Edit: LyLy
Ôn Uyển chợt hiểu ra, thì ra lâu nay bọn họ luôn xem nàng là nữ nhi tư sinh (con gái riêng) của phụ thân. Nhưng cha của nàng, có cần phải hung dữ như vậy hay không? Cặp mắt sắc bén kia phảng phất có thể xuyên thấu nội tâm Ôn Uyển, làm cho nàng cảm thấy rất bối rối. Người cha như ông ta, thật là có khí thế a. Không đúng nha! Người cha hờ kia của nàng là văn nhân. Còn người nam nhân này, thoạt nhìn rất có phong cách của một võ tướng. Chẳng lẻ, ông ta đổi nghề rồi. Bây giờ đầu óc của Ôn Uyển rất hỗn loạn, nàng chỉ biết đứng một bên suy nghĩ miên mang.“Đào nhi, ông ấy là phụ thân của con. Đào nhi, hắn chính là phụ thân con ngày nhớ đêm mong a. Hài tử của ta, nữ nhi đáng thương của ta, mau gọi cha, đây là cha con, mau, gọi cha đi.” Cô gái đang ôm Ôn Uyển bi thống không dứt, nước mắt rơi như mưa.Ôn Uyển nhìn người nam tử trước mắt, nàng cố gắng tránh thoát vòng tay của cô gái, đôi mắt nàng trông mong nhìn về phía người nam nhân đó, nam tử kia rất có thể là Bình Hướng Hi – cha của nàng, nếu không, sao nàng lại giống người đó như vậy!Nhìn người kia cùng mình giống nhau như đúc, hẳn là người kia nhận biết nàng đi. Bất quá, thật sự rất kỳ lạ. Ôn Uyển nghĩ thầm trong lòng, ma ma cũng không có nói mình cùng với phụ thân rất giống nhau a. Chỉ nghe nói phụ thân lớn lên anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, làm sao lại khác xa so với suy nghĩ của nàng vậy. Ôn Uyển thật sự hồ đồ mất rồi.Nam tử kia nhìn thoáng qua Ôn Uyển, mặc dù trong nháy mắt rất khiếp sợ, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường. Hướng về người ngồi phía trên ông ấy cười lạnh không dứt. Nói mình cũng không muốn bị người khác vu oan hãm hại, đừng nghĩ tùy ý tìm một đứa trẻ giống ông ta thì có thể đổ tội cho ông ta.Nhưng khi nhìn mọi người xung quanh im lặng như tờ, nội tâm của nam tử cũng có chút trầm trọng đi xuống. Coi như mình có thể rửa sạch tội vu oan ở đất phong kia đi nữa, nhưng hoàng tộc mà nuôi ca kỹ, hơn nữa còn sinh con nối dòng, thì thế nào cũng sẽ để lại một vết nhơ lớn trong cuộc đời mình. Hiện tại, mình vốn là người mang tội trong mình, bây giờ còn có thêm một nữ nhi là con của ca kỹ nữa.Trong cái xã hội phân biệt đẳng cấp này, ca kỹ chẳng qua cũng chỉ là sủng vật cho giới quan lại quyền quí mua vui mà thôi. Bọn họ vốn chỉ là lễ vật của bọn quan lại dùng để tặng cho nhau trong những dịp chè chén no say. Ngay cả tư cách làm thiếp họ cũng chẳng có, chớ đừng nói chi tới việc sinh con thừa tự, đây là một việc tuyệt đối không được cho phép. Sẽ bị mọi người chê cười, nhạo báng. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của những người ca kỹ kia, người khác sẽ cho rằng trên đầu của hắn thế nào cũng bị đeo cái mũ xanh sặc sỡ.Nghĩ tới đây, nam tử liếc sang tiểu cô nương đang nhìn mình một cách chờ đợi, lại càng chán ghét, hận không thể giết nàng ngay lập tức, để giải mối hận trong lòng. Danh tiếng của hắn, lần này, hoàn toàn bị phá hủy.