải là hai mà là ba, Tiêu Hàn Nguyệt sẽ cùng bọn hắn đến huyện Vân Hồ hay Nhâm Uy đi cùng bọn họ trực tiếp mang Cừu Lập Hành về Cục công an thành phố, càng nhanh càng tốt.

Tránh để Cừu Lập Hành ở Phòng công an huyện Vân Hồ nói năng lung tung.

Những Tiêu Hàn Nguyệt không có làm như vậy.

Đương nhiên, kéo dài quá lâu chắc chắc không được, không thể nào lừa được Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường. Nhưng Tiêu Hàn Nguyệt trở về Cục công an thành phố tổ chức họp, mọi chuyện cũng có thể hiểu được.

Xế chiều phái người đi Vân Hồ, sáng mai áp giải Cừu Lập Hành về Cục công an thành phố, hẳn đã là hành động nhanh nhất rồi. Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường cũng không thể nói gì được.

Chỉ trong thời gian nửa ngày và buổi tối, chính Tiêu Hàn Nguyệt đã nể mặt Phạm Hồng Vũ lắm rồi.

Không cần nói gì, chỉ cần dùng ánh mắt nhìn nhau cũng có thể hiểu nhau được.

Trong quan trường, để có được địa vị như của họ vốn không đơn giản chút nào.

- Bọn người Lý Văn Hãn...

Lục Cửu nói nửa câu thì ngừng.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Bí thư yên tâm, Lý Văn Hãn cũng là công an kỳ cựu rồi, nghiệp vụ rất nhuần nhuyễn, bọn ngươi Cừu Lập Hành bất quá chỉ là bao cỏ mà thôi.

Ngay cả chú y cũng là bao cỏ!

Trong đầu Lục Cửu định bổ sung một câu.

Có thể lại hợp tác một phen.

Tuy nhiên Lục Cửu cũng không hoàn toàn yên tâm, còn một điều anh ta không hiểu được "làm như vậy thì có lợi gì cho Phạm Hồng Vũ?"

Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu hắn tranh giành tranh đấu, hai bên giao đấu với nhau nhiều lần rồi.

Xem như hai bên đều có thắng bại.

Tuy Lục Cửu có chút buồn bực lại cũng có thể lý giải nhưng Phạm Hồng Vũ có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, nhất định phải đứng vững, phải có một chỗ đứng riêng của mình, đây hoàn toàn chính đáng.

Nhưng hắn muốn đập Cừu Hạo Minh chết như vậy, vì sao?

Lục Cửu nghĩ không ra lý do.

Cho dù xử lý Cừu Hạo Minh thì Phạm Hồng Vũ cũng không được ưu đãi gì, hắn cũng không phải lãnh đạo thành phố, chẳng lẽ "giết" được Cừu Hạo Minh thì Phạm Hồng Vũ có thể làm Bí thư Huyện ủy huyện Mạc Bình sao?

Đó chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết mà thôi.

Còn phần Cừu Lập Hành chọc giận Phạm Hồng Vũ mới bị Phạm Hồng Vũ ra tay như thế, Lục Cửu cười nhạt.

Đây là ý tưởng của học sinh trung học.

Đầu của Phạm Hồng Vũ cũng không phải bị nước vào.

Với quyền Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ, là thư ký tiền nhiệm của Vưu Lợi Dân, sao lại không có trí tuệ quan trường được chứ?

Không hiểu!

Cho nên không nỡ.

Phạm Hồng Vũ cũng biết anh ta không hiểu nên trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên nói:

- Bí thư, tôi có chút lo lắng, huyện Vân Hồ chúng ta có thể có hay không tồn tại tình huống như vậy? Có người như Cừu Lập Hành hay không? Họ hoàn toàn không xem khó khăn của quần chúng ra gì, thậm chí không cần để ý sự sống chết của dân chúng, chỉ lo tư lợi cho bản thân mình.

Lục Cửu giật mình kinh hãi, hơi bất an nói:

- Có lẽ không có đâu... Cừu Lập Hành là tên khốn kiếp như vậy hẳn là trường hợp đặc biệt, thật không biết Cừu Hạo Minh dạy dỗ cháu họ hắn thế nào nữa.

- Ừ, chuyện của Cừu Lập Hành và Lã Đình có lẽ là ví dụ cực đoan, nhưng tình huống tương tự có ở huyện Vân Hồ chúng ta có hay không hoàn toàn chưa xác định được. Những khoản tiền thuế này nọ, còn có những chi phí quá cao nông dân chúng ta làm sao gánh nổi chứ? Chồng của Lã Đình đã hy sinh anh dũng, ngay cả tiền an ủi chăm sóc cũng lấy đi nộp, quần chúng khác thì sao? Tình huống như thế này, Bí thư, tôi rất lo lắng!

Sắc mặt của Phạm Hồng Vũ trở nên cực kỳ nghiêm túc, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.

Lục Cửu cũng rất nghiêm túc, trầm ngâm nói:

- Chuyện này, toàn huyện phải làm điều tra nắm chắc một số tình huống có được không?

Phạm Hồng Vũ gật gật đầu nói:

- Vâng, cần phải làm điều tra, đối với điều kiện của bộ phận gia đình quần chúng quả thật rất khó khăn, nếu cần miễn giảm sẽ miễn giảm, nếu cần trợ cấp nên trợ cấp. Bí thư chuyện này không thể kéo dài, lập tức tiến hành ngay, tôi đề nghị lần này phải làm nghiêm túc một chút.

