Văn phòng làm việc cuả tỉnh Hoàng Hải ở Bắc Kinh xa hoa hơn một chút so với văn phòng tỉnh Thanh Sơn, nói đúng ra, văn phòng tỉnh Hoàng hải là một nhà khách, đẳng cấp không thấp, xây dựng như một khách sạn ba sao.
Một chiếc xe taxi rất bình thường dừng ngay trước nhà khách, Phạm Hồng Vũ từ trên xe bước xuống, trả tiền xe
Một người đàn ông chừng ba mấy tuổi đã sớm chờ ở trước nhà khác, trên mặt hiện lên vẻ rất ngạc nhiên, mỉm cười nghênh tiếp, chào hỏi Phạm Hồng Vũ: - Bí thư Phạm.
Người đàn ông trẻ tuổi này Phạm Hồng Vũ cũng biết, chính là thư ký hiện tại của Vưu Lợi Phó chủ nhiệm văn phòng UBND tỉnh kiêm Trưởng phòng Thư ký 1, tên là Hứa Phu Kiệt.
- Chủ nhiệm Hứa.
Phạm Hồng Vũ tiến lên bắt tay Hứa Phu Kiệt, mỉm cười chào hỏi
- Tại sao lại đi taxi tới vậy?
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Thuận tiện mà. Bí thư thúc giục cấp bách quá, phải chạy nhanh tới đây.
Hứa Phu Kiệt mỉm cười nói: - Thật sự là có lỗi quá. Lần này lịch trình của Bí thư tương đối chặt chẽ, còn muốn đi thăm hỏi thầy giáo Sầm ở viện xã khoa. Biết chắc chắn hôm nay ngài sẽ ở thủ đô, nên nói tôi gọi điện cho ngài, mời ngài tới đây trò chuyện.
Phạm Hồng Vũ lấy làm lạ hỏi: - Tại sao Bí thư biết chắc chắn hôm nay tôi ở thủ đô?
Hứa Phu Kiệt cười đáp: - Hôm nay là sinh nhật lệnh tôn Bộ trưởng Phạm, bí thư nói chắc chắn ngài sẽ ở thủ đô.
Phạm Hồng Vũ không khỏi ngây người một chút.
Ngay cả sinh nhật của cha hắn mà Vưu Lợi Dân cũng nhớ rõ như vậy, quả thật phi phàm. Vì vậy cũng chứng minh, sự quan tâm của Vưu Lợi Dân với hắn, thậm chí có phần thái quá.
- Bí thư Phạm, mời!
Hứa Phu Kiệt cũng thầm cảm thán ở trong lòng. Gã biết Phạm Hồng Vũ là thư ký tiền nhiệm của Vưu Lợi Dân, cũng biết Vưu Lợi Dân coi trọng gã, nhưng coi trọng đến mức như vậy, vẫn khiến cho Hứa Phu Kiệt có chút “thèm muốn ghen tị”. Vưu Lợi Dân đảm nhiệm chức vị lãnh đạo chính cho tới nay đã được hai mươi năm, thư ký đã từng đi theo ông, ít nhất cũng mấy chục người. Chỉ tính đại bí thư, cũng bảy tám người. Chỉ ngoại lệ như vậy với một mình Phạm Hồng Vũ, có thể thấy vị thư ký Thành ủy trẻ tuổi này, thật sự là đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho Bí thư Vưu
Phạm Hồng Vũ đi theo Hứa Phu Kiệt tới phòng khách Vưu Lợi Dân ở.
Chức vụ của Vưu Lợi Dân hiện giờ là Ủy viên cục chính trị kiêm Bí thư tỉnh ủy Hoàng Hải, thân phận người lãnh đạo và nhà nước, nói chung, đến Bắc Kinh công tác sẽ ở tại nhà khách tây Bắc Kinh được bảo vệ nghiêm ngặt. Tuy nhiên Vưu Lợi Dân vẫn thích ở tại văn phòng của mình. Đây là thỏi quen từ lâu của Vưu Lợi Dân, trước kia công tác khi công tác ở tỉnh Thanh Sơn, vào thủ đô làm việc. Đều ở tại văn phòng tại thủ đô, đến nay cũng không hề thay đổi.