Ôn Uyển nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của người nam tử được xem là phụ thân mình, rồi lại nhìn nụ cười đắc ý của người nam nhân ngồi phía trên, nàng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra. Nội tâm thoáng chút lạnh lẽo, chẳng lẽ, ông ấy không muốn nhận thức mình. Nói như thế nào mình cũng là nữ nhi thân sinh của ông ta a! ông ta sẽ không phải cũng có tham gia một phần vào việc giết mình lúc trước chứ . Mình tại sao lại xui xẻo như vậy, lại phải chết một lần nữa sao? Không muốn chết a, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, người này cũng quá ác độc đi! Ôn Uyển bắt buộc mình phải bình tĩnh, nhất định là chỗ nào đó có vấn đề. Thử nghĩ xem, phải hảo hảo suy nghĩ lại xem. Nhất định là có chỗ nào xảy ra vấn đề rồi, rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề đây? .“Bát đệ, ta tìm nữ nhi về cho đệ, đệ cám ơn ta như thế nào đây.” Triệu vương đắc chí vừa lòng cười haha.Bát đệ, cái người Triệu vương kia gọi hắn là bát đệ. Không đúng, nhìn nam tử lạnh nhạt thờ ơ trước mắt bộ dáng rất phẫn nộ. Ôn Uyển phục hồi lại tinh thần, người nam nhân này mặc y phục thêu hoa màu vàng kim. Ôn Uyển đột nhiên ý thức được một chuyện, ở trong phủ An Nhạc, nàng nghe Kiều Nương tốt bụng nói, xiêm y màu vàng chỉ có người trong hoàng thất mới được mặc. Cha của mình không thể nào mặc y phục màu vàng kim được, đúng rồi, chính là chỗ này xảy ra vấn đề. Như vậy thì người nam nhân này không phải là cha của mình. Nhưng nếu như hắn không phải là phụ thân của mình, vậy hắn là ai?Mặc dù nói trên đời này, người xa lạ lớn lên giống nhau như đúc xác suất chỉ có một phần vạn, nhưng dù gì cũng có a! Nhưng xác suất nhỏ như vậy mà cũng bị mình đụng phải, mình sẽ không xui xẻo như vậy chứ. Ôn Uyển ý thức được có chỗ không đúng, trong lòng rất hỗn loạn. Tại sao có thể như vậy a, chuyện này là sao đây? Một mình nàng ngơ ngác đứng ở chỗ đó, đầu óc có chút mơ hồ.“Tướng công, van cầu ngươi, đó là cốt nhục của ngươi, ngươi không thể không nhận thức a?” Cô gái lôi kéo Ôn Uyển đang đứng đằng kia khóc lóc kể lể .Triệu vương cười ha hả nói: “Bát đệ, nam nhân phong lưu không có gì sai. Hơn nữa những người như chúng ta, cũng không phải là nuôi không nổi con của mình. Tại sao có thể bỏ rơi chúng như vậy! Dù sao nàng cũng là cốt nhục của Thiên gia chúng ta. Đem nàng về đi, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương. Lúc trước còn bị bán làm nha hoàn ở hầu phủ An Nhạc. Ta thấy bộ dáng nàng giống đệ, mới nhận trở về.”