Mỗi năm qua đi ở huyện cũng có các buổi lễ tượng trưng cho việc an ủi đối với gia đình có công và gia đình nghèo.

Cho nên Phạm Hồng Vũ mới có ý đề xuất muốn làm vững chắc một chút.

- Đúng vậy, phải bước sang năm mới rồi....

Lục Cửu trầm ngâm nói:

- Chủ tịch huyện chuyện tài chính nên tính thế nào?

Trước khi Phạm Hồng Vũ đến nhận chức Lục Cửu vẫn rất trọng Trưởng phòng Tài chính Triệu Kiệt, đây là người thân tín của anh ta. Phạm Hồng Vũ dần dần thể hiện thế mạnh của mình, vô cùng cứng rắn nên Lục Cửu liền "kiềm chế" lại, anh ta không có cách nào can thiệp vào tài chính, cũng không phê duyệt vào chuyện gì có dính dáng đến tiền. Các đơn vị bên dưới yêu cầu cấp tiền bạc đều chuyển đến huyện chính phủ xử lý, chỉ trong trường hợp đặc biệt Lục Cửu mới phê duyệt vào vài chữ nhưng cũng đều chuyển đến huyện chính phủ.

Tài chính chỉ có một người có thể có quyền chi!

Phép tắc hoàn toàn khó có thể tuân thủ, nhưng phải thực hiện.

Nếu là do Lục Cửu phê thì Phạm Hồng Vũ không ghi thêm lời nào, chỉ bảo Lôi Minh đưa đến phòng tài chính huyện.

Triệu Kiệt biết nên xử lý thế nào.

Nếu Lục Cửu đã tôn trọng huyện chính phủ và quyền uy của Chủ tịch huyện, thì Phạm Hồng Vũ nhất định của phải tôn trọng lại anh ta. Trên nguyên tắc không phá hỏng, cần cố gắng để nó không hỏng.

Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút nói:

- Xem trước một chút hiểu rõ kết quả, đến lúc đó mới có thể điều chỉnh được.

Mấy tháng nay, Phạm Hồng Vũ trong gian đoạn mở ra cục diện, tình hình tài chính huyện đã không được cải thiện là mấy, cũng không dám nói là vẹn toàn được.

- Ừ, thật sự không được, một vài hội nghị và liên hoan có thể cắt giảm không làm, tiết kiệm một chút cũng không sao. Theo huyện chúng ta, huyện ủy đi đầu thực hiện tiết kiệm một chút, có thể giúp đỡ chút ít cho quần chúng khó khăn.

Lục Cửu quả quyết nói, như hạ quyết tâm.

Khóe miệng Phạm Hồng Vũ tươi cười.

Lục Cửu cũng không phải là người lãnh đạo biết tiết kiệm, trước khi Phạm Hồng Vũ đến huyện, khoản tiền chống lũ bao năm qua ở huyện Vân Hồ đều bị ăn sạch, bỗng nhiên hiện tại Lục Cửu lại có sự chuyển biến lớn như vậy, dù có hơi "bất đắc dĩ" nhưng Phạm Hồng Vũ cảm thấy rất vui.

Dù anh ta bị Chủ tịch huyện Phạm "tác động" hay cam tâm tình nguyện thay đổi đều tốt cả, trong tình thế cấp bách anh ta không thể không nhượng bộ, chỉ cần chuyển biến theo phương hướng tốt thì Phạm Hồng Vũ đã vui lắm rồi.

Trong một đêm thế giới hài hòa, dùng cái gọi là "uy tín" của hắn để cảm hóa từng cán bộ, nếu chuyện không thực tế thì Phạm Hồng Vũ không làm chuyện lớn như vậy.

Kỳ thật khi Lục Cửu hạ quyết tâm này, cũng có ý giữ lại một ít của cán bộ để làm quỹ phúc lợi, không thể nhiều cũng không quá ít vì ảnh hưởng đến lợi ích của cán bộ, chỉ có thể dùng biện pháp hạn chế bên trong.

Phạm Hồng Vũ cũng không có ý cắt xén lợi ích của cán bộ.

Cơ quan cán bộ bình thường cũng là dựa vào tiền lương sống qua ngày, quần chúng cũng không tưởng tượng được khoa trương như vậy, chỉ chân chính muốn kiếm tiền, chung quy chỉ có một số ít cán bộ có quyền lực thực sự.

Cuộc sống của quần chúng khó khăn cần phải quan tâm, nhưng giờ làm việc của cán bộ cũng phải quan tâm. Chuyện này không mâu thuẫn gì với nhau, điều mấu chốt thiên về hướng nào, mới có thể có được sự cân bằng.

- Bí thư tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của anh.

So với Phạm Hồng Vũ thì chuyện này hẳn đã hình thành một hệ thống kiên định bất di bất dịch, nhưng thái độ của Lục Cửu mới bắt đầu thay đổi, không thể nào quá vội vàng trong giai đoạn này. Hiện giờ phải thực hiện thi hành trong toàn huyện, cần được hắn và Lục Cửu nhất trí với nhau.

Chủ tịch huyện Phạm là người mạnh mẽ cứng rắn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thay thế được tình hình của Bí thư Lục.

Lục Cửu ở huyện Vân Hồ làm việc đã sáu năm, có được mạng lưới quan hệ rộng lớn, cũng không phải hoàn toàn có thể lay động.

Hơn nữa, cần gì phải lay động?

Quan trường, nghệ thuật lớn nhất chính là sự cân bằng, thỏa hiệp và hợp tác.

Hiện tại lúc này cần hợp tác.

Đọc truyện chữ Full