Phạm Hồng Vũ cùng Hứa Phu Kiệt đi vào phía trước phòng số 1 Vưu Lợi Dân ở, một người đàn ông trẻ tuổi dũng mãnh đứng ở cửa, vừa nhìn liền biết là nhân viên bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Hứa Phu Kiệt mặc dù là thư ký của Vưu Lợi Dân, vẫn rất khách khí giải thích với nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ giơ tay về phía Phạm Hồng Vũ, nói: - Bí thư Phạm, xin trình giấy tờ của ngài.
Bảo vệ của ủy viên cục chính trị cấp bậc rất cao.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười lấy ra thẻ công tác của mình giao cho anh ta, nhân viên bảo vệ nhận lấy, xem xét rất chăm chú, lại ngẩng đầu nhìn Phạm Hồng Vũ, xác nhận hắn và ảnh chụp bí thư thành phố Tề Hà là một người. lúc này mới trả lại chứng nhận, nói một câu: - Cảm ơn.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu mỉm cười nói: - Đừng khách sáo.
Hứa Phu Kiệt không đi trước thông báo, trực tiếp dẫn Phạm Hồng Vũ vào phòng số một, thấp giọng nói: - Bí thư, đồng chí Phạm Hồng Vũ đến rồi.
Vưu Lợi Dân đang ngồi ở ghế số pha phòng khách xem tài liệu, nghe vậy gật gật đầu, nói: - Vào đi.
Phạm Hồng Vũ đi nhanh lên phía trước, tới trước mặt Vưu Lợi Dân, cúi đầu nói: - Chào Bí thư!
Vưu Lợi Dân để tài liệu lên trên bàn trà, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn, gật đầu nói: - Cậu tới lúc nào?
- Sáng hôm nay.
- Cùng cha cậu ăn cơm chưa?
- Vừa mới ăn xong, cảm ơn bí thư quan tâm.
Lời nói khách sáo này, nhất định phải nói, không phải nói vì bản thân là để bày tỏ lòng cảm ơn thay cho cha.
- Ừ, ngồi đi.
- Vâng.
Phạm Hồng Vũ cũng không nói nhiều, ngồi ở một bên ghế sô pha.
Hứa Phu Kiệt mang trà lên cho hắn, lại cho thêm trà vào Lý Phong trà trước mặt Vưu Lợi Dân, lúc này mới nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa phòng.
Vưu Lợi Dân bưng chén trà lên, uống ngay một ngụm, thuận miệng hỏi: - Tình hình Tề Hà thế nào? Nước lũ có trở thành thiên tai không?
Năm ngoái, hắn vừa mới chuyển công tác đến Hoàng Hải, trước đó, Vưu Lợi Dân từng nắm quyền ở Thanh Sơn mười năm, có tình cảm sâu đậm với Thanh Sơn, vừa mở miệng liền hỏi tình hình Tề Hà, tình cảm chân thành thể hiện trong lời nói.
Phạm Hồng Vũ vội vàng đáp: - Tình hình Tề Hà cũng không tệ, tổn thất không lớn. Các công việc và cuộc sống người dân về cơ bản không ảnh hưởng quá lớn.
- Ừ, cậu ở Tề Hà hàng năm đều sửa đê lớn, khó trách cậu dám đảm bảo thực hiện quân lệnh với Thủ tướng.
Khóe miệng Vưu Lợi Dân hiện lên vẻ tươi cười, rõ ràng tỏ vẻ vừa lòng với công việc của Phạm Hồng Vũ ở Tề Hà.