ý tứ chính là, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hồi đất phong thì chuyện gì cũng không có. Còn không, ta sẽ chỉnh chết ngươi.Trịnh vương nghe thế không nói lời nào. Hắn biết có nói thêm gì đi nữa cũng vô ích. Đừng nói là người khác, chính hắn nhìn đứa bé này, còn tin tưởng đứa bé này là nữ nhi của mình. Nếu như không phải hắn giữ mình trong sạch, hắn thật sự hoài nghi đây chính là hậu quả của bản thân khi ăn chơi ở bên ngoài. Nghĩ tới đây, trong lòng hối hận, lại càng hận Triệu vương âm hiểm.Sau khi nghe những lời của Triệu vương, Trịnh vương chỉ muốn nhanh chóng đem người trở về, để suy nghĩ cách ứng phó, xoay chuyển tình thế. Hiện tại, hậu quả nghiêm trọng nhất cũng chỉ là mất đi tư cách cạnh tranh, bằng không nếu còn tiếp tục giằng co nữa, một khi hắn vu khống ình tự ý rời khỏi đất phong, lấy được chứng cớ từ chỗ Mạc Nhu, mình có thể chết không toàn thây. Đối với mình lại càng bất lợi, ở trong nháy mắt, Trịnh vương đang so đo được mất.“Đem các nàng dẫn đi.” Triệu vương cười nói.“Dạ, Vương gia.” Hai thị vệ tiến vào, chuẩn bị đem Ôn Uyển cùng cô gái kia dẫn xuống.Vương gia, Bát đệ, lúc trước nghe Tình nhi nói ông ta là chủ tử của nàng, vậy người kia là vương gia. Người cùng mình lớn lên giống nhau như đúc cũng là vương gia. Vậy hắn cũng là cậu của mình rồi, đều nói cháu ngoại trai tựa như cậu, như vậy hai người lớn lên giống nhau cũng là lẽ thường. Không sai, người kia nếu như không phải là phụ thân của mình, như vậy khẳng định là cậu ruột của mình.Nghĩ tới đây, Ôn Uyển đột nhiên cảm thấy rất vui mừng. Nàng tìm mọi cách đẩy cô gái kia ra, nhưng người nọ tay mắt lanh lẹ, chỉ cần một chút sức liền kéo Ôn Uyển vào lại trong ngực của mình. Ôn Uyển liều mạng muốn tránh thoát, nhưng cô gái kia cũng liều mạng kiềm chế Ôn Uyển, làm cho nàng không thể động đậyNhững người ở chỗ này ai mà không tinh tường, Triệu vương lại càng tinh hơn người khác, vừa nhìn thấy hành động của Ôn Uyển liền nghĩ đến một màn ở vườn nho kia, trong long liền căng thẳng, mau chóng cho người dẫn hai nàng đi. Triệu vương cảm thấy lạ, đứa bé này vốn nhát như chuột, nhưng lúc này tại sao lại giống như phát điên.“Có thể là tiểu quận chúa biết mình sắp được nhận tổ quy tông, nên hưng phấn quá độ đi!” Một quan viên lấy lòng nói .Ôn Uyển biết, nếu như mình bị dẫn đi, nhất định là chết không có chỗ chôn. Nàng liều mạng giãy dụa, nhưng là giãy dụa như thế nào cũng vô dụng. Ôn Uyển hướng về phía Trịnh vương liều mạng lắc đầu, nhìn Trịnh vương cầu cứu.“Đứa bé này dường như có điều gì muốn nói, để cho nàng nói.” Thực ra thì, Trịnh vương vẫn một mực chú ý đến đứa nhỏ này. Đầu tiên nó rất vui sướng, sau lại là tràn đầy mất mác, sau nữa là chân tay luống cuống, cuối cùng lại là vạn phần vui mừng. Trong lòng Trịnh vương rất ngạc nhiên, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hai người này không giống như là mẹ con. Có lẽ, bên trong chuyện này còn có nội tình, hài tử này không phải là con của người ca kỹ kia. Vậy mình, người bị cho là phụ thân của hài tử cũng có thể tranh thủ rửa oan được. Trong nháy mắt đầu óc Trịnh vương vòng vo, thiên hồi bách chuyển, lạnh lùng nói.Triệu vương cười cười, nói đứa bé này bị câm. Dĩ nhiên, nếu như hiện tại Trịnh vương thừa