- Hì hì. Lúc đó chủ yếu là không muốn thủ tướng lo lắng, cho nên liền vỗ ngực, thực ra nói tới, có chút không khiêm tốn rồi
Vưu Lợi Dân cười nhẹ, liếc mắt nhìn hắn, trêu chọc nói: - Ha ha, Bí thư Phạm lại có thể biết khiêm tốn rồi, rất tốt, có tiến bộ.
Phạm Hồng Vũ liền cười hì hì, cũng không xấu hổ.
Trước mặt Vưu Lợi Dân, hắn luôn luôn rất thoải mái.
Hơn nữa còn có liên quan đến một tình huống “phát biểu” không khiêm tốn của hắn, nghe nói Thủ tướng cách đây không lâu tại một hội nghị cấp cao nhất đã từng chính miệng nói ra, lần hội nghị cao nhất đó chính là thảo luận về giải quyết hậu quả sau lũ lụt. Thủ tướng Hồng gọi đích danh Phạm Hồng Vũ, nói hắn đi nhiều tỉnh như vậy, nhiều thành phố như vậy, tổng cộng có ba vị cán bộ khoe khoang vói hắn rằng đại đê vô cùng kiên cố. Sau đó, sự thật lại cho thấy rằng, chỉ có lời nói của Phạm Hồng Vũ là thật. ngoài ra, hai địa phương khác, sau khi lũ lớn đến, đều xuất hiện tình huống vỡ đập.
Chỉ có đại đê Tề Hà bình yên vô sự, lũ không gây ra tổn thất lớn. Toàn bộ thành phố vùng ven song, biện pháp phòng chống lúc lụt của Tề Hà là thích hợp nhất, tổn thất ít nhất, về cơ bản không gây ảnh hưởng lớn đến cuộc sống hàng ngày và công việc của người dân.
Thủ tướng nửa đùa nưả thật nói với các vị lãnh đạo khác, nếu cán bộ chúng ta, đều có thể giống đồng chí Phạm Hồng Vũ, làm thật tốt công việc, vậy thì tốt rồi, có thể khiến người dân tin tưởng hơn.
Đánh giá như vậy, tuyệt đối là lời khen ngợi cao nhất.
Các lãnh đạo lớn, dự đoán đều lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc với vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này.
- Nói chuyện đi, nói về tất cả mọi chuyện về tình hình Tề Hà. Chủ yếu nói một chút về tình hình ban xây dựng và đội ngũ cán bộ xây dựng. Nghe nói cậu năm ngoái cậu đã tổ chức một hệ thống cán bộ phục vụ công khai, nói về hệ thống này trước đi.
Vưu Lợi Dân lại uống một ngụm trà nói.
- Được, bí thư…
Phạm Hồng Vũ gật đầu, bắt đầu giải thích cho Vưu Lợi Dân về chế độ công khai cán bộ
Chế độ này là cuối năm ngoái Phạm Hồng Vũ làm thử ở Tề Hà, lúc Vưu Lợi Dân đã dời Thanh Sơn, đi Hoàng Hải nhậm chức. Nhưng Bí thư Tỉnh ủy kế nhiệm Khâu Minh Sơn cũng rất ủng hộ suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ, nói hắn tiến hành thử nghiệm tại Tề Hà trước.
- Cán bộ làm việc theo chế độ công khai, chủ yếu chia làm hai phương diện, thứ nhất là bở chức vụ kiểm tra, thứ hai là cán bộ đảm nhiệm chức vụ công khai. Mục đích chủ yếu là đem quyền lực của cán bộ đặt dưới sự giám sát lớn hơn nữa, khiến cho quyền lực được vận hành dưới ánh sáng mặt trời.
- Khiến cho quyền lực vận hành dưới ánh sáng mặt trời?
Vưu Lợi Dân nhẹ nhàng lặp lại, hai hàng lông mày cau lại, dường như đang suy nghĩ cặn kẽ ý nghĩa của những lời này. Khi Vưu Lợi Dân còn là Bí thư Tỉnh ủy ở Thanh Sơn, vô cùng coi trọng việc xây dựng đội ngũ cán bộ.
- Đúng vậy, Bí thư. Đây là điểm khởi đầu. Giám sát quyền lực, thứ nhất là lựa chọn cán bộ, thứ hai chính là giám sát công việc. Xây dựng đội ngũ cán bộ, mấu chốt chính là hai điều này. Lựa chọn cán bộ tốt đến vị trí thích hợp là bắt đầu. Cán bộ tạm rời khỏi vị trí thẩm hạch là để giám sát. Hai người hỗ trợ lẫn nhau, ai cũng không thể thiếu được.
- Nói kỹ một chút.
- Được. Cán bộ đảm nhiệm chức vụ công khai, là bổ sung cho chế độ lựa chọn cán bộ của giai đoạn hiện tại. Hiện nay, tuyển chọn cán bộ, chủ yếu là do những lãnh đạo nắm giữ các tổ chức Đảng cấp cao trong tay. Đặc biệt là những nhà lãnh đạo nắm giữ quyền lực quá lớn, về cơ bản là không có hạn chế. Cái gọi là quy trình đánh giá cán bộ, có thể nói chính là làm cho xong chuyện, hoàn toàn hoạt động theo tính chất khép kín. Khi muốn đề bạt cán bộ nào đó, chào hỏi bộ phận tổ chức, sau khi đánh giá xong, thảo luận một chút tại hội nghị văn phòng Bí thư và hội nghị ủy ban thường trực, liền truyền đạt văn kiện bổ nhiệm xuống cấp dưới. Toàn bộ bên trong quá trình này, ngoài ban tổ chức và cán bộ được đánh giá, trên cơ bản không có người khác tham dự, Cán bộ này như thế nào, là do lãnh đạo cấp trên quyết định. Thực tế, nhận định về một cán bộ của cấp trên, vĩnh viễn có hạn chế. Thay vào đó, đồng nghiệp và những người xung quanh người đó sẽ hiểu rõ hơn. Vì vậy, tối suy nghĩ nhiều hơn về giai đoạn bổ nhiệm chức vụ này.
Hiện tại, hắn chính là Bí thư thành phố Tề Hà, có quyền nhận đuổi cán bộ cấp dưới, quyền bổ nhiệm, miễn nhiệm cấp phó giám đốc sở.
- Ư, Đạt ma khắc lợi tư chi kiếm (Damocles).
Vưu Lợi Dân chậm rãi gật đầu, nói.
Phạm Hồng Vũ nói: - Bí thư, tôi hi vọng có thể thông qua chế độ bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ công khai này trở thành một mục đích cảnh cáo, không phải chỉ đơn thuần muốn tra ra cán bộ nào đó có vấn đề. Mặt khác, các cán bộ khác cũng sẽ đề cao cảnh giá, tự kiềm chế.
- Quá trình thực thi ở bên trong như vậy, có tình huống cố ý gây rối hay không? Ví dụ như một số người bịa đặt, cố ý hãm hại, nhiễu loạn công tác đề bạt cán bộ?
Vưu Lợi Dân bắt đầu phân tích một góc độ, đã vô tình giác ngộ chế độ bổ nhiệm cán bộ công khai này.
- Có. Dù sao cũng là lần đầu tiên, tất cả tấ cả mọi người đều cảm thấy mới lạ. Khi hệ thống cán bộ công khai lần thứ nhất, không nhận được ý kiến phản hồi nào. Lần thứ hai, thư ý kiến nhiều hơn, dường như, mỗi lần công khai cán bộ, đều có người phản ánh vấn đề. Về những ý kiến này, vẫn là quy tắc cũ, báo cáo bằng tên thật hoặc là có bằng chứng xác thực, chúng tôi mới giải quyết. Những báo cáo nặc danh chúng tôi không thụ lý.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói.
----------oOo------.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 877: Lãnh đạo triệu kiến
Chương 877: Lãnh đạo triệu kiến