nhận nàng là con gái của mình, vậy thì còn có cách khác để bàn bạc, bây giờ liền để cho nàng đến bên cạnh ngươi.Trước mặt nhiều người như vậy, Trịnh vương làm sao có thể thừa nhận đây. Hiện tại không thừa nhận, nhiều nhất chính là lời nói gió bay, tương lai còn có biện pháp xử lí. Nếu bây giờ thừa nhận, đại trượng phu một lời nói như ngàn vàng, lập tức sẽ được ghi vào gia phả của hoàng tộc. Đó chính là con gái của mình, là vết nhơ của cả đời mình. Triệu vương thấy Trịnh vương chán ghét nhìn thoáng qua Ôn Uyển, phất phất tay, mấy người khác đem Ôn Uyển lôi xuống.Ôn Uyển nhìn sự chán ghét trong mắt Triệu vương cùng Trịnh vương, biết rằng sau khi mình bị kéo xuống thì chỉ còn một con đường, đó chính là chết. Nàng càng ra sức giãy dụa, những người kia đều biết nàng bị câm, nên không che miệng. Ôn Uyển biết ngay tại đây là cơ hội cuối cùng của mình, nên nàng liều mạng kêu, nhưng làm sao cũng không kêu ra tiếng được. Ôn Uyển phát sinh sự độc ác, cắn cô gái kia một cái. Nhưng cô gái kia chính là không chịu buông tay. Kéo dài tới cửa, Ôn Uyển nói với bản thân mình, đây là cơ hội cuối cùng. Bằng không, mình nhất định sẽ chết. Dùng hết khí lực toàn thân, đây là cơ hội duy nhất của mình. Nàng lập tức không giãy dụa nữa.Đầu tiên nàng chỉ vào Triệu vương, sau đó lại chỉ vào mình, vừa lắc đầu vừa khoát tay, cầu khẩn nhìn Trịnh vương, vừa gật đầu, vừa lắc đầu. Nam tử một mực trầm mặc bên cạnh Trịnh vương, ánh mắt xoay chuyển nhanh chóng, sau đó nghiêng đầu ở bên tai Trịnh vương nói thầm hai câu, con ngươi Trịnh vương chợt co, nhìn ánh mắt cầu khẩn của Ôn Uyển, tay nắm thành quả đấm nhưng vẫn không lên tiếng.“Đem người mang vào, bổn vương xem nàng muốn nói gì?” Trịnh vương cuối cùng nghĩ tới, có lẽ, đứa bé này biết cái gì. Dù sao nếu như chuyện này do mình gây ra, thì danh tiếng cũng không còn gì nữa. Nhìn đứa bé này dường như có lời muốn nói, vậy hắn bất cứ giá nào cũng phải nghe. Trịnh vương nắm tay thành quả đấm, gân xanh nổi lên, rốt cục cũng mở miệng ngăn lại , để cho người mang Ôn Uyển vào .Sắc mặt Triệu vương xanh mét, liều mạng nhìn chằm chằm Ôn Uyển đang giãy dụa không nghĩ, hận không thể lập tức chém nàng ngàn đao để giải hận. Mình trăm tính vạn tính, nhưng lại bị nàng phá hỏng tất cả. Nếu như nàng không giãy dụa, thì mọi thứ đều hoàn mỹ. Nghĩ tới đây, Triệu vương liền oán hận nhìn thoáng qua Tình nhi. Bất quá, những thứ này đều chỉ diễn ra trong nháy mắt.“Bát đệ, sao vậy? hiện tại đệ lại muốn nhận thức nữ nhi sao? Vừa lúc ngay đại thọ sáu mươi của phụ hoàng, đệ đột nhiên dẫn đến một người cháu gái lớn như vậy, sẽ khiến lão nhân gia vui mừng một trận.” Triệu vương chê cười. Ánh mắt Trịnh vương tối sầm lại, nắm chặt tay, hắn còn đang trầm tư, cân nhắc được mất.Thị vệ rất nhanh liền đem người thả ra, cô gái kia vẫn kiềm chế Ôn Uyển, nhưng lại cất cao giọng gọi, tướng công, người rốt cuộc đã chịu nhận thức thiếp.